Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền chỉ vì khiếp sợ và kinh ngạc đến mức nói không nên lời, rồi thấy Hoàng Diễm một bên chật vật bò lên, chửi đổng: "Đệch, hù chết bố mày rồi."
Cung Ứng Huyền cất súng đi, hắn dùng một tay đẩy đống vật liệu chồng chất kia ra, đỡ Nhậm Diệc lên. Hắn sốt sắng xoa trước ngực và sau lưng Nhậm Diệc, vội la lên: "Anh có bị thương không? Anh đau ở đâu?"
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, lại nhìn sang Hoàng Diễm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Sao Tử Diễm lại phát hiện, phát hiện từ lúc nào?" Hoàng Diễm vừa nói vừa tới bên người Thanh Diễm, ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay dò thử động mạch của gã, "Chết rồi."
Cung Ứng Huyền nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Nhậm Diệc, càng lo lắng hơn. Hắn xoa mặt anh: "Anh sao thế, đừng dọa em mà."
Nhậm Diệc dường như đã hiểu.
"Hoàng Diễm" tới bên người Nhậm Diệc, trêu: "Người anh em, chú lắm sức quá. Nếu anh thật sự là Hoàng Diễm, chú không chết cũng tàn phế rồi." Nói xong là đi cắt dây thừng đang trói Nhậm Diệc.
Ánh mắt Cung Ứng Huyền lấp lóe, có chút không dám nhìn thẳng Nhậm Diệc. Hắn khẽ nói: "Hoàng Diễm thật đã bị bọn em bắt rồi. Bọn em bày ra kế hoạch này là muốn dùng Bạch Diễm dẫn Tử Diễm ra."
Bộ não của Nhậm Diệc thoáng trống rỗng, thật lâu sau mới định thần lại. Anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát với tiếng người đang dần tiến gần, mọi chuyện đều xảy đến quá đột ngột, trong lúc hoảng hốt, anh cũng không biết nên nghĩ thế nào. Anh run rẩy nói: "Khưu Ngôn..."
Cung Ứng Huyền vừa muốn hé miệng, một vài người mặc thường phục tiến vào phòng. Dẫn đầu là một người phụ nữ với dáng vẻ oai hùng, sáng rực rỡ rung động lòng người, người tình cờ có cái tên vẫn luẩn quẩn trong tâm trí lẫn răng môi của anh, mà anh vốn tưởng chị đã chết, còn vì cái chết của chị mà đau buồn sâu sắc và tự trách.
Khưu Ngôn nhìn Nhậm Diệc, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ: "Đội trưởng Nhậm, tôi xin lỗi, toàn bộ sự việc phức tạp lắm."
Cung Ứng Huyền nắm lấy cánh tay Nhậm Diệc: "Trước hết em đưa anh về bệnh viện đã, thân thể của anh..."
Nhậm Diệc lại như một người máy đột nhiên được thông điện, chuyển từ im re sang cực kỳ máy móc. Anh gạt phắt cánh tay Cung Ứng Huyền ra, nắm đấm của anh phản ứng nhanh hơn não, vung hướng về phía mặt Cung Ứng Huyền.
Có lẽ là quá mức khiếp sợ, cũng có thể vốn không muốn tránh, tốc độ nắm đấm của Nhậm Diệc không nhanh, nhưng vẫn ổn định vững vàng đánh lên mặt Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền lùi lại mấy bước, trượt chân, chật vật ngã ngồi xuống đống xăng trơn nhẵn lẫn với mớ hổ lốn bẩn thỉu. Tóc mái lòa xòa chặn lại đôi mắt, không nhìn ra tâm tình của hắn.
Toàn thân Nhậm Diệc đều đang phát run, tay run bần bật. Xưa nay anh chưa từng nghĩ rồi sẽ có một ngày mình vung nắm đấm về Cung Ứng Huyền, đổi lại là trước đây, anh nỡ lòng nào chứ. Nhưng, nhưng mà, anh cũng đâu ngờ Cung Ứng Huyền sẽ đối xử như vậy với mình.
Nhậm Diệc không tài nào nhìn Cung Ứng Huyền nữa, anh trực tiếp bước qua người hắn, đi ra ngoài.
Sau khi thời khắc căng thẳng qua đi, lúc bấy giờ Nhậm Diệc mới cảm giác được sự cảnh cáo truyền tới từ thân thể - đau đớn. Toàn bộ vùng ngực và bụng đều đau xót, mà anh thậm chí còn không biết đây là đau lòng hay đau xương sườn, hay là cả hai đều đang đày đọa anh. Cơn đau nương theo mỗi lần hít thở, nhắc nhở anh trong khoảng thời gian này mình đã trải qua những gì.
Hai chân anh nhũn ra, chỉ chực té ngã, không còn cách nào khác là phải ngồi bên mép bồn hoa bỏ đi, khẽ thở hổn hển.
