Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 167



Sau khi chạy về khu chức năng, bốn bề lại trở về một màu đen kịt. Nhậm Diệc bám vào tường để bước đi, anh nắm chặt một cái đèn pin cầm tay, nắm đến mức lòng bàn tay rịn ra toàn mồ hôi. Ngay cả có thiết bị chiếu sáng trong tay mình, anh cũng không dám ấn xuống công tắc, bởi nó không phải đèn pin thông thường, mà là một băng đạn ghém cấu hình thấp, cơ hội sử dụng lại chỉ có một lần, biết đâu nó lại là thứ để cứu mạng anh.

Trong bóng tối thì chỉ có thể nhận biết âm thanh, Nhậm Diệc vểnh tai lên cẩn thận nghe. Anh sợ phải nghe tiếng súng, nhưng cũng lại cần tiếng súng để chỉ dẫn.

Đi men theo bờ tường một lúc, tiếng súng lại vang lên, lần này là trên đỉnh đầu!

Nhậm Diệc xoay người chạy ngược trở lại, bởi anh vừa chạy qua một cầu thang.

Trèo lên cầu thang, Nhậm Diệc nhón nhẹ bước chân. Tiếng súng ở cách anh rất gần, chứng tỏ người cầm súng cũng ở cách anh rất gần, mà có một nửa tỉ lệ là kẻ thù của anh. Đã thế còn có thêm bóng đêm nên không biết được, nỗi sợ hãi kéo theo một màu đen từ lòng bàn chân chạy một mạch lên đỉnh đầu. Anh hơi run rẩy, bám tường, tiếp tục đi tới.

Đột nhiên, phía sau có tiếng quần áo sột soạt. Nó rất nhẹ và rất nhanh, nhưng Nhậm Diệc vẫn nghe được. Anh còn chưa kịp quay đầu thì cảm thấy có một luồng gió thổi từ sau lưng, tiếng vật nặng rơi "ầm" xuống đất, tiếp theo là tiếng súng!

Sau khi tốt nghiệp đại học Võ Cảnh, Nhậm Diệc cũng chưa từng chạm đến súng lần nào nữa, chứ đừng nói là viên đạn gần tới vậy - anh rõ ràng cảm giác được viên đạn xuyên "vèo" qua bên tai mình, đường đạn tạo thành một luồng gió, kéo cả chân tóc của anh.

Sởn cả tóc gáy.

"Nhậm Diệc, chạy đi!" Cung Ứng Huyền quát.

Nhậm Diệc vừa quay đầu lại, nương theo ánh trăng mờ nhạt, anh nhìn thấy Cung Ứng Huyền đang ném một người ngã xuống đất. Không phải Hoàng Diễm, cũng không phải tên lưu manh giả trang làm con tin kia, mà là một người đàn ông mặc áo đen anh chưa thấy bao giờ.

Còn có người khác ư?!

Cung Ứng Huyền dùng cơ thể áp chế người đàn ông mặc áo đen, một tay siết chặt lấy cổ tay gã, ra sức nện xuống nền đất, cố gắng đập vỡ khẩu súng của gã.

Nhưng người đàn ông mặc áo đen lại cầm lấy súng không buông, trong lúc hoảng loạn lại nổ súng lần nữa, trúng vào phía không xa cạnh Nhậm Diệc.

"Chạy đi!" Cung Ứng Huyền quát về phía Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc muốn đi giúp Cung Ứng Huyền, nhưng hai người đang đấu đá còn quấn vào nhau, tất cả "vũ khí" của anh đều chẳng có tác dụng gì, tới gần lại sợ ăn đạn. Anh cũng chỉ có thể nấp vào chỗ rẽ cách đó không xa, ít ra không để Cung Ứng Huyền bị phân tâm.

Cung Ứng Huyền vươn mình một cái, cưỡi trên lưng gã áo đen, một tay tóm chặt cánh tay của gã, bẻ thật mạnh.

Tiếng kêu thảm thiết xé toạc nền trời đêm, cây súng kia rốt cuộc cũng tuột tay, rơi trên mặt đất.

Gã áo đen nhấc chân phía sau lên, đá vào đầu Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền ngã xuống, gã nhân đó đẩy hắn ra, bò lên từ dưới mặt đất, đánh một quyền về mặt hắn.

Cung Ứng Huyền nghiêng người né tránh, nắm đấm sượt qua thái dương của hắn, đau đến bỏng rát.

Gã đàn ông vừa quay người đã toan đi tìm súng, Cung Ứng Huyền lại một phát bắt được mắt cá chân của gã, sau đó khuỷu tay nhắm ngay vùng đầu gối, tàn nhẫn đánh vào.

Người đàn ông lại kêu thảm một tiếng lần nữa, hai chân quẫy đạp loạn xạ về phía sau, Cung Ứng Huyền dùng hai tay bảo vệ khuôn mặt và lùi lại, gã lại cố đi kiếm súng lần nữa.

Cung Ứng Huyền đứng dậy, nhào tới trên người đàn ông, một tay túm cổ áo gã lên, một tay siết lại, đánh về phía thái dương của gã.

