Nhậm Diệc trừng mắt, nhổm người bật dậy khỏi ghế, thân thể căng cứng thẳng tắp, không dám tin mà nhìn Trương Văn – không phải, mà là Hà Tu Vũ, đồng thời nhìn sang Cung Ứng Huyền.
Từ lâu anh đã biết rằng nếu xét về sự chú ý của Cung Ứng Huyền dành cho người này thì sự tình sẽ không đơn giản, song sự phát triển này lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh. Anh lại nhìn qua Khưu Ngôn, thấy sắc mặt chị bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết rồi.
Hà Tu Vũ lại hơi ngẩn ra: “Anh cảm thấy tôi là Tử Diễm ấy à?” Câu hỏi kia vậy mà mang ngữ điệu khá là kinh ngạc, lại xen lẫn sự ngỡ ngàng và trào phúng: “Nếu tôi là Tử Diễm thì…” Hắn ta cười khổ một cái: “Tôi cũng tự mong mình là hắn.”
“Chúng tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi, gã Tử Diễm này, vốn chẳng tồn tại. Ý tôi không phải là kẻ quay video, nói chuyện với chúng tôi, ra lệnh cho những người khác và lên kế hoạch cho những tội ác kia không tồn tại, rõ là hắn ta không phải một con người cụ thể, mà chỉ là một biểu tượng, là kẻ giả dạng thần thánh mà các người đã đắp nặn nên, là chiếc loa truyền đạt của vị thần trong tín ngưỡng của các người. Gã này càng thần bí, càng không giống người thường thì lại càng tốt, nếu hắn ta như một con người bình thường thì e là sẽ đánh mất đi tính thiêng liêng thần thánh.” Cung Ứng Huyền vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hà Tu Vũ: “Bởi vậy ở trong video, hắn ta cũng ngụy trang cả gương mặt, thân hình, lẫn giọng nói.”
Khưu Ngôn cũng gật gù: “Các chứng cứ cũng cho thấy Tử Diễm ở ngay trong thành phố này, nhưng chúng tôi đã giăng ra đủ mọi bẫy rập để lùng sục hắn, cố gắng suốt mấy tháng qua, tất cả mọi người đều đã sa lưới mà chỉ có mình tên này là vẫn chưa bắt được, thậm chí còn không lần ra được một chút dấu vết nào. Đây dường như là chuyện không thể, bây giờ là thời đại công nghệ kỹ thuật số tiên tiến, trừ phi cậu chui rúc trong rừng núi suốt cả đời không ló đầu ra ngoài, không thì tuyệt đối không thể nào mất tăm mất tích chẳng chừa lại chút dấu vết nào thế cả. Song gã Tử Diễm này hoàn toàn chẳng để lại một chút dấu vết nào chứng minh mình đã từng tồn tại, nhưng lại chắc chắn rằng có một người như vậy, đứng sau màn điều khiển các người, như thế thì giải thích duy nhất đó chính là – hắn ta chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.”
Kính mắt của Hà Tu Vũ phản chiếu dưới ánh đèn sáng trưng của phòng thẩm vấn, lóe lên ánh sáng tối tăm lạnh lẽo.
“Đắp nặn ra một biểu tượng như thế, vừa dễ dàng điều khiển thành viên trong tổ chức, cũng dễ dàng đánh lừa lực lượng cảnh sát, hơn nữa còn có một con rối thế mạng cực kỳ hoàn hảo.” Ánh mắt của Cung Ứng Huyền lạnh lẽo tựa đầm nước băng giá đã đóng băng cả ngàn năm: “Cậu tự biết bản thân mình không thể thoát tội nên dứt khoát đi đầu thú, thẩm phán có thể xét đến trường hợp tự cậu ra đầu thú để giảm nhẹ hình phạt, chỉ liệt vào tội đồng lõa, có lẽ sẽ xử cậu ngồi tù đến ba mươi năm là có thể ra ngoài, chắc cậu đang tính toán điều này ấy nhỉ.”
Lông mi Hà Tu Vũ rất dài, lúc rũ xuống sẽ che khuất tất cả những suy nghĩ trong mắt. Hắn ta ngập ngừng nói: “Người ta đều bảo là nếu cảnh sát không bắt được người thì sẽ tìm người đến gánh tội thay, đúng là… Các anh có chứng cứ không, lẽ nào chỉ vì tôi đi làm kiếm được mấy đồng nên ra ngoài đi chơi, ở khách sạn cao cấp, thế là tôi có tội sao?”
