P/s: Cảm ơn e nhiều lắm, dù e không muốn công khai tên nhưng vẫn yêu e nhiều *moa~~~
- -----------------------------------------
Nhậm Diệc xin nghỉ hai ngày, đầu tiên là về nhà, đặt mua một ít thức ăn và vật dụng hàng ngày trong gia đình.
Trong lúc anh xem phim cùng cha còn tiện thể tính toán xem năm nay còn dư lại bao nhiêu ngày nghỉ mới phát hiện đã sử dụng hết một nửa. Ngày nghỉ những năm trước của anh gần như không dùng hết, nhưng có lẽ vì sự xuất hiện của Cung Ứng Huyền, anh chợt cảm thấy ngày nghỉ của mình dường như không đủ dùng.
May là năm nay chỉ còn chưa đến hai tháng.
Lúc phim đang chiếu đến cảnh kịch tính, Nhậm Hướng Vinh đột nhiên hỏi: "Con trai, gần đây sao con luôn xin nghỉ?"
"Còn không phải là muốn bồi bạn với cha nhiều hơn à?"
"Sao ta không có cảm giác được con hầu hạ thêm mấy ngày nhỉ?" Nhậm Hướng Vinh liếc mắt nhìn anh, "Con xin nhiều ngày nghỉ như vậy để làm gì? Bên phía trung đội con yên tâm sao?"
"Ây dô lão Nhậm à, con xin không nhiều lắm." Nhậm Diệc giải thích, "Một năm con có 45 ngày nghỉ, giờ mới dùng được một nửa, trong trung đội còn có Tiểu Khúc, đội phó và trung đội trưởng, ai cũng đều là người có thể tự mình đảm đương một phía, con có thể yên tâm rồi."
Nhậm Hướng Vinh hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ không quá đồng ý.
"Lại nói con xin nghỉ cũng không phải để đi chơi, bởi vì phối hợp cảnh sát tra án con mới cống hiến ngày nghỉ riêng của mình. Bản thân cha cũng hận không thể cống hiến hết thời gian cá nhân cho sự nghiệp PCCC còn gì, cha không thể bắt con giống cha được, mẹ con cũng vì chuyện này mà cãi nhau không ít với cha."
Nhậm Hướng Vinh trừng mắt lên: "Tốt xấu gì ta còn có một người vợ, con thì sao? Nếu con xin nghỉ để yêu đương, ta cũng không thèm nói con. Đều đã ba mươi rồi đấy, hừ."
Nhậm Diệc vuốt vuốt mũi, không lên tiếng.
Nhậm Hướng Vinh nhìn Nhậm Diệc một lúc, ấp ủ mong đợi hỏi: "Không phải con thực sự đi nói chuyện yêu đương đấy chứ!?"
Nhậm Diệc thề thốt phủ nhận: "Đã nói là vì tra án rồi." Trong đầu anh hiện lên gương mặt của Cung Ứng Huyền, lồng ngực có hơi nóng lên.
Nhậm Hướng Vinh thất vọng quay đầu đi, tiếp tục xem phim, nói: "Ta cũng không phải không cho con nghỉ ngơi, hiện tại ta quả thực hối hận trước đây sao không ở cạnh mẹ con nhiều hơn."
Nhậm Diệc khẽ thở dài một tiếng.
"Ta không ở cạnh con được mấy năm nữa, con phải tìm một người bồi bạn cùng mình, đừng sống đơn độc, biết chưa?"
"Đừng nói lời như vậy." Trong lòng Nhậm Diệc khó chịu.
Mắt thấy người thân nhất bị bệnh tật ăn mòn sinh mệnh từng chút từng chút lại bó tay không làm được gì, đây là chuyện khiến người ta cảm thấy bi thương và vô lực nhất trên đời.
- ---
Sáng hôm sau, sau khi rời giường Nhậm Diệc liền bận rộn hẳn lên, anh bật camera giám sát từ trong ra ngoài nhà cho tới khi có thể nhìn thấy hình ảnh và thời gian thực tế trên điện thoại của mình, đồng thời anh cũng căn dặn dì giúp việc lúc thường cũng phải chú ý gần đây có người nào khả nghi không. Địa chỉ nhà của anh đã bị công khai trên Seraph, điều này làm cho anh luôn cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, dù sao đi nữa, cẩn thận lúc nào cũng đúng.
