Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: on pic

- ------------------------------

Đêm qua, Bắc Kinh đổ một trận mưa to sảng khoái, trong một đêm đã giội rửa đi cái oi bức của cuối hè đầu thu, dường như cả trời đất cũng mở ra để hít thở.

Thời tiết sau cơn mưa vô cùng mát mẻ, toàn bộ trung đội đều đang huấn luyện đặc biệt trong thao trường, chuẩn bị ứng chiến cho đại hội đấu võ mỗi năm một lần.

Đại hội đấu võ trước đây, Nhậm Diệc đều sẽ báo danh ở hạng mục cá nhân và hạng mục đoàn thể, nhưng từ lúc làm trung đội trưởng liền không có nhiều thời gian rảnh rỗi để huấn luyện, với lại, anh cũng không phù hợp để thi đấu với một đám thanh niên nhỏ chừng mười mấy hai mươi tuổi nữa, có điều anh và Khúc Dương Ba cũng đã tham gia một vài hạng mục đoàn thể, thể hiện vinh dự của tập thể.

Lúc này, tiếng chuông báo động bỗng nhiên vang lên.

Nhậm Diệc nhìn một đám chiến sĩ mặc đồng phục bảo hộ, cõng bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc đang luyện chạy phụ trọng (chạy vác vật nặng), toét miệng cười nói: "Đi thôi, đúng lúc không cần thay quần áo."

Một đám người bước nhanh xông vào ga-ra, nhân viên truyền tin trực ban chạy đến bên cạnh Nhậm Diệc, báo cáo: "Nhậm đội, công nhân ở giếng nước thải ngầm bị trúng độc."

Nhậm Diệc hô: "Đổi trang phục giải nguy!"

Các chiến sĩ gào rú lên một tiếng, tay chân mau lẹ bắt đầu đổi quần áo.

Quần áo xuất cảnh bọn họ hay mặc nhất có hai bộ, một bộ là trang phục bảo hộ màu lam đậm có gắn đai huỳnh quang dùng để dập lửa mà ban nãy họ đã mặc, ngăn lửa cách nhiệt, vừa rộng thùng thình vừa nặng, một bộ là trang phục cứu viện giải nguy màu da cam, phù hợp với loại cứu viện không phải hỏa hoạn, nhẹ nhàng tiện lợi nhỏ gọn hơn nhiều.

"Rõ."

Thay quần áo xong, Nhậm Diệc xuất ra xe cứu viện và xe thang mây, chạy nhanh về hướng tiểu khu được ghi trên đơn xuất cảnh, đồng thời, anh gọi điện thoại cho người đã báo cảnh sát: "A lô, anh là ai, là người phụ trách của tiểu khu sao?"

"Tôi tôi, tôi không phải, tôi là bảo vệ."

"Nói rõ tình huống cho chúng tôi."

"Tiểu khu của chúng tôi, cứ mưa to một cái là, là, là ngập nước, phải cử người đi xuống sửa, ba người xuống dưới đó cũng chưa đi lên, sau đó thì..." Bảo vệ căng thẳng đến nói lắp, "Lại cử ba người đi cứu bọn họ, cũng chưa có đi lên."

"Đừng cho người xuống dưới đó nữa!" Nhậm Diệc quát lên, "Trước khi các anh cho người đi sửa chữa đã thoát nước chưa? Có mang theo bình dưỡng khí để thay đổi không? Những người đi xuống đó có mang đồ phòng hộ an toàn không?"

"Tôi, tôi không biết đâu, không phải do tôi quản lý."

"Người quản lý đâu? Chủ thầu ở chỗ nào?"

"Ở bên cạnh..."

"Đợi đi, không được phép có bất kỳ hành động nào nữa!" Nhậm Diệc cúp điện thoại, không nhịn được mắng, "Năm nào cũng xảy ra chuyện, năm nào cũng tuyên truyền."

Cao Cách bất đắc dĩ nói: "Năm nào cũng tuyên truyền, năm nào cũng xảy ra chuyện."

Xe cứu viện lái vào tiểu khu, trước giếng nước thải đã có một đám người vây quanh, chủ thầu và bảo vệ đang thả dây thừng xuống dù biết là vô ích.

