Để làm giãn bầu không khí, Nhậm Diệc gượng cười: "Vậy, không thì để tối nay đi, dù gì cũng đã bảo đón năm mới cùng nhau rồi."
Cung Ứng Huyền do dự một chút: "Được, tối nay nhé. Tối nay tôi sẽ phái người đến đón anh."
"Thôi, tôi tự lái xe qua là được, tôi nhớ đường đến nhà cậu mà."
"Không được, tôi từng nói, anh không được đi lại một mình." Cung Ứng Huyền đã thu dọn tài liệu xong, "Chờ tin từ tôi đi." Hắn đi hai bước, lại dừng lại, "Mang cả Diểu Diểu theo nhé."
Sau khi Cung Ứng Huyền rời đi, Nhậm Diệc cũng chấn chỉnh được cảm xúc phức tạp của bản thân. Anh đang định rời đi, nhưng vừa mới mở cửa đã phát hiện Khưu Ngôn chờ ở ngoài, hơn nữa nhìn có vẻ đang cố tình đợi anh.
"Đội trưởng Khưu." Nhậm Diệc không hiểu nhìn cô.
Khưu Ngôn đi về phía trước mấy bước, ép anh vào trong phòng: "Nói chuyện đôi câu đã."
Nhậm Diệc đành phải quay lại.
Khưu Ngôn tiện tay khép cửa lại, ngồi dựa lên bàn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh và Ứng Huyền sao thế?"
Nhậm Diệc cũng không muốn nói chuyện tình cảm với một cô gái, ngại vô cùng, nhưng Khưu Ngôn đã nhìn ra từ lâu rồi, gạt cũng vô ích. Anh buồn bã nói: "Cậu ấy phát hiện ra tính hướng của tôi, sau đó.. tức giận."
"Tức giận" đã là một từ anh cố ý nói giảm nói tránh đi.
Khưu Ngôn thở dài thật nhẹ một tiếng: "Tôi từng nhắc nhở anh, trước kia thằng bé đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt."
"Tôi biết, cho nên tôi..." Nhậm Diệc gãi đầu, "Cũng đâu định nói cho cậu ấy."
"Vậy sao nó lại biết..." Khưu Ngôn nhớ ra gì đó, "Diễn viên nhỏ tối hôm qua là ai của anh?"
Nhậm Diệc tránh nặng tìm nhẹ nói: "Bạn bè."
"Bạn trai, hay là bạn giường?" Giọng nói của Khưu Ngôn càng trở nên máy móc.
"... Tôi đã lâu không chủ động liên lạc với cậu ấy, từ khi tôi nói..." Nhậm Diệc đột nhiên cảm thấy khó lòng mở miệng. Trước kia anh không hề cảm thấy loại chuyện này liên quan gì đến việc đúng sai, nhưng từ khi anh tận tai nghe thấy chữ "ghê tởm" từ chính miệng Cung Ứng Huyền, tận mắt nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt của hắn, anh chẳng khác nào một tên tội phạm, tràn đầy cảm giác xấu hổ.
Bất kỳ một người nào khác trừ Cung Ứng Huyền ra, nói anh ghê tởm, nói anh không bình thường, hay bất kỳ những lời khó nghe nào, anh cũng sẽ cây ngay không sợ chết đứng mà chửi lại. Anh chưa từng cảm thấy vẻ vang, nhưng cũng không nhục nhã vì tính hướng, đó chỉ là một phần của mình, anh cũng không để ý người khác nhìn như thế nào ---- ít ra, anh cho rằng bản thân không thèm để ý người khác nhìn thế nào là được. Bây giờ anh mới hiểu ra, những "người khác" ấy lại không bao gồm Cung Ứng Huyền.
Người anh thích, chỉ cần một câu nói, một ánh mắt thôi, cũng đủ để giày xéo lòng tự tôn của anh.
"Các anh đã lâu không liên lạc, tối hôm đó là vô tình gặp được nhau sao?"
"Ừ."
Khưu Ngôn nhướng mày: "Sao lại đúng lúc như thế, các anh đã làm gì đó đủ để khiến Ứng Huyền đoán được tính hướng của anh à?"
".. Ừm." Nhậm Diệc cảm giác trăm miệng không thể bào chữa, anh có chút xấu hổ nói, "Đội trưởng Khưu, tôi rất tôn trọng cô, nhưng nếu như cô cứ tiếp tục dùng loại phương thức để thẩm vấn phạm nhân nói nói chuyện với tôi, thì tôi phải đi đây."