Sau khi làm xong, anh ăn cơm trưa, mang theo gối đầu của Cung Ứng Huyền, lái xe tới một căn nhà khác của gia đình anh.
Cái nhà này cách chỗ ở hiện tại của anh không xa, trước đây, lúc mua phòng, yêu cầu đầu tiên của cha anh là không thể rời khỏi khu vực quản lý của ông. Hồi mẹ anh vẫn còn sống họ chuyển qua đó ở mấy năm, sau khi cha anh sinh bệnh mới về nhà cũ.
Vào đến cửa, Nhậm Diệc sợ hết cả hồn, suýt chút nữa không nhận ra nhà mình.
Gạch được đánh bóng tới sáng loáng. Chỗ nào nhìn qua cũng không dính một hạt bụi, trên bàn ăn và bàn trà bày hoa tươi, ngay cả khăn trải sô pha cũng có thể nhìn ra đã được giặt sạch.
Nhậm Diệc buông gối đầu ra, đi vào phòng ăn, thấy trên mặt bàn bày một cái hộp làm bằng vải nhung, mở ra xem, bên trong là một bộ đồ ăn rất xa hoa. Anh lại mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh hai cửa 500 lít chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn.
Anh không muốn đi xem phòng ngủ và phòng tắm, chắc hẳn cũng rực rỡ và có thêm rất nhiều loại đồ đạc anh chưa từng thấy. Anh cười lắc đầu, thì thầm trong lòng, kỳ lạ.
Anh tìm được tờ giấy bác Thịnh để lại trên bàn cơm. Mặt trên không chỉ liệt kê những thứ đồ bình thường Cung Ứng Huyền không thích ăn và thích ăn mà ngay cả cách làm cũng được viết cặn kẽ xuống phía dưới. Anh nhớ kỹ những thứ không thích ăn rồi cất tờ giấy đi. Tới nhà anh làm khách, món ăn đương nhiên phải do anh tự nấu.
Anh bắt đầu làm công tác chuẩn bị. Bận đến hơn ba giờ chiều, Cung Ứng Huyền đột nhiên gọi điện thoại tới.
Nhậm Diệc dùng bả vai kẹp điện thoại di động, hai tay đang nhào nặn: "Alo? Mấy giờ cậu tới thế?"
"Hôm nay có khả năng tôi không qua đó được."
Nhậm Diệc nhíu mày lại, động tác trên tay cũng ngừng: "Làm sao vậy?"
"Tôi và đồng nghiệp đang phục kích nghi phạm, gã đàn ông trùm mũ kia ấy."
"Các cậu tìm được gã ta rồi?"
"Ừ, gã ta còn đồng bọn, nơi đây là một khu dân cư rất đông đúc, chúng tôi không muốn gây nên gây rối, đang đợi thời cơ." Giọng điệu Cung Ứng Huyền có chút nặng nề, "Chỉ là không biết lúc nào mới có thể kết thúc."
Nhậm Diệc vô cùng chờ mong việc hôm nay Cung Ứng Huyền sẽ đến nhà mình làm khách, tin tức này làm anh cảm thấy thất vọng bội phần, anh suy nghĩ một chút: "Cậu ở chỗ nào vậy? Tôi qua đó nhìn một chút, nói không chừng có thể giúp." Dù sao đi nữa, anh vẫn muốn đến gặp Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền do dự một chút: "Tôi gửi định vị cho anh."
Nhậm Diệc cất đống nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị một nửa vào tủ lạnh, đổi quần áo, ra cửa.
Nơi Cung Ứng Huyền phục kích cách hiện trường vụ án đốt xe chỉ có 2,3km. Đó là một khu phố cổ, khắp nơi đều là nhà lầu thấp bé và đường cái đã bị hư hại, so với khu thương mại hiện đại hóa mới xây cách đó không xa thì cứ như thể hai thế giới khác nhau. Có lẽ muốn quy hoạch nơi này cũng khó.
Từ xa Nhậm Diệc đã thấy được xe của Cung Ứng Huyền, anh đỗ xe ở phía sau xe của hắn.