Nhậm Diệc dẫn người chạy đến, mùi hôi thối trong giếng nước thải bốc lên nồng nặc quả thực có thể hun cho người ta ngất đi, anh nhìn xuống dưới, vách giếng chật hẹp, nước thải dưới giếng dập dờn, không đánh giá được độ sâu bao nhiêu, anh hét: "Người phụ trách đâu!?"

Một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta đã sợ đến xanh cả mặt: "Tôi, tôi là quản lý."

"Là ông phái người xuống dưới đó?" Nhậm Diệc hung tợn trợn mắt nhìn ông ta: "Ông không cho thoát nước trước khi phái người đi xuống?"

Quản lý run rẩy nói: "Nước, nước không sâu mà, lúc thợ sửa chữa đi xuống đã nói nước không sâu."

"Vậy ông có cho mang bình dưỡng khí để thay đổi không? Bọn họ đã đeo mặt nạ chưa?"

Quản lý lắc lắc đầu: "Bọn họ chỉ đeo khẩu trang, còn mang theo lửa! Lửa, lửa không tắt, có dưỡng khí!"

Nhậm Diệc hít sâu một hơi. Không khí trong giếng nước thải bị đóng chặt dài hạn thông thường rất loãng, nhưng có không khí cũng không đại biểu cho sự an toàn, bởi vì còn khả năng có nhiều loại khí độc, khí mê-tan (khí CH4), ô-xít các-bon (khí CO), Hiđro sunfua (khí H2S), loại nào cũng gây chết người.

Rất nhiều thợ sửa giếng đều là nhân viên công vụ, không có kiến thức, không có kinh nghiệm, đương nhiên cũng không có trang bị, nếu như phía ban quản lý lại không hiểu biết gì hết, vậy chính là phái người xuống đó chịu chết, năm nào cũng xảy ra rất nhiều sự cố bởi vì vi phạm quy tắc xử lý giếng ngầm.

Nhậm Diệc ngồi xổm người xuống, thử tính toán đường kính miệng giếng, khoảng chừng 70, 80cm, với hình thể của anh mà mang theo bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc thì rất khó xuống dưới, anh chỉ huy nói: "Tôn Định Nghĩa, Lưu Huy, A Văn, Tiểu Đào, Tiểu Tuyền, 5 người các cậu gầy, chuẩn bị dây thừng đi."

"Rõ."

Lý Táp cầm máy quay bắt đầu quay phim, ghi chép hiện trường là công việc của ban chuyên cần.

Các chiến sĩ giúp đỡ 5 người buộc dây thừng theo thứ tự, Tôn Định Nghĩa dẫn đầu hàng, chuẩn bị xuống giếng.

Đột nhiên, Nhậm Diệc chắn ngang cản Tôn Định Nghĩa lại, anh quay đầu nhìn về phía quản lý, ánh mắt sắc bén: "Ông đã cho chặn nước từ thượng nguồn chưa?"

Quản lý nói giọng khàn khàn: "Tôi..."

"Con mẹ nó, ông..." Nhậm Diệc kiềm chế kích động muốn đánh người, "Nhanh chóng đi khóa van đi chứ!"

Quản lý lảo đảo chạy đi.

Nhậm Diệc nói với Lý Táp: "Báo cảnh sát đi, để phân cục Hồng Vũ đến bắt người."

"Vâng."

Nhậm Diệc ấn bả vai của Tôn Định Nghĩa, cho cậu ta một ánh mắt kiên định: "Chú ý an toàn."

Tôn Định Nghĩa nháy nháy mắt với Nhậm Diệc, cười đùa nói: "Loại công việc vừa bẩn vừa thối này, em không làm thì ai làm hả, xem đi, cái giá phải trả cho việc đánh bài thắng sếp thật là lớn."

Nhậm Diệc cười mắng: "Nhãi con, đi nhanh về nhanh."

Mấy người đeo mặt nạ lên, theo dây thang trèo xuống dưới.

Tôn Định Nghĩa là người đầu tiên hạ xuống đất, nước thải lập tức tràn đến bắp đùi, cậu ta hét lớn: "Nhậm đội, nước sâu ít nhất 60cm, để phòng chuyện không may, anh cho điều động một chiếc xe thoát nước đi."

"Được, có chuyện phải báo cáo ngay."

Nhậm Diệc ấn bộ đàm: "Tổng đội, chúng tôi cần một chiếc xe bơm nước."

