Nhậm Diệc phải cúp mất tiết học sáng nay vì Cung Ứng Huyền lại thức khuya để điều tra vụ án, lúc hắn về đến nhà thì trời đã gần sáng, mệt mỏi đến mức đầu vừa chạm gối đã thiếp đi, còn phát sốt nhẹ.
Đến mười giờ, Cung Ứng Huyền vẫn chưa tỉnh, Nhậm Diệc chỉ có thể vào gọi hắn dậy: “Ứng Huyền, dậy ăn cơm đã, sau đó uống thuốc.”
Cung Ứng Huyền khẽ hừ một tiếng, lại quay người vùi mặt vào chăn.
Nhậm Diệc vươn qua vai hắn rồi hôn chụt chụt hai cái lên mặt hắn: “Dậy đi, ngoan, cơm nấu xong rồi, em ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Cung Ứng Huyền lắc lắc đầu, lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền sau lớp chăn, ẩn sau mái tóc lòa xòa mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dày dài.
Nhậm Diệc tiếp tục hôn hắn, dỗ dành: “Em không uống thuốc thì sao hạ sốt được, anh đếm ba hai một, còn không chịu dậy là anh vác em ra ngoài đó.”
Không đợi Nhậm Diệc đếm thì Cung Ứng Huyền đã kéo cánh tay Nhậm Diệc rồi kéo anh lên giường, sau đó dùng cả tay cả chân mà khóa chặt anh lại.
Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: “Em làm gì vậy?”
“Em không muốn dậy.” Cung Ứng Huyền vùi mặt vào cổ Nhậm Diệc, vừa ngửi vừa dụi dụi mũi: “Thơm quá.”
“Em dính vào anh như vậy rồi lây cả ốm sang anh thì sao đây?”
“Không phải sốt virut đâu, mà chỉ là cảm lạnh thường thôi.” Ứng Huyền suy nghĩ chốc lát, “Lây cho anh là anh có thể xin nghỉ học luôn, không tốt sao?”
“Không tốt, mau dậy nào.”
“Em không muốn dậy, không muốn ăn, không muốn uống thuốc, chỉ muốn ôm anh như này thôi.” Cung Ứng Huyền ngẩng đầu lên, đối diện với đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Nhậm Diệc. Hiện tại người hắn không được thoải mải lắm, thực ra cũng không có ý nghĩ bem bem nhau gì cả đâu, nhưng hắn vẫn dùng đầu lưỡi liếm liếm theo bản năng vì chúng trông quá ngon, như thể chỉ cần cắn một miếng là có thể làm dịu đi cơn khó chịu của toàn thân hắn lúc này.
Nhậm Diệc cười chúm chím nhìn hắn: “Anh thấy em khá sung sức đó chứ, sao lại không dậy ăn cơm được hả?”
“Chỉ là không muốn thôi.” Cung Ứng Huyền quả nhiên cắn môi anh một phát: “Môi của anh hôm nay đặc biệt đỏ, tại sao vậy?”
“Há, chắc tại vừa hôn ai đó đấy.”
Đôi mắt mù sương của Cung Ứng Huyền đột nhiên trợn to, gần như là tỉnh táo ngay lập tức.
Nhậm Diệc phụt cười.
Cung Ứng Huyền tức giận, nói: “Không được phép nói đùa như vậy, không vui đâu.”
Nhậm Diệc trêu hắn: “Dậy rồi?”
Cung Ứng Huyền chậm rãi ngồi dậy, sau đó đột nhiên kéo Nhậm Diệc đang muốn đứng dậy rồi đè anh xuống giường, vồ lấy môi anh và hết mài rồi nghiến mạnh. Nụ hôn nóng bỏng thông qua răng môi quấn quít sinh ra một luồng điện khiến toàn thân tê dại.
Sáng sớm rất dễ lau súng cướp cò đấy nhá, nhân lúc Cung Ứng Huyền tốt bụng mà cho anh một khe hở để thở thì Nhậm Diệc vội vàng thở hổn hển xin tha: “Được rồi, được rồi, anh sai rồi.”
