Nhậm Diệc hoàn toàn lĩnh hội được sự kinh hãi và phẫn nộ ban nãy của Cung Ứng Huyền, anh an ủi: "Ứng Huyền, cậu bình tĩnh chút, cậu có đang ở hiện trường không?"
"Tôi đang chạy tới hiện trường." Giọng nói của Cung Ứng Huyền vẫn phát run như cũ, "Anh thì sao?"
"Tôi cũng đang trên đường tới, cậu biết tình huống ở hiện trường chứ?"
"Tôi chỉ biết nơi phát nổ chính là phòng bệnh của Châu Xuyên." Cung Ứng Huyền ồ ồ thở dốc, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hiện tại phòng bệnh ở phía Tây đã sụp đổ, Châu Xuyên gần như không có khả năng còn sống, bọn khốn kiếp này... súc sinh..."
Bọn họ chỉ vừa mới thoáng thấy cái bóng mơ hồ của tổ chức tội phạm này thôi mà đối phương đã giết người hủy chứng cứ, Châu Xuyên có thể là mấu chốt đột phá lớn nhất ở giai đoạn hiện nay, cái chết của gã tạo thành đả kích khá lớn đối với Cung Ứng Huyền. Huống hồ chuyện này còn liên lụy tới những người dân vô tội.
"Bọn chúng dám làm ra chuyện như này đúng là chó cùng rứt giậu, sắp đặt kế hoạch trong thời gian ngắn như thế nhất định sẽ để lại rất nhiều sơ hở." Nhậm Diệc xoa dịu hắn bằng giọng điệu chắc chắn, "Yên tâm đi, cái ngày bắt được bọn chúng không còn xa nữa đâu."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Anh còn bao lâu nữa thì tới nơi?"
"Khoảng 6,7 phút nữa. Cậu thì sao?"
"Tôi cũng tầm đó." Cung Ứng Huyền chần chừ một chút, "Đừng cúp điện thoại."
"Sao thế?"
"Cứ để thế đi." Nghe thanh âm của Nhậm Diệc, Cung Ứng Huyền có thể cảm giác được cơn thịnh nộ sắp bùng phát của mình đang dần dần lắng xuống.
"Được, tôi không cúp." Giọng điệu của Nhậm Diệc vô thức trở nên dịu dàng.
Các chiến sĩ cùng xe đều ánh mắt khác thường nhìn về phía Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc ho nhẹ một cái, "Đã tìm được bản vẽ thiết kế và đề án PCCC của bệnh viện chưa?"
"Ở đây." Đinh Kình đưa máy tính bảng cho Nhậm Diệc, Nhậm Diệc nhận lấy, vừa xem vừa nói khẽ: "Cậu còn biết được thông tin gì từ phía bệnh viện không?"
"Đã mất liên lạc với cảnh sát làm nhiệm vụ canh gác phòng bệnh." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "E rằng...lành ít dữ nhiều."
"Cũng chưa chắc, chờ chúng tôi đến hiện trường xem thử tình hình đổ sụp đã."
"Chúng tôi đã định kế hoạch ngày mai đến bệnh viện từ trước, trải qua những công tác trong thời gian này, Châu Xuyên đã muốn khai ra, không ngờ bọn chúng lại ra tay trước."
"Xem ra chuyện Châu Xuyên biết còn nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ, một khi gã mở miệng, phía cảnh sát sẽ có thể bắt được Hồng Diễm, vậy nên Hồng Diễm mới bí quá hóa liều."
"Tên này còn nguy hiểm hơn cả Trần Bội. Trần Bội chỉ là một tên du côn lưu manh cầm tiền làm việc, nhiều nhất cũng chỉ hung hãn một tí, còn tên này lại dám nổ bệnh viện, giết nhân chứng." Cung Ứng Huyền gằn giọng, "Súc vật chết cũng không tiếc."
Mấy phút sau, xe cứu hỏa đã tới bệnh viện Hồng Vũ. Trước cửa bệnh viện đã đậu lượng lớn xe cảnh sát và xe cấp cứu, bọn họ là trung đội đầu tiên đến nơi.
Nhậm Diệc nhìn khu nội trú cách đó không xa, tòa nhà bốn tầng phía Tây đã bắt đầu sụp xuống từ tầng hai, tầng một đã bị đè nát, tầng hai và tầng ba vẫn còn duy trì hình dáng cơ bản nhưng đã xiêu vẹo nghiêm trọng, vách tường nứt ra, thậm chí thân tòa nhà đã nứt ra một kẽ hở rất lớn, có người từ trong cửa sổ vung quần áo kêu cứu mạng, nội bộ bệnh viện đang tiến hành sơ tán, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Sắc mặt Nhậm Diệc đông cứng, anh biết đêm nay nhất định là một trận chiến ác liệt, anh nói to: "Mở đèn chiếu sáng."
