Khưu Ngôn nghĩ ngợi nói: "Nếu như Tử Diễm không phải là hung thủ năm đó, tại sao hắn phải đeo mặt nạ hình chim?" Chị sực nghĩ tới khả năng gì đó, "Ứng Huyền, hắn ta đeo cái mặt nạ đó, có thể là vì em, vì muốn phá rối suy nghĩ của em."
Ánh mắt Cung Ứng Huyền biến đổi: "Đúng, đúng! Từ đầu video hắn dùng giọng đàm phán để trình bày với chúng ta. Chưa kể cái mặt nạ, hắn còn khiến chúng ta cảm thấy, hắn nhắm vào, trả thù và tuyên chiến chúng ta, nhưng cái này chỉ là một thủ đoạn khiến chúng ta rối trí và bị khống chế tư duy. Thật ra từ đầu đến cuối chúng ta vẫn không biết động cơ của hắn rốt cuộc là cái gì."
Nhậm Diệc nhỏ giọng lặp lại: "Động cơ...."
"Là trả thù sao? Hay là khiêu khích? Hay là chỉ thuần túy muốn phạm tội?" Khưu Ngôn cau mày, tự hỏi tự trả lời, "Động cơ của hắn rốt cuộc là gì?"
"Prometheus, người truyền giáo, lửa, khởi nguyên của ngọn lửa..." Cung Ứng Huyền lặp đi lặp lại mấy chữ Tử Diễm nhắc trong video, càng tập trung suy nghĩ.
Tất cả mọi người đều đang tranh đoạt từng giây từng phút để cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Nhậm Diệc đi tới lui ở một bên, anh không ngừng nhìn đồng hồ, cảm thấy căm tức vì sự bất lực của mình lúc này, lại cảm thấy khủng hoảng khi từng phút từng giây vẫn không chút lưu tình trôi qua.
Đây không phải là đếm ngược năm mới thông thường, mà là đếm ngược cho hàng vạn mạng sống con người, bọn họ tuyệt đối không thể thất bại.
Lúc này, bên Thái Cường truyền tin tức sang, bọn họ đã tìm được xe từng vận chuyển thuốc nổ, là một chiếc xe tải của bên công ty phụ trách dàn dựng sân khấu, lúc này họ đã lên đường đi tìm người phụ trách.
Mặc dù đã tìm thấy xe, nhưng đây không hề là một tin tốt. Công ty này do tiếp nhận rất nhiều dự án có quy mô lớn nhỏ khác nhau, cho nên công việc xây dựng chỉ đòi hỏi thể lực này bình thường sẽ không thuê nhân viên chuyên nghiệp, việc luân chuyển nhân sự rất nhiều, chưa chắc đã có thể nhanh chóng tìm ra tên khủng bố.
Đội trưởng Trương bên kia lập tức trích xuất những thông tin liên quan đến chiếc xe này từ camera. Chiếc xe này ra vào hội trường tổng cộng 3 lần trong ngày hôm nay, tổng có 11 người từng tiếp xúc cũng như chuyên chở dụng cụ thiết bị, tất cả đều là nam thanh niên trai tráng.
"Người này nhìn rất khả nghi, nhiều lần nhìn chung quanh, hình như đang ngó nghiêng gì đó."
"Gửi tấm ảnh của hắn cho Thái Cường đi."
"Tiến sĩ Cung." Đàm Hạo Thuần nói, "Tôi đã tổng hợp những vụ hỏa hoạn giống như trường hợp này mấy năm gần đây trong nước, nhưng do số lượng quá lớn, cần điều then chốt để thu hẹp phạm vi. "
Cung Ứng Huyền nói: "Sàng lọc những đám cháy ở các khu vực kém phát triển, phóng hỏa với mục đích trả thù, những kẻ phóng hỏa có tuổi lớn hơn 45, hỏa hoạn có quy mô lớn, các vụ cháy do các nguyên nhân khác. Tập trung vào tuyến 1, 2, 3 của thành phố, sử dụng lửa làm phương pháp chủ yếu và đầu tiên, có khả năng do một người phóng hỏa, đồng thời có khá nhiều status và hình ảnh liên quan tới hỏa hoạn trên Seraph."
Đàm Hạo Thuần lại nhét một hạt dưa vào trong miệng, dùng sức chà xát hai tay: "Cứ giao cho tôi!"