Lúc này Cung Ứng Huyền mới buông anh ra, nhưng vẫn bực bội càu nhàu: “Dám nói dối cảnh sát.”
“Nói dối chỗ nào?” Nhậm Diệc bĩu môi, “Đây còn không phải là vì bị hôn mới đỏ à?
Dáng vẻ lươn lẹo ấy khiến Cung Ứng Huyền ngứa ngáy khó mà chịu nổi, hắn giả vờ dáng vẻ lại phải hôn cái nữa mới được rồi.
Nhậm Diệc linh hoạt trượt ra khỏi dưới người Cung Ứng Huyền rồi nhanh chóng bò dậy: “Gọi em dậy mệt thật đấy. Nếu em mà ở trung đội anh thì đã bị anh đạp một phát bay xuống dưới lầu từ lâu rồi, nhanh nào, đứng lên.”
Cung Ứng Huyền đành phải xuống giường, ăn cơm và uống thuốc hạ sốt dưới sự giám sát của Nhậm Diệc.
Thấy Nhậm Diệc đang thu dọn sách vở, Cung Ứng Huyền hỏi: “Chiều anh vẫn đi học à?”
“Đi chứ, cúp buổi sáng rồi thì chiều phải đi.”
“Em bị ốm mà anh không ở nhà chăm sóc em sao?” Cung Ứng Huyền oán giận nói.
“Này không phải là chăm sóc em đến trưa rồi à. Chiều anh chỉ phải học một lớp thôi, bốn giờ là tan rồi, anh sẽ về sớm, tối nay em muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được, chiều em đến đón anh.”
Nhậm Diệc bước tới thăm dò nhiệt độ trán của Cung Ứng Huyền: “Em đón anh làm gì, buổi chiều thành thật ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Đã lâu em cũng không đón anh rồi.” Cung Ứng Huyền nắm lấy tay Nhậm Diệc, vùi mặt vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh rồi xoa xoa: “Hoặc là anh ở lại với em, hai là chúng ta đều không đi đâu hết.”
Nhậm Diệc cúi người xuống rồi mổ một cái lên trán hắn: “Cục cưng, anh đi đây.”
Cung Ứng Huyền thất vọng buông tay: “Anh để trống hôm thứ sáu đi, em đã có sắp xếp rồi.”
“Hả? Hôm đó anh cũng có tiết mà.”
“Xin nghỉ đi, chuyện đó rất quan trọng, em cũng đã xin nghỉ rồi.”
Cả giờ học buổi chiều, Nhậm Diệc đều có chút không yên, anh vừa lo lắng cho sức khỏe của Cung Ứng Huyền, vừa tò mò không biết thứ sáu rốt cuộc là muốn làm gì.
Sau khi tan học, Nhậm Diệc lập tức chạy xuống lầu rồi đi tới cổng trường, từ xa đã nhìn thấy chiếc Wrangler đen khiêm tốn đang đậu bên lề đường.
Cánh cửa mở ra, một chân dài bước ra đầu tiên, Cung Ứng Huyền mặc áo hoodie và quần jean, để tóc mái xõa ngang trán. Kiểu ăn mặc này cùng với vẻ mặt uể oải đã làm giảm đi vẻ nghiêm túc và kiêu ngạo thường thấy của hắn, trông hắn giống như sinh viên đại học trong khuôn viên trường.
Sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý liên tục từ những người xung quanh, Nhậm Diệc không khỏi cảm thấy đắc ý. Một anh chàng đẹp trai tuyệt cmn vời như vậy chính là người của ông mày đấy.
“Đợi lâu chưa?” Nhậm Diệc bước tới rồi sờ trán hắn, “Hình như không còn sốt nữa này.”
“Hết sốt rồi, không sao đâu.” Cung Ứng Huyền cảnh giác nhìn xung quanh, “Bạn học nữ kia của anh đâu, lần này không đi theo anh à?”
Nhậm Diệc cười mắng: “Bình dấm nhỏ, người ta có chuyện quan trọng thì mới tìm anh, chưa chắc là có hứng thú với anh đâu.”