Cung Ứng Huyền siết chặt nắm đấm, sự căm hận in hằn trên ấn đường, hắn trầm giọng nói: “Hà Tu Vũ, cậu biết diễn quá nhỉ. Đúng thật là lúc mới đầu chúng tôi không hề nghi ngờ cậu, bởi vì tất cả mọi người đều bị cậu lừa hết rồi, bao gồm cả tín đồ của cậu. Bọn họ tôn thờ Tử Diễm chẳng khác gì sứ giả của thần, nghe lời răm rắp, mặc dù không có ai từng gặp mặt cậu cả, thậm chí đến cả thành viên cấp dưới cũng không thể chủ động liên lạc với cậu, nhưng trái lại càng khiến bọn họ sùng bái và tôn thờ cậu hơn. Mà người chúng tôi điều tra truy bắt, vốn từ đầu đã chẳng tồn tại trên đời, tiêu tốn rất nhiều lực lượng cảnh sát, vô số lần bị dồn vào trong ngõ cụt, mà cậu thì nấp trong bóng tối, sắm vai thành một nhân vật nhỏ nhoi chẳng mấy quan trọng gì trong tổ chức, nhưng lại lén lút điều khiển hết tất cả. Cậu dùng những tội ác cỏn con để che giấu cái ác lớn lao của mình, đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu của cái người chúng tôi không thể nào tóm được và vốn dĩ cũng chẳng tồn tại trên đời kia, còn cậu chỉ cần trả một cái giá nhỏ nhặt thì tương lai vẫn còn có thể tiếp tục gây ra tội ác.”
Hà Tu Vũ lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Tiến sĩ Cung, như anh vậy… là một người rất thông minh, gia cảnh rất tốt, tỏa sáng chói lóa, thì chắc sẽ không hiểu được loại người như tôi đây, tôi… Thật ra, nếu thật sự là Tử Diễm thì tôi cũng rất vinh hạnh, nếu như tôi có năng lực như hắn ta thì có thể trở thành sứ giả của thần, nhưng tiếc là lại không phải. Nói nhiều như thế rồi, các anh có chứng cứ gì sao?”
Khưu Ngôn tiếp chuyện: “Cậu biết chúng tôi bắt đầu nghi ngờ cậu từ lúc nào không?”
Hà Tu Vũ vẫn lắc đầu.
“Sau khi Ứng Huyền phát hiện ra bức ảnh của đội trưởng Hà trong bệnh viện tư nhân được phát tán trên mạng thì đã biết trong bệnh viện có nội gián, hoặc là có kẻ ẩn náu trong bệnh viện. Cậu sai Thanh Diễm hack vào máy tính của bệnh viện, xóa hết đoạn phim ghi hình trong khoảng thời gian đó ở bệnh viện. Thế nhưng có một điều cậu không biết là, trong phòng sinh hoạt ở lầu một vẫn còn ba camera ghi hình, phòng phục hồi chức năng kia là chỗ dành cho người già điều trị, để tiện cho người thân có thể kiểm tra tình hình bất cứ lúc nào thì nó phải được chia sẻ cho rất nhiều người cùng một lúc, vì thế chỉ kết nối một đường dây duy nhất, máy chủ đặt trong phòng phục hồi chức năng, camera ghi hình ở đây đã quay được cậu.” Khưu Ngôn cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên, lúc đó chúng tôi cũng chỉ cho rằng cậu là nội gián, gửi bức ảnh cho cậu đầu tiên là muốn lần theo dấu vết của cậu, lợi dụng cậu để câu ra kẻ khác, hai là muốn ép cậu phải hợp tác với chúng tôi. Nhưng chúng tôi rất nhanh đã tóm được Hoàng Diễm, chúng tôi vẫn tưởng rằng Hoàng Diễm quan trọng hơn cậu, cùng lúc lại xảy ra chuyện ở khách sạn, nhất thời sơ suất nên đã để cậu trốn thoát.”
“Cậu vội vã chạy trốn quá nên không kịp thu dọn căn phòng. Có lẽ là ban đầu cậu chỉ muốn châm một mồi lửa để đốt rụi căn nhà, nhưng sự nung nấu trả thù của cậu quá mạnh mẽ, vì thế lại đổi sang gài bom. Cậu không chỉ muốn đốt trụi căn nhà, mà còn muốn trả thù những cảnh sát tới tóm mình. Cuối cùng, Thái Cường thì bị thương, căn phòng cũng cháy trụi, nhưng chúng tôi vẫn kịp thời cứu chữa được rất nhiều thứ, mà có lẽ những thứ đó không mấy quan trọng đối với cậu. Cậu cho rằng mình sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ gì, song từ những vật dụng hằng ngày tầm thường kia, chúng tôi lần ra được chi phí sinh hoạt của cậu, tuyệt đối không giống với phí tiêu dùng của một công nhân viên chức lương tháng chỉ có hơn năm ngàn sống ở chốn đô thị loại một như cậu.”