Nhậm Diệc không nhịn được mà thúc giục: "Chỉ còn không tới nửa giờ, nếu như vẫn không thể chắc chắn được vị trí của quả bom thì thật sự không còn kịp nữa đâu."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Cho tôi thêm chút thời gian."
Lúc này, bên phía Hà Cố có tiến triển: "Cảnh sát Cung, đội trưởng Nhậm."
Hai người nhanh chóng chạy tới.
Trên chiếc bàn trải đầy những bản vẽ thiết kế phức tạp khác nhau, Hà Cố cầm bảng thống kê vòng hành động của tên khủng bố, giải thích: "Tôi căn cứ vào bức ảnh này để đối chiếu thời gian những nơi hắn có thể đến với thiết bị dưới mạng lưới ngầm. Tôi cho rằng mục tiêu của hắn không phải chỉ độc một hệ thống nào đó, mà còn là vì muốn dẫn tới một vụ nổ dây chuyền."
Cung Ứng Huyền nheo mắt nhìn lại bản vẽ: "Lần nào hacker can thiệp camera cũng đều không vượt quá 30 phút, cho dù người trưởng thành đi nhanh đến bao nhiêu, một phút cũng chỉ đi được chừng 100m. Hơn nữa còn phải tính tới thời gian tránh tai mắt và lắp đặt bom, những người đến rồi đi trong chừng 20 phút rất có thể là do hacker tung hỏa mù, có thể loại bỏ."
"Được." Hà Cố gạch bỏ những nơi có khoảng cách quá xa, quỹ đạo hành động còn sót lại càng ngày càng ít, càng ngày càng rõ ràng.
"Những thiết bị khác nhau này là gì?"
"Đây là phòng đun hơi, nhưng phòng đun hơi là phòng đầu tiên bị kiểm tra. Tên khủng bố sẽ không chôn bom ở một chỗ rõ ràng như vậy. Đi dọc theo phòng đun hơi chính là đường ống dẫn khí, đây là đường ống dẫn nước, còn đường ống dẫn khí thì sẽ rất dễ tạo thành những vụ nổ với số người thương vong lớn."
Nhậm Diệc nói: "Nhưng van khí dễ cháy đã bị chúng tôi đóng lại, lượng khí còn lại trong đường ống dẫn khí không đủ để tạo thành một vụ nổ dây chuyền."
"Đúng, cho nên mục tiêu cuối cùng của tên khủng bố hẳn không phải là đường ống dẫn khí. Trong đường ống này còn có hai thứ vô cùng nguy hiểm, một là hệ thống điện sử dụng năng lượng mặt trời và máy phát điện dự trữ, hai là hệ thống thủy lực. Cái trước thì có dung tích trữ điện vô cùng khổng lồ, cái sau thì có một vài xi lanh thủy lực. Hệ thống thủy lực này không chỉ có tác dụng thoát nước thải, mà mái che sân vận động mở và co, sân khấu lên xuống và xoay chuyển thế nào, tất cả đều có liên quan đến máy thủy lực."
Nhậm Diệc nói: "Nhưng hai thứ này đều tương đối ổn định, nếu mạch điện xảy ra hỏa hoạn thì rất dễ dập tắt, mà xi lanh thủy lực thì rất khó đốt cháy."
Cung Ứng Huyền nói: "Kỹ sư Hà, anh thạo những thiết bị này hơn tôi, anh thử tưởng tượng một chút, nếu như anh là khủng bố, anh sẽ lợi dụng những thứ này như thế nào với sáu quả bom để tạo thành tổn thất lớn nhất."
Hà Cố nhíu mày thật chặt: "Trên nguyên tắc, tôi cho rằng nếu như không có chất dẫn cháy từ đường ống dẫn khí, những thiết bị này sẽ không thể tạo thành một vụ nổ trên diện rộng."
"Nhưng Tử Diễm không thể không ngờ tới việc chúng ta sẽ chặn đường ống dẫn khí."
Khưu Ngôn nói: "Có lẽ chúng ta đã phức tạp hóa chuyện này, mục đích của Tử Diễm không phải tạo thành một vụ thương trên diện rộng, mà là để truyền đạt một tín hiệu, một hồi kèn tuyên chiến, dẫu sao chỉ cần có một quả bom ở đây nổ thôi cũng sẽ trở thành một tin tức mang tầm quốc tế."