Người đàn ông cúi người tránh, vặn eo, xoay nửa người lại, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm thêm một con dao, đâm về phía mắt Cung Ứng Huyền.

Ngay khi lưỡi dao còn cách Cung Ứng Huyền còn chưa đầy một tấc, hắn đã bắt được tay của gã, một tay khác bắt lấy ngón tay cái, thẳng thắn dứt khoát bẻ gập.

Âm thanh giòn giã của tiếng xương ngón tay gãy và tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông đan xen trong khúc nhạc trong màn đêm này, tăng thêm phần dã man.

Cung Ứng Huyền cướp con dao của gã đi, cánh tay dài vươn ra, độ cong tao nhã như chim đại bàng giương cánh, nhưng lại cứa một nhát dao vào cổ đối phương.

Máu từ động mạch chủ phun ra, hình thành một cột máu cao cả mét.

Nhậm Diệc nhìn máu me đầm đìa phun ra từ khung người đang sụp đổ kia, chỉ cảm thấy trong số những cảnh kinh dị mà nửa đời này anh từng thấy, cái này ít nhất cũng phải vào top 5.

Thân thể gã áo đen mềm xuống.

Cung Ứng Huyền cầm lấy dao, chậm rãi đứng lên.

"Ứng, Ứng Huyền." Nhậm Diệc nhẹ giọng kêu.

Cung Ứng Huyền chậm rãi xoay người qua, trước ngực hắn toàn máu là máu, gương mặt tuấn tú trắng như ngọc cũng dính vết máu loang lổ, tựa một con mãnh thú vừa mới xé xác con mồi.

Nhậm Diệc cũng không dám thở mạnh.

Cung Ứng Huyền thấp giọng nói: "Có giấy không?"

"... Gì cơ?"

"Bẩn quá." Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình.

Nhậm Diệc định thần lại, nhanh chóng lục túi, quả nhiên lại tìm thấy hai tờ giấy ăn cũng không biết nhét vào từ lúc nào. Anh bước tới, lau chùi máu trên mặt Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chăm chú không chớp mắt, trong bóng đêm, con ngươi toát ra một tia âm u. "Tại sao không chạy?" Hắn nói mà không hề đổi sắc, "Tại sao lại quay lại?"

"Anh bỏ hai người mà chạy được ư, đội trưởng Khưu đâu rồi?"

"Không biết, không phải hai người ở cùng một chỗ à? Bạch Xích Thành đâu?"

"Đội trưởng Khưu đuổi theo Hoàng Diễm. Bạch Xích Thành định chạy nhưng bị anh bắt được, đánh cho hôn mê, đang cột ở cửa chính."

"Đáng lẽ ra anh không nên quay lại!" Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói, "Anh nên tới nơi an toàn chờ bọn em, hoặc là dẫn hắn ta rời đi. Trước đã nói là anh nghe chỉ thị đi, anh nghe xong bỏ ngoài tai rồi à!"

Đổi lại là lúc thường, Nhậm Diệc thế nào cũng phải vặn lại vài câu, nhưng dư quang của anh liếc sang người vẫn còn đang đổ máu trên mặt đất kia, đột nhiên không dám hé răng nửa lời. Anh mím môi, "Mình đi cùng nhau đi."

"Bây giờ bọn em không đi được."

"Tại sao?"

"Còn có những tên khác nữa, hơn nữa không biết là mấy tên."

"Cái gì? Gã này là ai?"

"Ngoại trừ Hoàng Diễm ra thì hai con tin kia đều là người của bọn chúng. Tử Diễm còn bố trí những tên khác nữa, ai cũng có súng, ai cũng từng được huấn luyện, đảm bảo chúng ta phải chết ở đây." Cung Ứng Huyền cắn răng nói, "Không giết sạch bọn chúng thì không ra ngoài được đâu."

Nhậm Diệc kinh ngạc đến ngây người.

Cung Ứng Huyền trừng anh: "Bởi vậy anh không nên quay lại!"

"Anh càng phải quay lại hơn chứ, ít nhất thêm được một người giúp đỡ. Không ổn rồi, chúng ta mau tìm ra đội trưởng Khưu đi, cô ấy là phụ nữ, nguy hiểm lắm."

"Chị ấy còn có thể tự bảo vệ mình tốt hơn anh." Nhậm Diệc nhặt súng lục của gã áo đen từ dưới mặt đất lên, rút băng đạn ra nhìn, lại sờ soạng trên người gã một lần, thất vọng nói, "Chỉ có hai viên đạn."

"Súng của em cũng không có đạn à?"

Cung Ứng Huyền lắc đầu.

"Đội trưởng Khưu lấy súng của kẻ giả gái kia rồi đuổi theo Hoàng Diễm. Không phải Hoàng Diễm nguy hiểm lắm sao, anh thật sự rất lo cho cô ấy."

"Em cũng lo, nhưng bây giờ không còn cách khác nữa đâu. Em không biết rốt cuộc Tử Diễm phái bao nhiêu người đến, mấy tên này hình như là sát thủ được thuê." Cung Ứng Huyền cắn răng nói, "Ít ra ở đây chúng ta còn có chỗ trú ẩn, một khi rời đi mà lại có tay bắn tỉa, bên ngoài trống không, chúng ta sẽ chính là mục tiêu sống."