(*Đô thị loại một: tiếng Anh là “first-tier city”, dùng để chỉ những thành phố đóng vai trò quan trọng trong nền kinh tế và chính trị của một quốc gia, có sự điều chỉnh thứ tự qua hằng năm. Ở Trung Quốc bao gồm: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến.)
“Nói tới nói lui thì các người chỉ phát hiện ra một ít chi phí sinh hoạt hơi cao hơn mức bình thường của tôi mà thôi?” Hà Tu Vũ thở dài: “Tôi cảm thấy rất hoang đường, cảnh sát mà chỉ tới trình độ thế này thôi sao? Tôi cảm thấy lúc tôi ở khoa điều tra hỏa hoạn còn thông minh hơn các người đấy.”
Rốt cuộc Nhậm Diệc cũng không nhịn được nữa, quát: “Mày còn có mặt mũi nhắc tới khoa điều tra hỏa hoạn à?”
Hà Tu Vũ hoảng sợ nhìn Nhậm Diệc một chút, chớp mắt nhìn về một nơi khác.
“Tất nhiên không chỉ có những thứ này.” Cung Ứng Huyền nói: “Tới lúc đó chúng tôi vẫn không nghi ngờ cậu là Tử Diễm, dù gì cậu cũng đã tốn công tốn sức để bịa đặt ra một người, mà bản thân mình thì đóng vai trò là một kẻ sớm đã bị bại lộ, không phải là một thành viên cấp cao dưới trướng của tổ chức, chiêu này thật sự rất cao siêu. Điều khiến cậu thật sự bị nghi ngờ ấy, đầu tiên là vì chúng tôi thông qua cuộc thẩm vấn với những kẻ đồng lõa khác của cậu, bắt đầu tiến thêm một bước nghi ngờ sự tồn tại thật sự của Tử Diễm. Hai là trong quá trình lớn lên của cậu, xuất thân không rõ ràng, lang bạt khắp nơi, kinh nghiệm không rõ ràng, dấu vết mơ hồ về chính bản thân mình. Chúng tôi tiến hành điều tra bối cảnh gia đình của tất cả mọi người, chỉ có cậu là khó nhất, ở giữa thậm chí còn bị gián đoạn. Cậu càng muốn giấu đầu thì sẽ càng lòi đuôi thôi, hơn nữa những điều này không phải là thứ mà một người bình thường nghèo rớt mồng tơi có thể làm được.”
Hà Tu Vũ cúi đầu, bả vai khẽ run rẩy, tiếng nói của hắn ta cũng bắt đầu chuyển sang kỳ dị: “Các người, các người thật sự khinh người quá đáng. Nếu như tôi có thế lực như vậy thì còn phải ngồi trước mặt các người làm một kẻ thế mạng hay sao? Sau khi cô nhi viện bị đốt cháy, tôi không thể học tiếp lên cấp ba, buộc phải đi làm thêm, thế nào mà mà các người lại nói thành tôi cố tình giấu giếm gia cảnh và quá khứ? Tôi toàn làm mấy việc vặt, có mấy cái còn bất hợp pháp, tất nhiên sẽ không đóng thuế, cũng không có ghi chép giao dịch rồi. Tôi không thích dùng những tài khoản mạng xã hội, đó cũng là có vấn đề sao? Bởi vì các người không bắt được Tử Diễm, còn muốn khép lại vụ án nên mới mượn tôi chắn dao.” Hà Tu Vũ tức giận đến nỗi run bần bật lên, nhưng dường như hắn ta trời sinh đã yếu đuối, lửa giận này cũng chỉ như chim non quẫy đạp xào xạc trên lá, cùng lắm cũng chỉ khiến vài chiếc bay lên.
Khưu Ngôn lắc đầu, mái tóc dài đen như mực cũng nhẹ nhàng lay động theo, khẽ khàng óng ả, càng làm nổi bật lên nét mặt u ám của chị: “Hà Tu Vũ, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tuyệt vời, trước khi tiếp xúc, cậu lừa gạt tất cả mọi người, nếu như không nhờ chúng tôi tìm được chứng cứ mấu chốt thì e là khó có thể nghi ngờ cậu.”
“Có chứng cứ mấu chốt gì, cô cứ…”
Cung Ứng Huyền quăng một tập hồ sơ khác lên bàn.