Anh đi tới gõ cửa sổ xe một cái, nghe thấy thanh âm mở khóa, anh mở cửa ngồi vào ghế sau, bởi vì ghế phó lái có người.
Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn Nhậm Diệc một cái: "Anh có đói bụng không? Trên xe tôi có đồ ăn."
"Không có gì, tôi ăn cơm trưa rồi."
"Chào anh, đội trưởng Nhậm đúng không?" Người thanh niên ngồi cạnh ghế lái xoay người lại bắt tay với anh, "Hẳn là chúng ta đã từng gặp nhau ở phân cục, em tên là Thái Cường."
"Chào cậu." Nhậm Diệc cũng đưa tay bắt lại, "Hai người các cậu phục kích ở chỗ này đã bao lâu rồi?"
"Sắp một giờ rồi." Cung Ứng Huyền vén tay áo lên nhìn đồng hồ, "Đồng nghiệp của tôi đi thăm dò ở đây chừng mấy ngày mới xác định được nghi phạm."
Thái Cường nói: "Trước đây nghi phạm này từng có tiền xử đánh nhau khiến người khác bị thương nặng, ngồi tù mấy năm, bọn em đã nói chuyện với chủ nhà xác nhận trong phòng gã ta còn có đồng bọn. Căn cứ vào những tin tức công ty giao hàng cung cấp, gã ta thường đặt suất đồ ăn dành cho ba đến bốn người."
"Nếu như có nhiều người như vậy, sao chỉ có hai người các cậu phục kích?"
Cung Ứng Huyền chỉ chỉ một chiếc xe tải tầm thường ở phía xa: "Cái xe kia cũng là người của chúng tôi."
Nhậm Diệc không hiểu nói: "Vậy sao không trực tiếp đi bắt người?"
"Lo kẻ tình nghi phản kháng, gây nên rối loạn lớn. Dân cư ở đây lại quá đông đúc, sợ làm quần chúng bị thương." Thái Cường nói, "Bọn em muốn đợi đám người đó ra ngoài, có thể đụng độ với một mình nghi phạm là tốt nhất."
Nhậm Diệc thầm thở dài trong lòng một cái, xem ra hôm nay là làm thật chứ không nói giỡn.
Y như thể có thần giao cách cảm, Cung Ứng Huyền nghiêng đầu nói: "Hôm nay không kịp thì để ngày mai đi."
Nhậm Diệc mỉm cười với hắn: "Không thành vấn đề."
"Còn một việc." Cung Ứng Huyền nói, "Sáng hôm nay tôi đã cho Châu Xuyên và Bành Phi gặp mặt."
Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy sao? Kết quả thế nào?"
Vừa nhìn nét mặt của Cung Ứng Huyền đã biết không có kết quả gì tốt: "Lúc Bành Phi nhìn thấy Châu Xuyên, anh ta không có phản ứng gì, anh ta nói rằng không biết Châu Xuyên. Từ dáng vẻ, cử động cho đến giọng nói đều không giống đang nói láo."
"Lỡ anh ta chính là người giỏi ngụy trang thì sao?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Khi xảy ra tình huống đột phát vẫn có thể ngụy trang chu đáo về nét mặt, biểu tình, ngôn ngữ tay chân không có sơ hở nào, người như vậy nhất định đã từng được huấn luyện đặc biệt, chẳng hạn như bộ đội đặc chủng, chuyên gia tâm lý học, người như vậy đã ít lại càng ít. Bành Phi không có bất kỳ bối cảnh tương quan nào, chỉ là một người bình thường, tôi cảm thấy anh ta không biết Châu Xuyên là thật."
"Nếu như nói anh ta không phải kẻ tình nghi, vậy người áo đen kia rốt cuộc là ai?"
"Cũng không phải hoàn toàn không có điểm đáng nghi nào." Cung Ứng Huyền lại nói.
Nhậm Diệc có chút mơ hồ: "Có ý gì?"
Thái Cường nói: "Sau khi bọn em dẫn hắn chạm mắt Châu Xuyên mà không thu hoạch được kết quả gì nên rất không cam tâm, tiến sĩ Cung nhanh trí chuyển hướng, sai em đến phòng vật chứng lấy chỗ rác thải được mang về từ hiện trường đưa cho Bành Phi xem. Kết quả là Bành Phi có phản ứng, nhưng anh ta không thừa nhận có quan hệ gì với những vật chứng đó."