“Ạnh ngốc thật hay giả ngốc vậy hả? Chuyện gì cũng đi hỏi anh, anh là Baidu à?” Cung Ứng Huyền thúc giục anh, “Mau lên xe.”
“Xin chào.” Sau lưng vang lên một giọng nữ rụt rè.
Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, là một cô gái trẻ, dáng vẻ như sinh viên.
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại.
Cô gái cực kỳ căng thẳng: “Anh là Nhậm… Nhậm… Nhậm…”
Nhậm Diệc toét miệng cười, nói: “Đương nhiên là người rồi, còn có thể là chó hả.” J)))))
Cô gái phì cười, điều này làm giảm bớt sự lo lắng rất tốt: “Anh là… Nhậm Diệc, Nhậm đội trưởng đúng không ạ?”
“Đúng rồi, em tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cung Ứng Huyền tỉnh bơ đặt tay lên eo Nhậm Diệc, lại bị Nhậm Diệc đẩy ra.
“Em là… người nhà của nạn nhân vụ cháy chung cư Thanh niên mùa thu năm ngoái. Lúc đó anh đã cứu ba em, không biết anh còn nhớ không ạ?”
“Nhớ chứ, ba em có khỏe không?” Nhậm Diệc hỏi những lời này có chút khó khăn, anh nhớ ba cô gái này đã bị bỏng rất nặng, nếu ông ấy còn sống thì đã là rất may mắn rồi, chứ không thể nào khá hơn được nữa.
Cô gái vẫn tươi cười, có sự hiểu thấu của việc sống sót sau tai nạn: “Ba em đã trải qua hai lần ghép da rồi, bây giờ có tự đi vệ sinh rồi ạ.”
“Quá tốt, đây là một tiến bộ rất tốt. Còn em thì sao? Em đang học ở đây à?”
“Vâng ạ, em là sinh viên năm nhất, tất cả là nhờ ơn của anh ạ.”
“Tôi?”
“Em đã nộp đơn xin quỹ cứu trợ Nhậm Hướng Vinh, cả chi phí y tế của ba em và học phí của em đều đã được giải quyết.” Đôi mắt cô gái đỏ hoe, “Nhậm đội trưởng, thật sự vô cùng cảm ơn anh, anh đã cứu cả gia đình em.”
Nhậm Diệc cảm thấy trong lòng ấm áp: “Tôi thật sự rất mừng cho em, nhưng em không cần cảm ơn tôi, thực ra thì…” Anh liếc nhìn Cung Ứng Huyền, nhưng lại thấy Cung Ứng Huyền lắc đầu. Cung Ứng Huyền vẫn luôn không thích có giao tiếp và tiếp xúc không cần thiết với người lạ, “Giúp đỡ người khác là điều mà cả đời này ba tôi đều muốn làm.”
“Cảm ơn anh và cảm ơn ba anh ạ.” Sự biết ơn của cô gái bộc lộ ra lời nói.
Trên đường về nhà, Nhậm Diệc nghịch chiếc bùa bình an nhỏ mà cô gái vừa tặng cho anh.
Cung Ứng Huyền liếc qua: “Anh sẽ không đeo chứ?”
“Thì sao?”
“Không cho phép anh đeo những thứ mà người khác đưa anh.” Cung Ứng Huyền chỉ vào gương xe, “Treo nó ở đây.”
“Em thật là.” Nhậm Diệc vươn tay treo nó lên, “Như con nít.”
“Anh chính là sẽ thu hút con nít.” Cung Ứng Huyền nhỏ giọng lầm bầm.
“Gì cơ?”
“Chúng ta đi siêu thị đồ tươi đi. Hôm nay em muốn ăn đồ thanh đạm, canh nấm.”
“Quỹ từ thiện ý, ba anh ở trên trời có biết thì chắc chắn sẽ rất vui mừng. Khi còn sống thì ông đã cứu người, sau này rời đi cũng vẫn có thể cứu được nhiều người hơn nữa, sẽ có nhiều người nhớ đến tên của ông và nhớ đến sự tốt đẹp của ông. Đây chính là sự tưởng nhớ lớn nhất đối với ông.”
“Đây cũng là chuyện duy nhất em có thể làm cho lão đội trưởng.”