Nhậm Diệc bị cú ném rõ là đang trút giận của hắn thu hút sự chú ý, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên hết hồn – vì lúc bấy giờ nét mặt của hắn dữ tợn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Những lúc Cung Ứng Huyền tiếp xúc với rất nhiều kẻ tình nghi khác thì hắn luôn giữ vững bình tĩnh và tự tin, mạnh mẽ kiên quyết, nhưng chỉ có một trường hợp khiến hắn mất khống chế, đó chính là khi tiếp xúc với vụ án có liên quan đến gia đình mình.
Nếu như Hà Tu Vũ chính là Tử Diễm thật, thế thì sẽ biết được hung thủ thật sự trong vụ án phóng hỏa của nhà họ Cung, cũng khó trách Cung Ứng Huyền lại lộ ra vẻ mặt như thế.
Dường như Cung Ứng Huyền đang cố gắng đè nén nỗi hận thù sôi gan của chính mình, hắn từ từ mở hồ sơ ra, xoay lại, đẩy đến trước mặt của Hà Tu Vũ.
Nhậm Diệc nhìn thoáng qua, không hiểu gì.
Lúc Hà Tu Vũ nhìn thấy nó, cơ thể giống như bị đóng đinh cứng ngắc không thể nhúc nhích, chỉ có con ngươi đang mãnh liệt co rút lại tiết lộ cõi lòng đang dậy sóng lớn của hắn ta.
Giọng nói của Cung Ứng Huyền cũng run rẩy không ngừng: “Cậu thật sự nghĩ rằng bản thân đã che giấu rất kỹ, không hề để lại dấu vết gì hay sao? Thật sự nghĩ rằng mình sẽ không gặp báo ứng sao?!”
Báo ứng? Trong lòng của Nhậm Diệc lại càng thêm ngạc nhiên, anh quen biết Cung Ứng Huyền đã lâu như vậy nhưng từ đó tới giờ cũng không nghe Cung Ứng Huyền nói chuyện về duy tâm, trong đó mang dòng cảm xúc riêng tư bị đè nén nặng nề.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhậm Diệc muốn lấy tập hồ sơ kia đọc thử.
Hà Tu Vũ từ từ thả lỏng, thoát khỏi tình trạng hoảng hốt kia, hắn ta cúi đầu, sau một lát, bật cười ha hả. Một tiếng cười này chất chứa cả khinh bỉ, phiền chán, châm biếm, lẫn sự mất kiên nhẫn.
“Sao phát hiện được?” Hà Tu Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi, dường như đã lột trần một tấm mặt nạ bên ngoài, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt dữ tợn vốn có: “Dựa vào điều tra tài chính, hay là tự bà ta bị dồn đến đường cùng nên mới lộ ra?”
Cung Ứng Huyền đấm một cái nặng nề xuống bàn, đôi mắt sáng quắc như chim ưng: “Muốn người ta không biết, thì trừ phi mình đừng làm.”
Hà Tu Vũ nở nụ cười trầm thấp: “Nhưng mà dù cho các người có chứng minh được quan hệ của bọn tôi thì sao nào, tôi chưa bao giờ giết người, anh có chứng cứ chứng minh tôi đã giết người không?”
Khưu Ngôn lạnh lùng nói: “Cậu còn có mặt mũi bao biện à! Cậu không phải thanh dao, cũng chẳng phải kẻ giết người cầm dao!”
Rốt cuộc Nhậm Diệc cũng không nhịn được nữa cầm tập hồ sơ lên, mở ra xem, anh cứ ngỡ là mình sẽ thấy được chứng cứ gì đó rất kinh thiên động địa, không ngờ rằng đó chỉ là một mẫu báo cáo kết quả xét nghiệm DNA. Nhưng khi nhìn thấy cái tên của người đã làm xét nghiệm DNA với Hà Tu Vũ, anh cũng sững người.
“Tại sao…” Nhậm Diệc há hốc mồm, giống như đang cố gắng hít thở lấy oxy: “Sao có thể chứ?” Anh nhìn Cung Ứng Huyền, ánh mắt như cố tìm tòi một chứng cứ.
Trong mắt Cung Ứng Huyền hằn lên tơ máu chằng chịt, hắn lặng lẽ níu lấy góc áo của Nhậm Diệc dưới gầm bàn, nói khẽ: “Bà ta cũng ở đây, sáng hôm nay đã xin được lệnh bắt giữ.”
Nhậm Diệc kinh ngạc: “Người y tá ở trong bệnh viện kia cũng là bà ta?”
Cung Ứng Huyền gật đầu.
“Chu cấp tài chính cho tổ chức…”
“Đúng.”