Tài xế mở thiết bị chiếu sáng trong đám cháy trên xe cứu hỏa lên, một chùm sáng mạnh chiếu lên thân tòa nhạ đang sụp đổ, tình hình tại hiện trường khiến người khác nhìn thấy mà kinh hoàng.
"Nhậm đội, ở đây hình như có người, tôi nghe thấy tiếng động!" Một chiến sĩ chỉ vào đống đổ nát nói.
"Tôn Định Nghĩa, dẫn đội một, đội hai đi đào bới." Nhậm Diệc chỉ huy, "Đội ba nâng thang mây lên, trước tiên cứu những người trên tầng xuống, không có lệnh của tôi không được phép tiến vào trong tòa nhà."
"Rõ."
Các chiến sĩ của đội một, đội hai bắt đầu ra bên ngoài dọn sạch đất đá vụn, thang mây cũng chậm rãi chuyển động về phía cửa sổ có người kêu cứu.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước tới bên cạnh Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm phải không, tôi là phó viện trưởng, tôi họ Tống, hôm nay tôi trực ban."
Nhậm Diệc còn đang nghiên cứu bản vẽ mặt phẳng: "Phó viện trưởng Tống, ông biết khu bị sụp xuống có bao nhiêu nhân viên bị mắc kẹt không?"
"Có ít nhất 60 đến 70 người." Phó viện trưởng Tống lo lắng nói, "Trong đó có một số bệnh nhân không có năng lực hành động."
"Có nhân viên y tế nào còn liên lạc được không?"
"Có, tầng ba và tầng bốn đều có nhân viên y tế bị mắc kẹt, tầng một và tầng hai thì..." Phó viện trưởng Tống cố nén nước mắt, "Không biết tình hình như thế nào."
"Nhậm Diệc!" Cung Ứng Huyền vừa đến hiện trường liền chạy tới chỗ Nhậm Diệc, đồng thời còn có Khưu Ngôn và đám người Thái Cường.
Nhậm Diệc thấy Cung Ứng Huyền, lòng không khỏi bình tĩnh hơn vài phần, lúc hai người bốn mắt nhìn nhau bỗng có một loại tâm tình khó hình dung đang dâng trào. Anh gật đầu với Cung Ứng Huyền: "Bây giờ mấy người nhanh chóng tổ chức lực lượng tìm kiếm xung quanh đi, từ lúc phát nổ đến hiện tại mới trôi qua không đến 20 phút, rất có khả năng hung thủ vẫn đang vây xem ở gần đây.
Khưu Ngôn nói: "Chúng tôi đã phái ra rất nhiều lực lượng cảnh sát từ trước rồi."
Cung Ứng Huyền nói: "Nếu như có thể xác định được bom có tính chất gì, vậy càng có lợi đối với việc truy bắt hung thủ."
"Sợ rằng phải đợi đến lúc đào bới, chúng tôi..." Cách đó không xa, tiếng còi báo động của xe cứu hỏa liên tục vang lên, Nhậm Diệc vỗ cánh tay Cung Ứng Huyền, "Tham mưu trưởng của chúng tôi đến rồi."
Một chiếc xe tuần tra của đội PCCC chạy đến trước mặt Nhậm Diệc. Hứa Tiến xuống xe, cùng lúc đó còn có một người bước xuống từ hàng ghế sau – – Trần Hiểu Phi.
Đội trưởng Vương Mãnh của trung đội La Hạng Khẩu, đội trưởng Lâm Thiếu Bình của trung đội Tam Ninh cũng lần lượt báo danh.
"Đội trưởng, tham mưu trưởng." Nhậm Diệc cung kính chào theo nghi thức quân đội, đưa máy tính bảng cho họ, giới thiệu sơ lược một vài tình huống trong hiện trường.
Trần Hiểu Phi quan sát hiện trường một lát: "Thiết bị thăm dò và tìm kiếm cứu nạn lập tức đến. Vương Mãnh, cho xe nâng thủy lủy của các cậu chạy ra phía sau tòa nhà, nhanh chóng trợ giúp trung đội Phượng Hoàng sơ tán người dân ở tầng 3, tầng 4; Thiếu Bình, cậu dẫn hai người vào tầng 3 xem thử tình hình trong đó, không được đi quá sâu, chú ý an toàn; lão Hứa, Nhậm Diệc, chúng ta hãy nghiên cứu bản vẽ kiến trúc."