"Như vậy, nơi lắp ráp và chôn lựu đạn sẽ có thể là ngẫu nhiên, thế thì chúng ta tuyệt đối không thể tìm trong 1 giờ. Em cho rằng Tử Diễm sẽ không thiết lập một thế trận không thể giải được."
Nhậm Diệc lạnh lùng nói: "Hắn chính là thủ lĩnh của một tà giáo, một tên tội phạm phóng hỏa biến thái, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc hắn sẽ nhân từ mà gợi ý cho chúng ta sao?"
"Hắn sẽ làm thế. " Cung Ứng Huyền chắc nịch nói,"Bởi vì hắn rất tự phụ."
Mọi người khó hiểu nhìn Cung Ứng Huyền.
"Nếu đến cùng chỉ muốn tạo nên một sự kiện, hắn sẽ không gửi video nhắc nhở chúng ta trước như vậy. Chúng ta ở ngoài ánh sáng, hắn ở trong bóng tối, hắn có thể cho nổ chết tất cả chúng ta. Hắn nói đây là một phần quà năm mới, thật ra đây chính là tối hậu thư dành cho chúng ta." Cung Ứng Huyền nhìn về phía Nhậm Diệc, "Hắn nói, chúng ta có liên hệ và ràng buộc với hắn, tất cả sự trùng hợp này là do ý muốn của thần linh, hắn phải tuân theo ý chí của thần để nhóm lên vụ hỏa hoạn này. Trong những lần giao chiến trước đây, mặc dù bọn chúng đã gây nên rất nhiều tội ác, nhưng chúng ta đều có thể phá án, bắt được người. Hai người chúng ta thậm chí còn lên được lên bảng treo giải của Seraph, điều này khiến chúng ta vô hình trung lại trở thành một người đối nghịch đối với tổ chức này. Mà Hồng Diễm đã chết, đối với bọn họ mà nói đây chính là thắng lợi của chúng ta, rất có thể điều này đã khiến Tử Diễm nhục nhã, thậm chí đe dọa quyền uy của hắn, cho nên hắn muốn đánh bại chúng ta ở nơi có hàng nghìn người chú ý, vào một ngày có ý nghĩa đặc biệt như thế này."
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, hơi lạnh xông thẳng lên não.
Cung Ứng Huyền vừa nảy ra một ý tưởng, nhất thời môi cũng run rẩy theo,"Hắn đang livestream, không, là một đài phát thanh và một nhà đài mạng đang livestream. Mà hắn sẽ ra oai trong chương trình phát sóng trực tiếp này, người của tổ chức đó cùng những người dùng ẩn danh trên Seraph, tất cả ắt hẳn đều đang theo dõi trước màn hình. Vì vậy, hắn sẽ bày ra một trò chơi tương đối công bằng, hắn sẽ cho chúng ta cơ hội để phản kháng, nếu đây là ngõ cụt thì nó sẽ không phô diễn được sức mạnh của hắn, hắn kiêu căng ngạo mạn như vậy, muốn xem chúng ta giãy dụa tới lúc hấp hối, cuối cùng là phát sóng thất bại của chúng ta cho mọi người. "
Khưu Ngôn cắn đôi môi đỏ mọng, chửi đổng một câu.
Hà Cố đột nhiên vỗ bàn, anh trầm giọng nói: "Tôi nghĩ ra rồi, trước đây tôi sơ suất, bây giờ tôi nghĩ ra rồi!"
"Là sao?"
Hà Cố vội vàng chạy tới bàn, lôi một vài bản vẽ thiết kế ra, nhìn kỹ.
"Kỹ sư Hà, rốt cuộc..."
"Chất chống đông!" Hà Cố trợn tròn mắt, "Chất chống đông trong hệ thống thu hồi nước ngưng chỉ được bổ sung vào mùa đông. Chất chống đông là thứ tương đối an toàn, nhiệt độ nóng chảy rất cao, nhưng nếu gặp nhiệt độ cao và cháy nổ..."