Rất nhiều tâm tư đan xen lẫn nhau, não bộ Nhậm Diệc vẫn không ngừng hỗn loạn. Rất nhiều câu hỏi khi trước không nghĩ ra đều đã có lời giải thích hợp lý, nhưng cũng có lẽ còn những thứ khác chưa nghĩ ra, duy nhất tâm tình là sáng tỏ, chỉ còn dư lại - phẫn nộ.
Phẫn nộ tột cùng.
Anh như một thằng ngu cứ thế bị đám người này xoay như chong chóng, anh cứ tưởng là bản thân đang trải qua thời khắc đen tối nhất cuộc đời mình, chưa từng sa sút đến vậy. Hóa ra những nỗi đau, nỗi khổ, rồi nghi ngờ, hổ thẹn, hối hận, còn cả những căng thẳng, lo âu, xót xa của anh dành cho Cung Ứng Huyền, tất cả đều là trò cười không chút ý nghĩa.
Anh cái cái thá gì chứ, buồn vui của anh nào có so được với tầm quan trọng của cảnh sát phá án, đâu có sánh nổi với tầm quan trọng nơi sự nghiệp chính nghĩa của Cung Ứng Huyền. Anh đau khổ, dằn vặt, sợ hãi như vậy, chẳng qua là bởi anh ngu thôi.
Cứ như Trịnh Bồi đã nói, anh ngu ngốc.
Tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, Nhậm Diệc đã nhận ra là ai. Anh rào trước với đối phương, lạnh lùng nói: "Đừng có nói chuyện với tôi."
Khưu Ngôn nói với vẻ xấu hổ: "Đội trưởng Nhậm, rất xin lỗi anh."
"..."
"Chúng tôi đều không ngờ anh sẽ theo dõi Cung Ứng Huyền, cũng chỉ chuẩn bị hai bộ áo chống đạn, bởi anh thực sự là một người sẽ không thể nói dối, tâm tình của anh đều viết cả lên mặt. Kế hoạch này lại quá quan trọng, chúng tôi bắt buộc phải thực hiện không chút sơ hở."
"Không chút sơ hở?" Nhậm Diệc châm biếm nói, "Mấy người bắt được Tử Diễm chưa? Không phải bị hắn ta phát hiện rồi à?"
"Lúc trước là đã lừa được rồi, cuối cùng không biết bị hắn ta phát hiện từ phân đoạn nào. Nhưng bây giờ Thanh Diễm, Bạch Diễm lẫn mấy thằng lâu la của hắn ta đã bị chúng tôi tóm. Thành viên nội bộ cốt cán của hắn ta chỉ có Tranh Diễm, cũng chính là Trương Văn, cùng với Lam Diễm vẫn chưa bắt được, nhưng thân phận của Lam Diễm đã có manh mối rồi. Giờ đây gần như Tử Diễm chỉ một mình chỉ huy, sắp tới chỉ có thể lưu vong." Khưu Ngôn bổ sung, " Chúng tôi bày ra ván cờ này đã ba tháng, thu lại thắng lợi lẫy lừng."
"Ba tháng." Nhậm Diệc lẩm bẩm, "Cho nên mấy người đã bắt được Hoàng Diễm từ lâu, nhưng vẫn không nói cho tôi." Không có một ngày nào anh không cầu nguyện là mau bắt được hung thủ hại chết Tôn Định Nghĩa, cũng đã nói rõ với cha mẹ và vợ chưa cưới của cậu ấy. Kết quả, người quan tâm nhất lại là người cuối cùng biết được.
"Đội trưởng Nhậm, anh hoàn toàn có lý do để tức giận, chúng tôi đều cảm thấy rất có lỗi với anh. Nhưng... Thực sự chúng tôi cũng có nỗi khổ tâm. Một mặt tới từ áp lực phá án, một mặt lại tới từ cản trở lật lại vụ án từ cấp trên, chúng tôi bất đắc dĩ đành phải âm thầm hành động, càng ít người biết càng tốt."
"Được rồi, các người làm gì cũng đúng, tôi không còn lời nào để nói." Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Đừng quay lại phiền tôi nữa."
Khưu Ngôn nhìn theo bóng lưng đầy vẻ cự tuyệt của Nhậm Diệc, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ biết xoay người rời đi.
Dần dà, lại có thêm nhiều xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương tới nơi.
Nhân viên cấp cứu đỡ Nhậm Diệc lên cáng, đeo miếng bảo vệ cổ, dùng ống nghe kiểm tra nội tạng của anh: "Đội trưởng Nhậm, anh còn muốn xuất viện không?"
"Tôi đã nhiều lần không ra rồi." Nhậm Diệc không khỏi tự giễu. Nghĩ lại, anh làm tất cả đều là tự mình làm khổ mình, còn Cung Ứng Huyền lại thờ ơ đứng ngoài nhìn.
"Thật sự muốn trói anh lại mà."
Nhậm Diệc thấy Cung Ứng Huyền từ xa xa đi tới, từ khoảng cách này, anh có thể thấy cả nửa bên mặt sưng húp của hắn. Anh nói: "Cho tôi lên xe nhanh đi."
"A? Vâng."