"Rõ."
Bọn họ đi xung quanh phần thân tòa nhà bị sụp xuống mấy vòng, trước tiên là để quan sát tình hình hư hại từ bên ngoài.
Khu nhà nội trú này là một cụm các tòa nhà đã xây dựng lâu đời nhất của bệnh viện Hồng Vũ, tầng trệt thấp tịt, cơ sở vật chất tương đối cũ kỹ, kết cấu bên trong đơn giản, là kiểu thiết kế ngang dọc theo các phòng ở hai phía của một dãy hành lang.
Để không ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, phòng bệnh của Châu Xuyển được bố trí ở cuối hành lang phía Tây, sự cố đổ sụp do vụ nổ gây ra cũng tập trung chủ yếu ở mấy gian phòng bệnh cuối cùng, không ảnh hưởng đến khung kiến trúc chính. Đây cũng đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Không bao lâu sau, giọng nói của Lâm Thiếu Bình vang lên trong bộ đàm: "Đội trưởng Trần, chúng tôi đã dò xét được tình hình cơ bản ở tầng 3, lốt thoát khẩn cấp ở phía Tây đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể xuống dưới tầng 2, kết cấu thép của tầng 3 đang phải chống đỡ áp lực công kích từ hai mặt trên dưới, trước mắt xem ra vẫn còn khá vững chắc, nhưng không loại trừ nguy cơ sụp đổ lần hai. Ngoài ra, từ khe hở trên tầng 3, tôi nhìn thấy tầng 2 có ánh lửa, không biết có phải là do vụ nổ khiến thứ gì đó bốc cháy hay không."
Mấy người đồng loại nhìn về phía tòa nhà lớn, không hề thấy lửa, điều này cho thấy ngọn lửa còn chưa lớn, Trần Hiểu Phi nói: "Vì lý do an toàn, thông báo cho bệnh viện cắt toàn bộ công tắc nguồn điện và đường ống sưởi nhiệt. Thiếu Bình, các cậu rút ra ngoài đi."
Lúc này, nhờ thanh mây và xe nâng thủy lực, các chiến sĩ PCCC đã đưa toàn bộ 36 người dân bị mắt kẹt ở tầng 3 và tầng 4 ra ngoài, ngoại trừ có một người bị thương nghiêm trọng, những người khác đều không có vết thương trí mạng.
Mà đội một, đội hai cũng đã giải cứu thành công một người phụ nữ bị vùi lấp, nhanh chóng đưa người đến phòng cấp cứu.
Phó viện trưởng Tống vội la lên: "Đội trưởng Trần, hệ thống sưởi có thể tắt, nhưng nguồn điện thì không thể tắt hoàn toàn đâu, trong các tòa nhà vẫn còn có những bệnh nhân phải thở bằng máy, phòng mổ vẫn đang tiến hàng giải phẫu nữa."
"Ông tìm thợ điện đến đây, xem thử có thể cố gắng cắt nguồn điện của khu bị sụp thôi hay không. Bên trong toàn nhà đã bốc cháy, nếu các dây điện bị chập mạch thì cúp điện cũng là chuyện sớm muộn thôi. Mấy người cần phải chuẩn bị tinh thần sớm đi."
Trần Hiểu Phi triệu tập cả ba đội trưởng trung đội đến trước mặt, nghiêm túc nói: "Tầng 1 tầng 2 vẫn còn rất nhiều bệnh nhân và nhân viên y tế bị mắc kẹt, thân tòa nhà từ tầng 3 đổ xuống đã bị phá hủy, chỉ có thể lách qua các vết nứt tại tầng 1 hoặc tầng 2 của tòa nhà để tiến vào trong tìm kiếm cứu nạn. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, chú ý không được tăng thêm áp lực lên giàn khung, không được đi sâu quá mức, điều này đều phải nghe kỹ cho tôi, không được phép tiến vào quá sâu, một khi phát hiện điềm báo sụp đổ phải rút khỏi ngay lập tức."
Ba người đồng thanh đáp: "Rõ."
"Các cậu mỗi người dẫn theo hai chiến sĩ, chia thành ba tổ, mỗi tội không được phép hành động một mình, phát hiện người bị thương phải báo cáo ngay, không được sốt ruột cứu người, phải quan sát tình trạng của người đó xem còn cứu được không đã. Những người còn lại tôi sẽ sắp xếp ở bên ngoài vận chuyển đá vụn.
"Rõ."
"Đội trưởng Trần."
Nhậm Diệc vừa quay đầu đã thấy Cung Ứng Huyền đứng bên cạnh bọn họ từ lúc nào cũng chẳng biết.