"Đã nhận được."

Người bảo vệ đã báo cảnh sát nói: "Nhà để xe dưới hầm của chúng tôi có một cái máy bơm."

"Mau lấy đến đây."

Tôn Định Nghĩa cẩn thận từng li từng tí đi vào trong, trong ống dẫn nước thải tối mịt, nước dưới chân sâu cạn không giống nhau, ánh đèn trên mũ bảo hộ giống như chiếu vào một cái động đen không đáy, hiệu quả có thể phát huy đã rất hữu hạn.

(Chỗ này tui sẽ giải thích một chút, giếng nước thải không phải là cái giếng đựng nước ngầm hình trụ như ở vùng quê Việt Nam, nó chia thành một hệ thống các đường ống dẫn nước và hầm bên dưới lòng đất, vì thế không có chuyện phải lặn đâu:v để hình dung rõ hơn thì xuống cuối bài nhé."

Rất nhanh, bọn họ phát hiện một người mặc đồng phục an ninh, chứng tỏ là xuống để cứu người, anh ta ngồi trong hầm, đã hôn mê.

Tôn Định Nghĩa và Lưu Huy đỡ anh ta dậy, giao cho A Văn ở phía sau cùng, A Văn khiêng người lên, quay trở về miệng giếng, buộc dây thừng cứu hộ cho anh ta để chiến sĩ ở bên trên kéo người lên.

Bọn họ tiếp tục đi vào trong, lại phát hiện hai người nữa, một người vẫn còn thở, nhưng một người khác bởi vì hôn mê nên đã chìm vào trong nước, không còn mạch đập, Tiểu Tuyền và A Văn vừa quay lại đem người khiêng trở về.

Nhậm Diệc nhìn thi thể được chuyển lên, hỏi: "Tôn Định Nghĩa, tình hình thế nào?"

"Đã tìm thấy người thứ tư, còn thở." Tôn Định Nghĩa nói, "Lưu Huy, Tiểu Đào, bây giờ đi cũng quá xa rồi, mấy cậu cùng đưa người lên đi."

"Không được, một mình cậu ở dưới đó không an toàn."

"Không sao đâu Nhậm đội, trên người em có buộc dây thừng an toàn mà, bọn em mới đi được mười mấy mét thôi, chỗ này vô cùng khó đi, một người khiêng rất chậm."

Nhậm Diệc do dự một chút: "Được rồi, có chuyện phải báo cáo ngay."

Bỗng nhiên, trong bộ đàm truyền tới một tiếng kêu sợ hãi, lòng mọi người theo đó cũng chùng xuống, đó là âm thanh của Tiểu Đào.

"Tiểu Đào làm sao vậy?!"

"Có, có thứ gì đó kẹp vào chân em!"

Lưu Huy ngồi xổm người xuống muốn sờ thử, lại không có cách nào đặt người hôn mê xuống, cậu ta vội la lên: "Nước quá sâu, không nhìn rõ."

Tôn Định Nghĩa nói: "Cần tôi quay lại không?"

Nhậm Diệc nói: "Không cần, Tiểu Tuyền, A Văn, các cậu quay lại xem thử xem."

Tiểu Đào nói: "Không cần để ý đến em, mang người ra ngoài trước đã, người này sắp không chịu nổi nữa rồi."

Bọn họ nhanh chóng lôi người được Tiểu Tuyền và A Văn cứu lên, hai người quay lại lần nữa, đi giúp Tiểu Đào.

Lưu Huy nói: "Các cậu mang người này lên trước, Tiểu Đào, cậu đừng căng thẳng, tôi sờ thử xem đã."

Tiểu Tuyền và A Văn nhận lấy người trên lưng bọn họ, mang ra ngoài giếng. Hai người đã khiêng người đi đi về về ba chuyến, thể lực cạn kiệt, Nhậm Diệc để hai người bọn họ đi lên, chuẩn bị tự mình xuống dưới đó.

"Nhậm đội, làm sao anh xuống dưới đó được, quá hẹp." Cao Cách cau mày nhìn miệng giếng kia.

"Cao Cách, hiện tại cậu tới chỉ huy." Nhậm Diệc nói, "Tôi nín thở đi xuống trước, sau đó các cậu thả bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc xuống cho tôi."