Cung Ứng Huyền nắm chặt tay: "Điểm bắt lửa của ethylene glycol có thể lên tới hơn 400 độ, nhưng một khi nó đạt đến giới hạn bùng nổ... Hệ thống tuần hoàn nước này được trải rộng khắp sân vận động, bao gồm cả các cột cấu trúc. Tức là một khi tên khủng bố lợi dụng đường dẫn ống khí, mô tơ lưu điện hoặc xi lanh thủy lực nổ, thì sẽ làm nổ chất chống đông, cả sân vận động sẽ rơi vào nguy hiểm."
Hà Cố run rẩy cầm bản vẽ thiết kế: "Bây giờ tôi sẽ đánh dấu tất cả các điểm mấu chốt các điểm giao then chốt của hệ thống này, quanh những nơi đó nhất định chính là điểm chôn bom."
Nhậm Diệc nhìn đồng hồ, giọng run run: "Còn 20 phút nữa."
Đúng lúc này, Thái Cường gửi tin tức đến. Người đàn ông khả nghi được chụp từ camera là công nhân được công ty xây dựng thuê tạm thời, bây giờ đã biến mất, họ đang lục soát toàn bộ hội trường, ảnh cũng đã được gửi đến điện thoại di động của những nhân viên có liên quan.
Hà Cố cuối cùng cũng đánh dấu xong 24 chốt quan trọng, Khưu Ngôn ngay lập tức gửi thông tin, huy động các đội cảnh sát và lính cứu hỏa tạo thành đội tìm kiếm, một khi tìm thấy thì lập tức thông báo cho đội xử lý bom.
Nhậm Diệc cũng muốn dẫn đội tìm kiếm, nhưng lại bị Cung Ứng Huyền chặn lại: "Anh ở đây."
"Tôi ở đây cũng không giúp được gì, tôi đi..."
"Anh ở lại." Cung Ứng Huyền nhấn mạnh, không cho anh xen vào, hắn nói, "Anh còn hiểu về những kẻ mất trí này hơn hầu hết các cảnh sát. Chẳng mấy chốc Tiểu Đàm sẽ hoàn thành thống kê, tôi cần anh giúp tôi." Mặc dù đây đúng là một trong những lý do hắn muốn giữ Nhậm Diệc lại, nhưng hắn còn một nguyên nhân quan trọng hơn, một tâm tư không thể nói ra, đó chính là hắn muốn Nhậm Diệc tránh xa bom đạn. Cho dù bom cuối cùng có phát nổ, họ cũng sẽ không rời đi mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Đây là nhiệm vụ của họ, nhưng hắn hy vọng rằng nếu thời khắc đó thực sự đến, Nhậm Diệc sẽ ở bên cạnh mình.
"... Được rồi." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền chăm chú, lòng chợt đau đớn và bí bách. Hai mươi phút sau, rốt cuộc số phận gì đang chờ họ, anh không dám nghĩ tới, nhưng nếu có thể sống chết có nhau với Cung Ứng Huyền, anh cũng không hề sợ hãi.
Ngay sau đó, một nhóm lính cứu hỏa do Vương Mãnh chỉ huy đã tìm thấy quả bom đầu tiên trong một ổ điện, đã được đội xử lý bom dỡ bỏ thành công.
Trong phòng họp truyền tới một tiếng hoan hô.
Lúc này, Đàm Hạo Thuần cũng đã thu thập tin tức xong xuôi, cậu ta đã tổng hợp tất cả các trường hợp hỏa hoạn ở đất nước đáp ứng các điều kiện mà Cung Ứng Huyền đưa ra trong 5 năm qua, tổng cộng là hơn 400 trường hợp.
Cung Ứng Huyền cau mày: "Vẫn còn quá nhiều, loại trừ... tội phạm đã bị bắt đi."
Các trường hợp lập tức giảm đi một nửa.
"In nó ra nhé." Cung Ứng Huyền đứng bên máy in, nói với Nhậm Diệc, "Đã quá muộn để phân tích chi tiết rồi. Dựa trên kinh nghiệm, trực giác và hiểu biết của anh về nhóm người này, anh hãy chọn ra những người mình cảm thấy là họ làm, chỉ bằng trực giác. "
Nhậm Diệc gật đầu.
Trong khi máy in đang tuôn giấy ra, Cung Ứng Huyền nhanh chóng xem. Trí nhớ của Cung Ứng Huyền rất siêu phàm, gần như là đọc nhanh như gió, rất nhanh đã có thể đọc xong bản vắn tắt của một trường hợp, sau khi đọc xong, hắn cảm thấy đáng ngờ thì sẽ đưa cho Nhậm Diệc.