Cung Ứng Huyền bình tĩnh nói: "Đội trưởng Trần, tôi là hình cảnh Cung Ứng Huyền thuộc đại đội trinh sát hình sự số 1 ở phân cục Hồng Vũ, tôi thỉnh cầu được cùng mọi người cùng tiến vào trong."
Hai mắt Nhậm Diệc trợn tròn: "Cung Ứng Huyền?!"
Cung Ứng Huyền thản quét mắt nhìn anh: "Cứu viện PCCC khó tránh khỏi việc phá hủy các chứng cứ tại hiện trường, tôi muốn chứng cứ nguyên thủy nhất. Hơn nữa, nhanh chóng tìm được chất gây nổ rất quan trọng trong việc truy bắt hung thủ, nếu đợi mấy ngày sau lúc dọn dẹp đống gạch vụn mới phân tích chất gây nổ thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất."
Nhậm Diệc đè bả vai Cung Ứng Huyền đẩy hắn về sau: "Bắt kẻ xấu là công việc của cậu, nhưng cứu nạn là công việc của tôi, cậu càn rỡ dính vào làm cái gì?" Anh nhìn ánh mắt kiên định và nghiêm túc của Cung Ứng Huyền không khỏi hoảng hốt. Việc tìm kiếm cứu hộ trong một tòa nhà đã bị sụp đổ quá nguy hiểm, sao anh có thể để Cung Ứng Huyền lấy mạng ra mạo hiểm để đi theo anh chứ.
Trần Hiểu Phi cau mày nói: "Vị đồng chí nhỏ này, chúng tôi đã phân công hết rồi, cậu không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, đừng gây trở ngại cho công việc của chúng tôi."
Cung Ứng Huyền bắt lấy cổ tay Nhậm Diệc, cũng không biết cố ý hay vô tình lại kéo mạnh lòng bàn tay kia áp lên ngực mình, hắn nhìn Trần Hiểu Phi bằng ánh mắt sắc bén: "Gây nên vụ nổ lần này là một nhân chứng quốc gia* trong vụ án tôi đang phụ trách, gã đã bị giết người diệt khẩu. Thứ bị vùi lấp dưới đống đổ nát kia không những là chân tướng hung thủ muốn che giấu, mà còn là công lý cho đồng nghiệp của tôi, cho những người dân vô tội, cho những cư dân thương vong trong vụ tiểu khu Vạn Nguyên, và cho cả những chiến sĩ PCCC đã hy sinh của mấy người nữa!"
Cả hiện trường bỗng lặng im.
Nhậm Diệc cắn răng nói: "Cung Ứng Huyền, tôi biết cậu sốt ruột, tôi cũng sốt ruột, nhưng cậu biết trong đó nguy hiểm thế nào không, không phải..."
"Sợ nguy hiểm thì tôi làm cảnh sát làm gì!" Cung Ứng Huyền lớn tiếng nói.
Nhậm Diệc nhìn hai tròng mắt đỏ ngầu của Cung Ứng Huyền, hai người trợn mắt nhìn đối phương, không ai chịu nhường ai.
Bàn tay đặt lên ngực Cung Ứng Huyền của Nhậm Diệc đang đeo găng dày cộp, tuy cách một lớp áo khoác đầu đông của Cung Ứng Huyền nhưng dường như anh vẫn cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đầy sức sống kia.
"Đội trưởng Trần." Một người đàn ông trung niên đi tới, khuôn mặt cương nghị, dáng người cường tráng, vừa nhìn đã biết đây là một con người rắn rỏi.
Nhậm Diệc từng gặp người này hai lần ở phân cục Hồng Vũ, ông ấy là Triệu Bằng Phi – đại đội trưởng đội trinh sát hình sự số 1 của phân cục Hồng Vũ.
"Đội trưởng Trần, ông để cậu ấy đi đi. Hiện nay vụ án này là trọng án hàng đầu ở phân cục chúng tôi, hung thủ đã tham gia ít nhất là ba vụ phóng hỏa trở lên, còn có liên quan đến một tổ chức tội phạm nữa. Cộng thêm vụ này..." Triệu Bằng Phi hất cằm về phía tòa nhà đã sụp đổ, "Số mạng người bị liên lụy không nhỏ hơn hai con số. Dù là có thể bắt được tên đó sớm hơn một ngày thôi, chúng tôi cũng nguyện ý chấp nhận mạo hiểm."
Trần Hiểu Phi hít sâu môt hơi: "Lão Triệu, ông đang làm khó tôi đấy."