Khưu Ngôn đứng lên, đối mặt với Nhậm Diệc, ánh mắt sắc bén: "Có lẽ anh cảm thấy tôi quản quá rộng, nhưng tôi buộc lòng phải vậy. Từ sau khi chị của thằng bé ra đi, tôi cảm thấy mình chính là chị nó. Nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, nếu là người bình thường thì đã sụp đổ từ lâu. Anh nhìn dáng vẻ nó cao to, nhìn như có thể đương đầu với tất cả mọi thứ, chẳng sợ bất kỳ thứ gì ngoài lửa. Thật ra bản chất của nó vẫn là một đứa trẻ thôi, vẫn là đứa trẻ chưa từng bước ra khỏi đám cháy kia."
Trái tim Nhậm Diệc chợt nhói đau.
"Đội trưởng Nhậm, anh thích thằng bé không có gì lạ, thằng bé có vẻ ngoài rất hấp dẫn người khác, nhưng nó không phải là đối tượng để anh tùy tiện trêu chọc. Đầu tiên, nó không phải đồng tính luyến ái, chỉ coi anh như bạn thân nhất mà thôi. Những năm gần đây, anh là người duy nhất có thể khiến nó mở lòng, nó cần một người bạn đáng tin cậy. Thứ hai, trong tình cảm, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Dưới sự dẫn dắt của anh, rất có thể nó sẽ nhầm tưởng sự ỷ lại thành tình yêu. Có thể nó sẽ coi anh như một ân nhân cứu mạng, dồn tất cả tình cảm, nhu cầu, rồi khát vọng đối với một "mái ấm" lên người anh, nhưng anh có chịu trách nhiệm được không? Anh cho rằng thằng bé sẽ giống như những người tình trường lão luyện hay bạn giường kia sao? Cái gì mà hảo tụ hảo tán, cái gì mà anh tình tôi nguyện? Nếu có một ngày anh cảm thấy chán thì tính sao đây? Nếu tính cách không hợp, muốn chia tay thì phải làm thế nào? Anh có từng nghĩ tới việc nếu như anh rời bỏ thằng bé, nó sẽ phải chịu sự đả kích đến mức nào chưa?"
Nhậm Diệc ngơ ngác nhìn Khưu Ngôn. Anh muốn phản bác, đây không phải tùy tiện chơi bời, anh thật sự thích Cung Ứng Huyền. Từ trước đến nay, anh chưa từng thích một người nào đến vậy, thích đến nỗi muốn ở bên suốt quãng đời còn lại, thậm chí có thể hy sinh vì hắn. Ấy vậy mà đối mặt với sự chỉ trích của Khưu Ngôn, tự dưng anh nói không nên lời.
Thậm chí ngay cả anh cũng bắt đầu hoài nghi chính mình. Có phải anh thật sự đang lợi dụng sự ỷ lại của Cung Ứng Huyền đối với mình, phải chăng anh quá đỗi ích kỷ, vì ham muốn cá nhân để dẫn Cung Ứng Huyền vào một con đường vốn không nên, và cũng chẳng dễ đi?
Vẻ mặt Khưu Ngôn thoáng xót xa: "Đội trưởng Nhậm, nếu như anh thật sự thích thằng bé, thì đừng làm nó tổn thương nữa."
"Tôi mãi mãi sẽ không tổn thương cậu ấy." Nhậm Diệc khổ sở nói, "Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy, chỉ mong cậu ấy được ổn thôi, thật đấy."
"Tôi biết anh là người tốt, nhưng người tốt đôi khi cũng sẽ vô tình làm người khác tổn thương, hy vọng anh có thể giữ chừng mực." Khưu Ngôn nhìn Nhậm Diệc một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Nhậm Diệc mệt mỏi đỡ trán, trong lòng phiền muộn đến mức khó chịu.
Anh sẽ không ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa. Đúng như những gì Khưu Ngôn đã nói, anh không muốn làm Cung Ứng Huyền tổn thương. Đó là người anh muốn bảo vệ nhất, anh không thể dẫn dắt Cung Ứng Huyền vào một con đường sai lầm chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình. Anh phải cho Cung Ứng Huyền thứ mà hắn mong muốn --- một người bạn chân chính, một chiến hữu đáng tin cậy.