"Nói đùa!" Cao Cách kêu lên, "Quá nguy hiểm, không được!"

"Tôi nói được là được, nhanh lên một chút." Nhậm Diệc nói, "Không ai được phép xuống dưới đó."

Lý Táp chạy tới: "Nhậm đội, để em xuống đó đi, em gầy nhất."

Các chiến sĩ ở đây ngẩn ra, đều kinh ngạc nhìn Lý Táp.

Cao Cách cau mày nói: "Đừng ồn ào, chỗ này không phải là chỗ cô có thể đi xuống."

Lý Táp vội la lên: "Huấn luyện ngày thường của mọi người em đã từng vắng mặt, từng lười biếng chưa? Thể lực của em không thành vấn đề, để em xuống đó đi."

Nhậm Diệc đang do dự, chợt nghe thấy giọng nói của Tôn Định Nghĩa truyền đến từ trong bộ đàm: "Nhậm đội, em đã phát hiện hai người cuối cùng, có một người còn sống."

Nhậm Diệc nhìn Lý Táp, trầm giọng nói: "Đeo trang bị."

Lý Táp xoay người chạy lại xe cứu viện, đeo một bộ bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc, lại chạy trở về.

Giọng nói của Lưu Huy cũng truyền đến: "Nhậm đội, chân Tiểu Đào hẳn là bị kẹt vào ống dẫn của trục máy bơm đã hỏng, cần phải cưa."

"Tôi mang đồ xuống." Nhậm Diệc nói, "Tôi vẫn phải xuống đó, Lý Táp không có đủ ánh sáng."

Cao Các không khuyên được anh, đành phải nói: "Anh xuống trước, bình dưỡng khí, mặt nạ phòng độc và máy cưa xích em sẽ đưa xuống cho anh."

Lý Táp xuống giếng trước, Nhậm Diệc nín thở một cái, nhanh chóng trèo xuống phía dưới, dù anh đã nín thở nhưng vẫn không ngăn được mùi hôi thối chỗ nào cũng có kia, anh cảm thấy trong dạ dày cuộn trào một trận, suýt chút nữa thì ói ra. Cao Cách dùng dây thừng buộc mặt nạ phòng độc và bình dưỡng khí thả xuống dưới, Nhậm Diệc nhanh chóng trang bị cho mình xong rồi mới gắng sức hít thở.

Xách theo máy cưa xích, hai người tìm kiếm sâu trong giếng nước thải.

Đường ống quanh năm không được dọn dẹp, tràn ngập những thứ linh tinh, nước bùn và các loại rêu, một chân đạp xuống rất là lầy lội, vả lại còn sâu cạn không giống nhau, làm người ta cảm thấy hết sức buồn nôn, trên vách ống dẫn cũng phủ đầy chất bẩn khó có thể hình dung.

Nhậm Diệc vừa đi, vừa hỏi: "Ba người các cậu báo cáo lượng dưỡng khí còn dư lại đi."

"32%." Tôn Định Nghĩa nói, "Hẳn là đủ để em mang người còn sống này ra ngoài."

"Hai bọn em đều là 39%." Lưu Huy nói.

Nhậm Diệc nói: "Tôn Định Nghĩa, bây giờ tôi cho Lý Táp qua đó trợ giúp cậu, trước khi cô ấy đến, cậu ở yên đó chờ lệnh, đừng để lãng phí dưỡng khí nữa."

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì, ở yên đó chờ lệnh."

Bộ mặt nạ và bình dưỡng khí bọn họ đang đeo, theo lý thuyết là có thể cung cấp Oxi cho con người hít thở trong vòng 45 phút, nhưng trị số của lý thuyết này sẽ bị ảnh hưởng bởi nhiều loại nhân tố như cân nặng, nhiệt độ, trạng thái tinh thần, lượng vận động, nhất là khi lượng vận động lớn, dưỡng khí tiêu hao sẽ cực kỳ nhanh. Để an toàn, bọn họ thường yêu cầu các chiến sĩ tại thời điểm hàm lượng dưỡng khí chỉ còn đủ 15 phút thì phải rút khỏi hiện trường sự cố, đây là vì hoàn cảnh và địa hình của phần lớn các hiện trường sự cố khá phức tạp, dễ lạc đường, dễ bị kẹt, giữ lại 15 phút là để có đủ thời gian xử lý tình huống đột ngột xảy ra.