Bỗng nhiên Nhậm Diệc có chút rệu rã, một tờ giấy mỏng tang nhẹ nhàng nhưng anh cầm trong tay lại thấy tựa ngàn cân, anh vẫn cứ ngỡ ngàng chẳng thể tin nổi: “Em biết chuyện này từ lúc nào?”
“Trước khi viện dưỡng lão bị cháy thì đã bắt đầu nghi ngờ.” Trong ánh mắt của Cung Ứng Huyền chất chứa đau đớn, nhưng giọng nói vẫn cứ bình tĩnh: “Bắt đầu từ ngày đó khi em hoài nghi bà ta, có rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được, em…”
Vành mắt Nhậm Diệc cũng đỏ hoe, khoảng thời gian đó là lần thứ hai khi anh và Cung Ứng Huyền tan vỡ. Vết thương của Cung Ứng Huyền vẫn chưa lành đã phải gánh chịu sự tức giận và chỉ trích của anh, rồi cả áp lực điều tra từ cấp cao bên trên, cùng lúc đó còn phát hiện ra kẻ 19 năm trước đã giết hại người nhà của mình, đẩy mình vào vực sâu đau đớn tột cùng, lại chính là cô ruột mình – Cung Minh Tình?!
Anh không biết sự bình tĩnh kiềm chế không bộc phát vào lúc này của Cung Ứng Huyền phải đánh đổi bằng bao nhiêu lần làm lễ rửa tội trong suy sụp, cùng sự tôi luyện bằng máu và nước mắt.
Ngay cả Nhậm Diệc còn chẳng thể chịu nổi, anh trừng Hà Tu Vũ bằng đôi mắt đỏ quạch đục ngầu, môi mấp máy, song lại không thể mở miệng. Anh chỉ sợ một khi đã làm thế, sẽ để lộ hàm răng chỉ chực nhào lên xé xác kẻ này.
Thế mà Hà Tu Vũ lại cười hờ hững, có hơi rã rời: “Đừng nhìn tao như thế, thật ra bản thân tao cũng cảm thấy chả có gì thú vị. Vốn dĩ một mình tao chơi đùa đang rất vui vẻ, nhưng từ sau lúc bà ta bắt đầu vào cuộc, rồi ngồi đó chỉ tay năm ngón, thì lại trở nên nhạt nhẽo mất rồi.”
“Bà ta bắt đầu tham gia từ lúc nào?”
Hà Tu Vũ cười giả lả: “Từ rất lâu trước đây, tao chỉ đang vui vẻ coi video ở trên mạng, đăng mấy topic chơi chơi vậy thôi, chứ đâu có muốn làm hại người nào đâu, thế mà bà ta cứ khăng khăng bắt tao phải che giấu cho những chuyện mình đã làm trong quá khứ. Không phải mày bảo Tử Diễm chẳng phải là một con người thật sự mà chỉ là một biểu tượng thôi sao, câu này cũng đúng đấy, bởi vì trên thực tế, bà ta mới chính là Tử Diễm thật sự. Tử Diễm hay Lam Diễm, đều chính là bà ta.”
Khưu Ngôn lạnh lùng nhìn Hà Tu Vũ: “Bà ta lại đâu có nói như vậy.”
“Tất nhiên, thể nào bà ta cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tao, nhưng mà 19 năm trước tao cũng chỉ mới tập đi mà thôi, ai giống kẻ chủ mưu hơn ấy nhỉ?” Hà Tu Vũ ngồi ngửa ra, tựa vào ghế, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn tự ti như trước nữa, mà lại tỏ ra cực kỳ bễ nghễ. Hắn ta nhìn Cung Ứng Huyền: “Tiến sĩ Cung này, mày tưởng đã thắng tao rồi sao?”
“… Chẳng nghĩa lý gì đâu.”
“Trong cơ thể chúng ta cùng chảy dòng máu bình thường, nhưng chỉ vì tao là con riêng, còn mày lại là cậu ấm giàu có chính hiệu, cuộc đời hai ta không hề giống nhau.” Hà Tu Vũ lại nở nụ cười: “Tao cũng thông minh, tao cũng cố gắng vươn lên, tao cũng mồ côi cha mẹ, nhưng vì cớ gì tao lại bị người ta ăn hiếp trong cô nhi viện, bị người ta bố thí, bây giờ trong cục cảnh sát thì cũng vẫn là tao đeo còng tay, còn mày lại mang phù hiệu cảnh sát cơ chứ?” Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt hắn ta đã ánh lên sự thù hận.
Bờ môi Cung Ứng Huyền khẽ phun ra lời lẽ cực kỳ cay nghiệt: “Tại mày xấu số thôi.”
Hà Tu Vũ ngơ ngẩn, tức thì bật cười ha hả như một kẻ điên loạn.