"Ý của cậu là, bên trong có thể có đồ của Bành Phi?"
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Hoặc là có đồ của anh ta, hoặc là anh ta biết gì đó, tôi có thể đọc dựa vào nét mặt ấy. Tôi đã đưa vật chứng đến khoa giám định làm xác minh vân tay, chẳng qua, vụ cháy này nghiêm trọng như vậy, không thể chắc chắn liệu có tra ra cái gì được hay không."
"Vật chứng hỏa hoạn rất khó giám định, tôi thấy bây giờ chúng ta vẫn nên tập trung vào gã đàn ông trùm mũ, cái này có hy vọng lớn hơn chút."
"Đúng vậy, cho nên bọn em vừa nghe được tin tức đồng nghiệp truyền tới liền lập tức tới đây phục kích." Thái Cường hừ lạnh một tiếng, "Chộp được một tên, không lo không bắt được tên khác."
Ba người câu được câu không mà trò chuyện, mắt thấy sắc trời dần tối xuống, Nhậm Diệc phát sầu nói: "Nếu như bọn họ không ra cửa cả ngày thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì chờ nửa đêm lúc mấy gã đó ngủ chúng tôi sẽ đi bắt. Chủ nhà đã cho chúng tôi chìa khoá." Thái Cường nhìn Nhậm Diệc một cái, "Đội trưởng Nhậm, kỳ thực anh không cần đi cùng chúng tôi, chiếm dụng thời gian của anh quá nhiều."
"Không có chuyện gì, tôi đang nghỉ." Nhậm Diệc nhìn thoáng qua phía sau đầu của Cung Ứng Huyền, nghĩ thầm bàng quang của vị đại ca này thật là tốt. Lâu như vậy cũng không đi nhà vệ sinh gì gì đó sao?
Không ngờ Thái Cường lập tức nói: "Ấy, tôi đi nhà vệ sinh đây." Cậu ta mở cửa xuống xe.
Đợi cho đến khi trong xe chỉ còn lại hai người, Cung Ứng Huyền lập tức xoay người lại, chớp mắt nhìn Nhậm Diệc một cái: "Anh thực sự không về nhà sao? Phục kích nghi phạm rất chán."
"Không sao, về nhà tôi cũng chỉ chơi điện thoại di động, không bằng ở chỗ này nhìn cảnh sát bắt tội phạm như nào." Nhậm Diệc đương nhiên sẽ không thừa nhận chẳng qua mình muốn ở lại chỗ này, "Hầy, cậu biết hôm nay tôi chuẩn bị món gì cho cậu không."
"Cái gì?"
"Không nói cho cậu." Nhậm Diệc cười haha, "Chờ cậu tự đi mà nhìn."
Cung Ứng Huyền nhướn mày nói: "Tài nấu nướng của anh có được không đó? Tự tin thế."
"Nấu được, không sai nhiều so với công thức. Đúng rồi, cậu chơi game không? Cậu thích xem phim gì?"
"Được rồi, biết cậu thông minh, tôi cũng ước gì cậu sớm học được chút, giúp tôi lên hạng tốt hơn."
"Lên cái gì?"
Nhậm Diệc thuận miệng giải thích: "Chính là một nơi cực kỳ lợi hại."
Cung Ứng Huyền nghiêm túc nói: "Anh muốn đi chỗ nào, tôi đều có thể dẫn anh đi."
Nhậm Diệc ngẩn ra, chợp mắt một cái, tim đập nhanh như muốn văng ra ngoài. Trong lòng anh mắng thầm, mẹ kiếp, lời như vậy mà cũng có thể tùy tiện nói với người khác sao. Những gì Cung Ứng Huyền lỡ đãng làm lúc nào cũng có thể khiến anh có những ý nghĩ kỳ quái. Nhưng anh thực sự không muốn miên man suy nghĩ quá nhiều vì những lời nói và hành động của thẳng nam, sợ mình vượt quá giới hạn.
Cung Ứng Huyền còn muốn nói gì đó, bộ đàm của hắn đột nhiên vang lên: "Tiến sĩ Cung, anh thấy chưa, kẻ tình nghi đã xuất hiện rồi."