Hai người tìm được Tiểu Đào và Lưu Huy, Lý Táp tiếp tục đi về phía trước để trợ giúp Tôn Định Nghĩa, Nhậm Diệc xách cưa xích cùng Lưu Huy thương lượng xem nên cắt thế nào.

Chân Tiểu Đào bị kẹt dưới nước, cái gì cũng không thấy rõ, Nhậm Diệc mò hồi lâu cũng không nắm được, anh hỏi: " Máy bơm nước tới chưa?"

Cao Cách đáp: "Rồi, xe bơm nước cũng tới rồi."

"Mau mau hút nước đi." Nhậm Diệc nói, "Tiểu Đào, cậu còn chịu được không? Tôi sờ xương cậu thấy không sao đâu."

Tiểu Đào nói: "Có hơi đau, nhưng không sao, em có thể chịu được."

Nhậm Diệc gật đầu: "Tôi không dám cắt, sợ làm chân cậu bị thương, để an toàn, trước tiên hút nước ra đã, Lưu Huy, cậu trở về đổi bình dưỡng khí, mang cho Tiểu Đào một cái nữa."

"Rõ."

Lưu Huy vừa đi, bọn họ liền nghe thấy từ sâu trong giếng nước thải truyền đến một tiếng động kỳ quái, giống như là có thứ gì đó bị hút sạch, tiếp đó lại là một hồi tiếng nước "ầm ầm".

Nhậm Diệc thầm mắng một câu: "Phía trên xả nước thải rồi!"

Nước thải từ sâu trong giếng phun ào ạt tràn đến.

Lý Táp đã thấy Tôn Định Nghĩa, nhưng giữa hai người còn cách một đoạn, Tôn Định Nghĩa cũng không thành thật đứng yên một chỗ, cậu biết rằng mỗi khi chậm trễ dù chỉ một giây thì hy vọng sống sót của người trên lưng mình sẽ lại ít đi một chút.

Tôn Định Nghĩa đứng sát tường, chống đỡ nước thải đập vào người. Đang lúc nước đập vào hai người, người thợ sửa chữa đã hôn mê kia đột nhiên tỉnh lại, anh ta hoảng sợ hét to một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy Tôn Định Nghĩa, tựa như người sắp chết đuối vớ được cọc, anh ta dùng hết tất cả sức mạnh sinh mạng để túm lấy người anh ta đã leo lên.

Tôn Định Nghĩa trở tay không kịp, bị anh ta túm ngã, lôi vào trong nước, mặt cậu đập mạnh vào thứ gì đó, lập tức mặt nạ của cậu ta bị đụng vỡ. Mắt Tôn Định Nghĩa thấy trước mặt xuất hiện dấu vết nứt vỡ, tiếp theo, một mùi hôi thối xông vào.

Tôn Định Nghĩa và thợ sửa chữa giẫy đạp, vùng vẫy trong nước bẩn thối, cậu ta bị sặc nước, lại còn hít khí độc vào, trước mắt bắt đầu choáng váng liên hồi.

Lý Táp hét lớn: "Tôn trung đội trưởng!" Cô ra sức chạy về phía Tôn Định Nghĩa, nhưng lúc này nước đã gần tới hông, cô bước đi rất khó khăn.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhậm Diệc vội la lên.

"Tôn trung đội trưởng ngã rồi."

"TÔN ĐỊNH NGHĨA, TÔN ĐỊNH NGHĨA! NÓI CHUYỆN!" Nhậm Diệc la lên.

Tôn Định Nghĩa không trả lời.

Nhậm Diệc nói: "Lưu Huy, cậu quay lại chưa?"

"Em lập tức tới ngay, em sẽ chăm sóc cho Tiểu Đào, anh mau đi xem Tôn Định Nghĩa thử xem."

Nhậm Diệc ra sức chạy về phía sâu bên trong giếng nước thải.

Rốt cục Lý Táp cũng chạy đến bên cạnh Tôn Định Nghĩa, thợ sửa chữa kia đã ngất đi lần nữa, ngã trong nước không nhúc nhích, Lý Táp đỡ Tôn Định Nghĩa lên, thấy mặt nạ của cậu ta đã vỡ, ánh mắt đục ngầu, đã rơi vào tình trạng hôn mê không hoàn toàn: "Tôn trung đội trưởng!"