Hai người đã dành gần mười phút, chọn ra 27 trong số hơn 200 trường hợp. Trong số này nhất định có tên tội phạm đã sa lưới, cũng có đánh giá sai, nhưng cũng đã có thể cung cấp cho họ một số tài liệu tham khảo cơ bản.
Trong khi họ khám xét hồ sơ, những quả bom tiếp theo cũng đã lần lượt được dỡ bỏ.
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc cẩn thận xem xét lại 27 trường hợp. Nhậm Diệc càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nhưng không chỉ ra được là sai ở chỗ nào. Những trường hợp này dường như không hề liên quan gì đến nhau, từ khu vực, bối cảnh, đến đối tượng bị hại cũng rất khác. Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì trong đó, khiến anh nhìn ra một sự ẩn khuất đằng sau những dòng mô tả ngắn gọn này.
Cung Ứng Huyền chống bàn bằng cả hai tay, vẻ mặt trầm ngâm bất định.
Nhậm Diệc nói: "Ứng Huyền, cậu nhìn ra gì à?"
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Chúng ta sẽ cảm giác những trường hợp này thật kỳ lạ, vì chúng không xuất phát từ trả thù, nhưng nếu cho là tai nạn lại có phần trùng hợp quá. Chẳng qua là có chút dấu vết do người trong sự trùng hợp này, nếu giả thuyết là do con người nhúng tay vào thì cũng khiến người ta không thể nào đoán ra động cơ đằng sau."
"Đúng, chẳng hạn là đây, chiếc RV (nhà xe đi động) của nhiếp ảnh gia du lịch đã bốc cháy. Có những dấu vết nghi là do con người phóng hỏa, nhưng không thể xác định được. Cũng có thể là do khí gas tự bốc cháy."
"Đây là một blogger thích đăng video ăn mặc dị hợm trên Internet. Căn hộ của anh ta bốc cháy, kẻ phóng hỏa và anh ta đều bị chôn vùi trong biển lửa, nhưng điều tra cho thấy hai người không quen biết nhau."
"Đây nữa, những thùng rác bị vẽ bậy này, có một đoạn thời gian rất phổ biến trên Internet, kẻ đốt chúng đã bị bắt. Kẻ gây ra vụ cháy nói những cái thùng rác này trông rất "ngoại tộc", rất xấu xa."
Đàm Hạo Thuần chớp mắt: "Giữa bọn họ có điểm chung nào không?"
Bộ não của Cung Ứng Huyền nhanh chóng vận hành, điều đó khiến hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn có một ý nghĩ rất kỳ lạ, nhưng lại rất khó nắm bắt được.
Khưu Ngôn lo lắng nói: "Chỉ còn 7 phút nữa thôi, còn một quả bom mãi không tìm được."
"Lửa..." Cung Ứng Huyền lẩm bẩm, "Lửa, tượng trưng cho ý nguyện của Thần, ý nguyện của Thần là gì, là đối xử với từng cọng cây ngọn cỏ, từng người từng vật trên thế gian, thưởng phạt, hưng suy, sinh tử, tất cả là đạo trời."
Mọi người lo lắng nhìn Cung Ứng Huyền.
"Lửa tượng trưng cho ý nguyện của Thần cho thế gian, những người được Thần dẫn dắt... " Cung Ứng Huyền tiếp tục lặp lại những gì Tử Diễm đã nói.
"Tôi hiểu rồi, cái mà Tử Diễm gọi là linh hồn tà ác."
"Là cái gì vậy?!" Nhậm Diệc vội la lên.