Nhậm Diệc chớp mắt: “Ai nói vậy, em còn có thể đối xử thật tốt với con trai duy nhất của ông đó.”
Cung Ứng Huyền dừng xe, nghiêng người sang rồi hôn anh, dùng nụ hôn này thay cho lời đáp.
——–
Cơm nước xong, Cung Ứng Huyền ngồi trước laptop của mình và nghiên cứu vụ án.
Nhậm Diệc rửa bát xong thì lặng lẽ đi tới sau lưng Cung Ứng Huyền, rồi nhét bàn tay lạnh như băng của mình vào bên trong cổ áo hắn.
Cung Ứng Huyền giật cả mình, lườm anh: “Ấm không?”
Nhậm Diệc nằm xuống lưng hắn, ái muội liếm vành tai của hắn: “Không ấm, muốn sờ sờ cái càng nóng hơn cơ.”
“Em đang có việc đấy, anh đừng làm loạn.” Giọng của Cung Ứng Huyền đột nhiên trầm xuống mấy phần.
Nhậm Diệc bật cười chế nhạo: “Nghĩ gì vậy? Anh nói cái bụng.”
Cung Ứng Huyền nắm lấy tay anh rồi cắn một miếng.
Nhậm Diệc thuận thế ngồi xuống đùi Cung Ứng Huyền, chặn lại laptop của hắn: “Em nhìn lại mình chút đi, chưa hết ốm mà còn không thành thật nghỉ ngơi hả?”
“Em cảm thấy khỏe lắm.” Cung Ứng Huyền ôm lấy eo Nhậm Diệc, ánh mắt nhìn anh tràn đầy tình cảm nồng cháy.
“À đúng rồi, rốt cuộc thứ sáu là chuyện quan trọng gì vậy?”
“Em muốn đưa anh đến một nơi để gặp mấy người.”
“Ai vậy?”
“Ba mẹ và chị em.”
Nhậm Diệc sững sờ một lúc, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì.
“Thứ sáu là ngày giỗ của họ, chị em thì muộn hơn mấy ngày, nhưng mà… Em đã cùng làm giỗ chung một ngày.”
Nhậm Diệc ôm lấy mặt Cung Ứng Huyền, nhẹ nhàng hôn hắn: “Được chứ, anh đi cùng em.”
“Bây giờ em đã không thể mơ thấy họ được nữa.” Cung Ứng Huyền khẽ thở dài, “Có lẽ cuối cùng họ cũng đã nhắm mắt, yên nghỉ rồi.”
“Họ biết bây giờ em rất tốt nên họ đã có thể yên tâm.”
“Có anh ở đây, đương nhiên họ có thể yên tâm được rồi.” Cung Ứng Huyền siết chặt vòng tay, “Thật là muốn ngày nào cũng đút anh vào túi, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh.”
Nhậm Diệc khẽ cười rồi xoa xoa trước ngực hắn: “Túi nào nhở? Cái này, hay là…” Bàn tay anh lại di chuyển xuống đũng quần, “Cái này?”
Cung Ứng Huyền giả vờ tức giận nhìn Nhậm Diệc, chỉ cảm thấy máu trong người trào lên, hắn nhấc Nhậm Diệc lên rồi đè anh xuống bàn làm việc…
——–
Sáng sớm, bầu trời xanh khói mang theo chút mưa phùn nhè nhẹ, trong nghĩa trang vắng vẻ se lạnh, hai người chậm rãi bước đi trên con đường lát đá theo phong cách cổ xưa, bước cùng nhau dưới một chiếc ô đen, hạt mưa thấm xuống đầu vai, nhưng cũng không ai kiểm tra nó.
Bước tới trước ngôi mộ của một gia đình, Cung Ứng Huyền dừng lại rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn đặt một bó hoa loa kèn trắng trước bia mộ rồi nhìn dòng chữ khắc đã mờ trên tấm bia, đôi tròng mắt nhàn nhạt, nặng nề, dường như cũng giống như hạt mưa nặng nề rơi lúc này.