Lý Táp nín thở, cởi mặt nạ của mình ra rồi đeo lên đầu Tôn Định Nghĩa, Tôn Định Nghĩa vừa ho ra nước, vừa hít thở một cách khó khăn.

Lý Táp cố sức vớt thợ sửa chữa từ dưới nước lên, nhưng anh đã mất đi ý thức, đứng cũng không đứng nổi, Lý Táp để anh ta ngồi trong nước, ngẩng cằm lên, mặt mũi để hở trên mặt nước.

Đợi cho Tôn Định Nghĩa hô hấp được một lúc, Lý Táp lại tháo mặt nạ xuống đeo lên đầu mình, cô liên tục nhìn xung quanh lối vào, chờ đợi người đàn ông có thể làm cho mọi người an tâm ấy mau chóng xuất hiện.

Cuối cùng, một nguồn sáng thật nhỏ lóe lên, tiếp theo dần dần được phóng đại, một bóng dáng gắng sức chạy tới.

Lý Táp kêu lên: "Nhậm đội!"

Nhậm Diệc chạy đến gần, thấy dáng vẻ của Tôn Định Nghĩa, sắc mặt trắng bệch: "Chuyện gì thế này!"

"Mặt nạ của Tôn trung đội trưởng đã vỡ." Lý Táp nói, "Thợ sửa chữa này vẫn còn mạch đập."

Nhậm Diệc nín thở tháo mặt nạ xuống, đeo lên đầu Tôn Định Nghĩa, đồng thời cố gắng đẩy đẩy cậu: "Người anh em, chịu đựng..."

Nhưng Tôn Định Nghĩa đã không còn cách nào chịu đựng nữa, cậu ta đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

- ----------------------------------

Chú thích: Đọc truyện không quên ôn qua một vài kiến thức hóa học nhé:v

*Khí mêtan: CH4 là một chất khí không màu, không mùi, không vị, tồn tại trong tự nhiên, có trong khí dầu mỏ, khí bùn ao, đầm lầy. CH4 hoàn toàn độc. Nguy hiểm đối với sức khỏe là nó có thể gây bỏng nhiệt. Nó dễ cháy và có thể tác dụng với không khí tạo ra sản phẩm dễ cháy nổ. CH4 là một chất gây ngạt và có thể chiếm chỗ O2 [trong không khí] trong điều kiện bình thường do CH4 khi cháy trong môi trường có O2 sẽ phản ứng tạo thành khí CO2. Ngạt hơi có thể xảy ra nếu mật độ O2 hạ xuống dưới 18%. (Wikipedi)

*Khí CO: là một chất khí không màu không mùi, bắt cháy và có độc tính cao, cực kỳ nguy hiểm, do việc hít thở phải một lượng quá lớn CO sẽ dẫn tới thương tổn do giảm oxy trong máu hay tổn thương hệ thần kinh cũng như có thể gây tử vong. Nồng độ chỉ khoảng 0,01% CO trong không khí cũng có thể làm nguy hiểm đến tính mạng. Ngộ độc CO có thể xảy ra ở những trường hợp chạy máy nổ phát điện trong nhà kín, sản phụ nằm lò than trong phòng kín, ngủ trong xe hơi đang nổ máy trong nhà hoặc gara... (Wikipedia)

*Khí hiđro sunfua: H2S là hợp chất khí ở điều kiện nhiệt độ thường, không màu, mùi trứng thối, cháy trong không khí với ngọn lửa xanh, tạo thành khí SO2 gây viêm phổi, viêm đường hô hấp. Khí H2S rất độc, không khí có chứa lượng nhỏ khí này có thể gây ngộ độc nặng cho người và động vật. Trong tự nhiên H2S có trong một số nước suối, trong khí núi lửa, khí thoát ra từ các chất protein bị thối rữa (có trong nước thải). (Wikipedia)

*Bộ bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc:



* Hệ thống giếng nước thải ngầm: đại khái thì nó như thế này: dưới đây là miệng giếng và mô phỏng đường ống dẫn. Nếu ai muốn hình dung dễ hơn thì tui nhớ có một vài bộ phim và anime có cảnh đường cống này, cơ mà tui nhớ rõ nhất chắc là bộ anime No.6:v