"Linh hồn ác quỷ không những ám chỉ con người, mà còn có thể là từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi người mỗi vật. Người được Thần dẫn dắt chính là người có được "lửa". Prometheus* trộm lửa, nhưng không phải vì muốn cứu loài người, hắn chỉ là một người truyền giáo. Hắn truyền lửa - ý nguyện của thần cho thế gian. Có người được dẫn dắt, có người lại không. Có người lấy được lửa, có người lại không. Lửa ở đây không phải là lửa thật, mà là "sự dẫn dắt". Tử Diễm tự so sánh mình với Prometheus. Hắn chính là nhà truyền giáo đó, hắn dùng lửa dẫn dắt chúng sinh, tín đồ của hắn nhận được "lửa" do hắn truyền tới, tức là đã nhận được sự dẫn dắt của Thần. Phần lớn nhân loại ngu muội không có được "lửa", những người này là mục tiêu để tiếp tục truyền bá của hắn. Nhưng có một loại người hoặc sự vật khác, cũng nhận được lửa, nhưng không phải do hắn dẫn dắt. Họ chính là những linh hồn tà ác mà Tử Diễm đã nói!"
Mọi người nghe mà bối rối.
"Lửa là gì? Lửa đại diện cho trái tim, cảm xúc, linh hồn, sự sống, rồi cho nguồn năng lượng khổng lồ và năng lượng phồn thịnh. "Lửa" là sức mạnh mà thần thánh ban cho tất cả chúng sinh. Một số người nhận được "lửa" và trở thành tín đồ của Thần, cũng giống như Tử Diễm và những tín đồ của hắn. Có kẻ lấy được lửa nhưng vẫn là những chúng sinh bình thường, chỉ dùng để nấu ăn và sưởi ấm. Nhưng có một loại người khác sử dụng "lửa" để làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn - cho dù là từ bên ngoài hay bên trong, khiến bản thân thành độc nhất vô nhị, và khiến ý nguyện của Thần mất đi tính công bằng. Ví dụ: lửa thiêu đồng cỏ, những ngọn cỏ ngắn đều sẽ bị đốt trụi, nhưng những cây đại thụ chỉ cần bộ rễ chưa chết thì sẽ sống, đến đây thì tính công bằng của Thần bị nghi ngờ. "
Khưu Ngôn cả kinh nói: "Ý của em là, cái hắn gọi là linh hồn tà ác, nói trắng ra là những người quá mức phát triển?"
Nhậm Diệc cuối cùng cũng hiểu được ý của Cung Ứng Huyền: "Kỳ thực, cái gọi là diệt trừ linh hồn tà ác chính là diệt trừ những kẻ đối địch, mà những người hay những sự việc càng nổi bật thì càng có tác dụng lay động và làm gương. Nói trắng ra là, Tử Diễm vẫn chỉ vì muốn củng cố quyền thống trị của bản thân."
"Đúng vậy, Tử Diễm đã sử dụng suy luận này để tẩy não những giáo đồ của mình, tin rằng những người hoặc vật này không chỉ vi phạm ý nguyện công bằng của Thần. Có người thậm chí còn biết dùng lửa để đối kháng với lửa, chẳng hạn như lính cứu hỏa, có người lại biết truyền lửa cho người khác, chẳng hạn như nhà văn, nghệ thuật gia, ca sĩ... " Cung Ứng Huyền đột ngột biến sắc, hắn nghiêm trọng nói," Quả bom cuối cùng, là ở trên người tên khủng bố. Mục tiêu cuối cùng của Tử Diễm, là Tống Cư Hàn."
*Chú thích
Prometheus: Một vị titan trong thần thoại Hy Lạp, con trai của và, anh em của, và. Ông nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người (ban đầu là những hình nhân đất sét, sau đó ông đã lén Zeus thổi linh hồn vào những hình nhân đó) và chính ông là người giúp đỡ rất nhiều cho con người lúc đó bằng cách ngụy trang giấu đồ ăn (phần ngon nhất) được hiến tế cho Zeus dưới xương và ruột, là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần và trao nó cho. Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh, sau đó được Zeus tha cho vì đã tiết lộ cho ông biết trước tương lai rằng ông sẽ bị lật đổ bởi con trai mình. - Wiki
Hệ thống thu hồi nước ngưng: Dùng để thu hồi nước ngưng cho nồi hơi, lò hơi. Nước ngưng là hơi nước mất nhiệt năng trong quá trình vận chuyển trong đường ống hoặc sau quá trình trao đổi nhiệt. Trong hệ thống này, nước ngưng được đưa ra khỏi hệ thống hơi bởi bẫy hơi, bộ tách nước sau đó đi về theo đường ống thu gom về bồn gom, hoặc về thẳng trạm bơm nước ngưng. Hệ thống này có tác dụng để tiết kiệm nhiên liệu và năng lượng.