Nhậm Diệc nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền lên tiếng: “Ba, mẹ, chị, con tới thăm mọi người đây. Hôm nay con đã đưa một người đến đây, anh ấy tên là Nhậm Diệc, là bạn trai của con, là người con yêu và là người quan trọng nhất trong cuộc đời con.”
Nhậm Diệc cảm nhận được sức mạnh đáp lại qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nó khiến tay anh hơi đau, nhưng đồng thời cũng khiến anh cảm thấy rất yên tâm.
“Anh ấy là một người rất tốt, là người tốt nhất trên thế giới này, sau này con đã có người cùng đồng hành rồi, vì vậy mọi người không cần lo lắng cho con nữa.”
Nhậm Diệc nhìn tấm bia mộ lạnh lẽo trước mặt, tưởng tượng rằng nếu mọi bi kịch không xảy ra, Cung Ứng Huyền cũng sẽ được lớn lên bình thường dưới sự yêu thương và chăm sóc của gia đình và có lẽ hắn sẽ trở thành một người vui rươi rạng rỡ. Ngực anh hơi ngột ngạt, anh nói nhỏ: “Thưa chú, thưa dì, thưa chị, mọi người có thể giao Ứng Huyền cho con ạ, con sẽ đối xử tốt với em ấy cả đời này.”
Cung Ứng Huyền nói rất nhiều về cuộc sống, công việc, người thân và bạn bè, giống như đang nói chuyện phiến với người nhà, chỉ tiếc là hắn sẽ không bao giờ nhận được lời đáp lại.
Cuối cùng, Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, dịu dàng nói: “Em có thứ muốn đưa cho anh.”
“Gì vậy?”
Hắn lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bằng gấm đen.
Nhịp tim của Nhậm Diệc đột nhiên tăng nhanh.
Cung Ứng Huyền mở hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim đang nằm đó, ánh mắt hắn lấp lánh, nhỏ giọng nói: “Em, em nghĩ, phép năm của em còn chưa dùng hết, chờ khóa học của anh kết thúc, chúng mình có thể đến Mỹ, ở đó những người cùng giới có thể… Kết hôn, mặc dù có thể không có hiệu lực pháp lý ở trong nước, nhưng, nhưng sẽ, sẽ có giấy chứng nhận, sau đó…”
Nhậm Diệc cố chịu đựng cái mũi chua xót của mình, anh bật cười: “Em đây là đang cầu hôn hả? Nào có ai cầu hôn trong nghĩa trang vậy chứ.”
Cung Ứng Huyền đỏ bừng mặt: “Cũng không coi là chính thức lắm, em chỉ là… muốn để gia đình em chứng kiến.”
Nhậm Diệc lắc lắc ngón tay thon dài mạnh mẽ của mình: “Vậy thì mau đeo vào cho anh nào.”
Khóe miệng Cung Ứng Huyền không ngừng nhếch lên, hắn lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út của Nhậm Diệc, Nhậm Diệc cầm chiếc còn lại rồi đeo vào cho Cung Ứng Huyền.
Nhậm Diệc nhìn nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ đã trói lại cuộc đời của anh trong tay, nghiêm nghị nói: “Ừ, vẫn là ý tưởng sáng tạo một lòng một dạ.”
Cung Ứng Huyền xấu hổ nói: “Đừng tưởng rằng em không biết anh đang cười em đấy.”
“Anh không cười nhạo em đâu, anh thích một lòng một dạ thật mà, thích cả cái này nữa.” Nhậm Diệc đỡ lấy sau gáy Cung Ứng Huyền, sau đó ấn một nụ hôn trịnh trọng lên đôi môi ấy, “Anh chấp nhận lời cầu hôn của em, chờ sau khi khóa học của anh kết thúc, chờ sau khi em nghỉ phép năm, chúng mình sẽ tới Mỹ để kết hôn.”
Cung Ứng Huyền nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Nhậm Diệc và đan mười ngón tay vào nhau, hắn cảm thấy trên lông mi mình đã dính một vệt hơi nước.
Ba, mẹ, chị ơi, mọi người có nhìn thấy không ạ? Bây giờ con rất hạnh phúc, hạnh phúc của con nằm trên người anh ấy.