"Nhậm Diệc." Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục cứu viện dẫn đầu chạy tới trước mặt anh.
"Nghiêm Giác?" Nhậm Diệc nhìn thấy trang bị quen thuộc kia của Nghiêm Giác, trong lòng mang nỗi ấm áp không tên. Không quan trọng là ai, chỉ mỗi bộ quần áo kia cũng đã đủ khiến anh an tâm, hoài niệm và cảm khái. Anh phát hiện mình rất nhớ mặc bộ quần áo này, anh đã từng cho rằng cả đời mình cũng sẽ không cởi bỏ nó ra, nhưng hiện giờ lại cảm giác mình rất khó để mặc lại lần nữa. Nghĩ đến đây, mũi anh cũng xót xa.
Nghiêm Giác thấy ánh mắt đỏ hoe của Nhậm Diệc, cứ nghĩ là do anh bị đau: "Nghiêm trọng lắm à? Chỗ nào không ổn thì cậu nói với nhân viên cấp cứu đi, sao cậu lại chán sống như vậy chứ, hai lần chạy khỏi bệnh viện rồi."
Nhậm Diệc lắc đầu: "Chẳng đáng lo lắm đâu."
"Chẳng đáng lo cái đầu cậu, cậu có biết bây giờ mình gầy thế nào rồi không?" Nghiêm Giác cởi găng tay xuống, xoa xoa đầu Nhậm Diệc, than thở, "Chúng tôi thật sự lo cho cậu lắm."
Nhậm Diệc bơ phờ nói: "Ngại quá, không cần lo cho tôi nữa, không chết được đâu."
Cung Ứng Huyền từ xa đã thấy vẻ hòa thuận của Nhậm Diệc và Nghiêm Giác, vốn đang thiếu dũng khí đi qua, bây giờ càng bước đi gian nan hơn. Nhưng hắn ghen ghét đến phát hỏa, cuống đến mức sốt ruột, bước chân do dự tại chỗ.
Nghiêm Giác cũng phát hiện Cung Ứng Huyền từ xa, anh ta nhìn thoáng ra lúc bấy giờ giữa hai người chắc chắn có vấn đề, không thì tại sao hắn lại chưa xông tới chỉ thiếu điều đẩy mình ra chứ. Ngay sau đó, anh ta cúi đầu, dùng cơ thể chặn tầm mắt Cung Ứng Huyền lại, nói bên tai Nhậm Diệc: "Sao thế, cãi nhau à?"
Từ góc độ của Cung Ứng Huyền nhìn qua, Nghiêm Giác quả thực cứ như đang hôn Nhậm Diệc. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, rảo bước qua.
Nhậm Diệc lắc đầu, không muốn trả lời. Bọn họ không cãi nhau, vấn đề giữa bọn họ không cần cãi vã để bạo phát, cũng chẳng thể giải quyết kiểu đó.
Vấn đề giữa bọn họ dường như thật nan giải.
Đây là lần đầu anh bị ép phải nhìn thẳng khác biệt lớn lao trong tính cách của anh và Cung Ứng Huyền, lúc yêu cuồng nhiệt thì cứ tưởng có thể lấp đầy mọi khoảng trống trên thế giới. Loại suy nghĩ này, chung quy là quá lý tưởng và ngây thơ.
"Nhậm Diệc." Cung Ứng Huyền đi tới bên xe cứu thương, nhỏ giọng kêu lên, "Em tới bệnh viện cùng anh nhé."
Nhậm Diệc không nhìn hắn, cũng không đáp lại, chỉ giục nhân viên cấp cứu: "Đi thôi."
Nhân viên cấp cứu đẩy Nhậm Diệc tới xe cứu thương.
Nghiêm Giác vỗ vỗ chân Nhậm Diệc: "Đợi mai tôi xin nghỉ tới thăm cậu."
Nhân viên cấp cứu muốn đóng cửa, lại bị Cung Ứng Huyền một phát bắt được: "Nhậm Diệc, em..."
"Cảnh sát Cung." Nghiêm Giác gỡ tay Cung Ứng Huyền trên cửa xe cứu thương ra, đóng sầm lại, "Bây giờ cậu ấy đang là bệnh nhân, bất kể là có chuyện gì, giờ này cũng đừng nên kích động cậu ấy, đúng không."
Cung Ứng Huyền bực tức trừng Nghiêm Giác.
Nghiêm Giác cười gằn: "Cậu trừng tôi cũng chẳng ích gì đâu." Anh ta đóng một cánh cửa khác của xe cứu thương lại, vỗ lên cửa xe, hô, "Đi đi."
Cung Ứng Huyền kiềm chế kích động đuổi theo, giương mắt nhìn xe cứu thương lái đi. Trong lòng hắn khó chịu đến mức không còn hơi đâu đối phó với địch ý và chế nhạo từ Nghiêm Giác, bởi trong đầu hắn chỉ còn sót lại sự lạnh lùng thậm chí không muốn nhìn thẳng hắn của Nhậm Diệc.