Nhậm Diệc không thốt nên lời. Tuy tình cảnh hai người rất tồi tệ, nhưng ít ra ở cùng nhau thì còn hỗ trợ được nhau. Còn Khưu Ngôn thì sao, chị là phụ nữ, thật sự có thể bảo vệ mình ư? Huống hồ người Khưu Ngôn phải đối phó lại chính là một tên tội phạm bị truy nã cực kỳ nguy hiểm.

"Chúng ta phải đi tìm chị ấy..." Cung Ứng Huyền nói, "Trước hết thống kê qua xem trên người có bao nhiêu đồ đã, em cũng không biết mình có bao nhiêu kẻ địch."

Hai người rà soát lại "vũ khí" trên người một phen. Đạn chỉ còn hai viên, đèn pin cầm tay còn có một cái, lựu đạn bóng đèn bảy cái, bom nhỏ trong bình thuốc có hơn ba mươi, cùng hai con dao.

Cung Ứng Huyền đưa đèn pin cùng hơn một nửa số bom đựng trong bình thuốc cho Nhậm Diệc: "Bóng đen hơi nguy hiểm, tốc độ ngòi bông bốc cháy không được đều, có thể bị hướng gió kích nổ sớm, nên để em dùng đi. Những thứ khác anh cầm cẩn thận."

"Được."

Cung Ứng Huyền lại bắt đầu cởi áo khoác.

"Em làm gì thế?"

Bên trong lớp áo của Cung Ứng Huyền có một lớp áo chống đạn, hắn muốn cởi nó ra.

Nhậm Diệc đã rõ ý đồ của hắn, chặn tay hắn lại: "Đừng cho anh, em còn gặp nguy hiểm hơn anh nhiều."

Cung Ứng Huyền kéo tay, cởi áo giáp, ra lệnh: "Mặc vào."

"Anh không mặc đâu, em còn cần mặc hơn mà. Cái này cũng giống trang phục phòng hộ của anh, ai ra chiến trường thì người đó mặc, ai mặc thì người đó ra chiến trường." Nhậm Diệc trừng mắt với Cung Ứng Huyền, "Em định cho anh làm chủ lực chắc."

Giọng điệu Cung Ứng Huyền lạnh lẽo mà cứng rắn không thể xen vào: "Mặc vào, hoặc là em giúp anh mặc vào."

Nhậm Diệc mím môi.

Cung Ứng Huyền kéo tay Nhậm Diệc ra, chụp vào người anh. Nhậm Diệc ra sức giãy dụa, Cung Ứng Huyền lại bóp lấy cằm anh một cái, thô bạo hôn lên môi anh, thậm chí còn cắn một cái không nhẹ không mạnh lên đó.

Nhậm Diệc khẽ hừ một tiếng, vừa toan đẩy Cung Ứng Huyền ra, hắn đã nhân cơ hội đó bắt được tay anh, nhét nó vào trong một ống tay áo, lại cầm một tay khác của anh rồi cho vào ống khác.

Nhậm Diệc kêu lên phản đối, kéo vạt áo muốn cởi ra, lại bị một tay của Cung Ứng Huyền thừa cơ nắm lấy hai cổ tay, áp chặt trước ngực. Một tay kia của hắn đè sau gáy Nhậm Diệc, gia tăng và nhấn nụ hôn này vào sâu hơn, khiến Nhậm Diệc không có chỗ để trốn, chỉ có thể bị hắn hôn dồn dập, không chừa lại kẽ hở.

Cung Ứng Huyền hôn Nhậm Diệc đến mức choáng váng đầu óc để hắn có dịp kéo khóa lên, lúc này mới chịu buông anh ra.

Nhậm Diệc thở hổn hển, trợn mắt với Cung Ứng Huyền. Song ánh mắt này lại không có sức đe dọa chút nào, thậm chí còn bởi vì mới thân mật xong mà khóe mắt vẫn còn mang theo xuân sắc chưa kịp tản đi, ở trong mắt Cung Ứng Huyền lại càng giống đang khiêu khích.

Vào giờ phút này, hắn không dám suy nghĩ nhiều, chỉ quát khẽ: "Mặc vào cho em."

Nhậm Diệc kéo lớp áo chống đạn trên người, không còn cách nào khác là phải nhận.

Cung Ứng Huyền vừa nhét các loại vũ khí tự chế lên người, vừa nói: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa anh rời khỏi đây. Bất kể nơi này có bao nhiêu kẻ địch, ngay cả phải mở một đường máu, em cũng sẽ khiến anh được bình an về nhà."

Nhậm Diệc lặng thinh nhìn Cung Ứng Huyền, như thể dù có phải đụng độ nguy hiểm tới đâu, đối mặt với kẻ địch thế nào, hắn đều có thể bảo vệ anh. Và quan trọng hơn là - ý niệm này thật ra không nên có - ngay cả có phải chết cùng hắn ở đây, anh cũng không hề hối tiếc.