Hứa Tiến khẽ nói: "Đội trưởng, Nhậm Diệc vẫn luôn giúp đỡ bọn họ điều tra án phóng hỏa, đằng sau nó ẩn núp một tổ chức rội phạm chuyên phóng hỏa, tổ chức này là kẻ địch chung của chúng ta. Hiện nay nhân chứng duy nhất đã bị giết, tôi hiểu tâm tình của bọn họ."
Triệu Bằng Phi trịnh trọng nói: "Lão Trần, trong đó còn chôn vùi cảnh sát trẻ tuổi của chúng tôi, chúng tôi cực kỳ bức thiết muốn có được manh mối, muốn bắt được hung thủ, ông giúp chúng tôi đi."
Nhậm Diệc nắm chặt hai quả đấm đến phát run, dùng ánh mắt không biết phải làm sao nhìn Trần Hiểu Phi, cuối cùng đành gật đầu. Anh kéo Cung Ứng Huyền đi: "Đi đổi quần áo với tôi."
Hai người nhảy lên xe cứu hỏa, Nhậm Diệc đóng cửa xe lại, đưa tay ấn Cung Ứng Huyền xuống chỗ ngồi, tức giận nói: "Vì sao cậu nhất định phải làm những chuyện liều mạng này! Lần trước cái xe bồn chở hóa chất bị lật nghiêng kia cũng thế, sao phải đặt mình vào chỗ nguy hiểm chứ!"
Cung Ứng Huyền hung dữ trừng mắt nhìn anh: "Vậy anh thì sao? Tại sao anh phải làm những chuyện liều mạng này, tại sao phải đưa mình vào chốn nguy hiểm!?"
"Đây là công việc của tôi!"
"Đây cũng là công việc của tôi!" Cung Ứng Huyền cất cao giọng, "Công việc của tôi chính là phải bắt được tội phạm bằng bất cứ giá nào."
Nhậm Diệc tức đến mặt cũng đỏ lên.
Hai người cứ thế ngồi trên ghế đối mặt với nhau trong không gian chật hẹp, đầu gối và ánh mắt không tránh khỏi việc đụng chạm, thậm chí bọn họ còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người này phả lên mặt người kia.
Cung Ứng Huyền nhìn khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi mím chặt và lồng ngực phập phồng lên xuống của Nhậm Diệc, trong đôi mắt đẹp đẽ kia đầy tràn sự lo lắng cho hắn, thế nhưng chân mày lại mang theo chút tức giận và ấm ức. Trái tim hắn mạnh mẽ rung lên, máu toàn thân không khỏi sôi trào, một nỗi kích động xa lạ đang rục rịch ngóc đầu đầu dậy. Nhất thời hắn không ngừng hoảng hốt.
Nhậm Diệc cầm một bộ quần áo cứu hộ màu cam huỳnh quang ném lên người hắn: "Mặc vào."
Cung Ứng Huyền không nhận: "Tôi không mặc quần áo của người khác... Tôi muốn mặc đồ của anh."
Nhậm Diệc tức trợn trắng mắt, thô lỗ cởi quần áo trên người mình, lại ném cho Cung Ứng Huyền.
Cung Ứng Huyền mặc bộ quần áo cứu hộ vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Nhậm Diệc, cảm giác được bao vây bởi sự dịu dàng ấy khiến tâm tư hắn khôi phục sự bình tĩnh.
Nhậm Diệc cũng thay quần áo xong, anh nghiêm giọng nói: "Cung Ứng Huyền, cậu nghe rõ đây, bắt đầu từ bây giờ, cậu nhất định phải nghiêm khắc tuân theo mệnh lệnh của tôi. Tôi không nói suông thôi đâu, cậu phải hoàn toàn hành động theo chỉ thị của tôi, đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
"Cậu thề đi, thề tuyệt đối sẽ không tự ý làm chủ, tuyệt đối sẽ phục tùng mệnh lệnh của tôi." Nhậm Diệc nhấn mạnh ngữ điệu, "Bình thường tôi có thể nghe theo cậu hết, nhưng lúc cứu viện thì không, cậu tự ý hành động chẳng những sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của chính mình mà còn có thể liên lụy đến người khác. Do đó..."
Cung Ứng Huyền đột nhiên đưa tay chạm lên gò má Nhậm Diệc, hắn chắm chú nhìn vào mắt Nhậm Diệc, nghiêm túc nói: "Tôi thề, tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh của anh."
Trái tim Nhậm Diệc nhảy lên bình bịch, anh vội quay mặt sang chỗ khác, hít vào một hơi thật sâu: "Đi thôi."