Nhậm Diệc điều chỉnh xong cảm xúc, anh rời khỏi phòng họp, đi tìm Khúc Dương Ba.
Khúc Dương Ba đang nói chuyện với một người quen, thấy anh ra ngoài bèn quan sát vẻ mặt anh: "Cậu sao vậy? Lấy lời khai có thuận lợi không?"
"Thuận lợi." Nhậm Diệc hơi nghiêng mặt đi, cố không để Khúc Dương Ba nhìn thấy anh. Khúc Dương Ba vô cùng biết nhìn người, rất nhiều chuyện đều không qua nổi mắt y.
"Thế à, trên mặt cậu chẳng có chữ "thuận lợi" nào." Hai người sóng vai đi ra ngoài, Khúc Dương Ba nói,"Tối hôm qua tôi cảm thấy bầu không khí giữa cậu và tiến sĩ Cung có vẻ không được ổn cho lắm, sao vậy, cãi nhau à?"
"Không." Nhanh chóng rảo bước tới bãi đậu xe, Nhậm Diệc mở cửa xe ra, "Mau tới trung đoàn đi."
"Thế thì làm sao, hồi trước không phải các cậu..."
Nhậm Diệc đập cửa xe cái ruỳnh: "Con mẹ nó, anh có thể đừng hỏi nữa được không!"
Bầu không khí bỗng yên tĩnh lại.
Hai tay Nhậm Diệc chống cửa xe, há to miệng thở hổn hển, cố gắng hóa giải nỗi muộn phiền trong lòng.
Khúc Dương Ba lặng lẽ nhìn bóng lưng của Nhậm Diệc.
Hồi lâu sau, Nhậm Diệc xoay người lại, dựa lưng vào cửa xe, đầy vẻ sa sút tinh thần: "Thật xin lỗi."
Khúc Dương Ba nhún vai: "Về công, tôi là chỉ đạo viên của cậu, phải kiểm soát tình trạng trong lòng cậu mọi lúc mọi nơi, dẫu sao quyết sách của cậu cũng ảnh hưởng tới sự an toàn của bản thân và những chiến sĩ khác. Về tư, tôi là anh em của cậu. Tôi rất quan tâm đến cậu, có cảm xúc như thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng cậu phải giải quyết nó."
Nhậm Diệc thất thần nhìn trời, nhanh chóng nói với vẻ bất lực: "Cung Ứng Huyền biết tính hướng của tôi rồi, cậu ấy bảo thấy tôi ghê tởm."
Khúc Dương Ba nhíu mày, đi qua bá vai Nhậm Diệc: "Người anh em, trước kia cậu yêu đương hình như chưa từng nhún nhường bao giờ, tôi vốn cho rằng cậu sẽ không theo đuổi người khác. Tỏ tình là đòn chí mạng chỉ khi đã nắm chắc phần thắng, không phải là chiêu đầu tiên. Khi chưa có tiền đề đầy đủ, đó chính là tự hiến tế bản thân cho người khác, phần thắng quá thấp."
"Tôi có tỏ tình đâu."
"Hả?" Khúc Dương Ba nói,"Vậy tại sao cậu ta biết?"
"Còn chưa buồn nói cơ, ngược lại là bất ngờ đó." Nhậm Diệc cười khổ một tiếng, "Tôi chỉ có thể bảo cậu ấy là mình đã có bạn trai, chỉ coi cậu ấy như bạn bè, không thì ngay cả bạn bè cũng không làm được."
"Đã đến mức này rồi, không bằng cậu nói thật ra đi, cần gì phải giấu giếm trong lòng?"
Nhậm Diệc lắc đầu: "Để làm gì? Để bản thân dễ chịu hơn một chút à?"
"Chính cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn ít nhiều mà."
"Tôi không quan tâm bản thân mình có thoải mái hay không." Nhậm Diệc thản nhiên nói, "Tôi chỉ quan tâm đến cậu ấy, ít nhất bây giờ chúng tôi vẫn còn có thể gặp gỡ, thế là đủ rồi."
"Đủ rồi?"
Nhậm Diệc xoay người, mở cửa xe ra lần nữa. Anh nhìn Khúc Dương Ba một cái, ánh mắt bình tĩnh và kiên định: "Thích một người không nhất định là phải ở bên nhau, tôi chỉ cần biết cậu ấy ổn là được."
Khúc Dương Ba ngơ ngác nửa buổi, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Đến trung đoàn, bọn họ mở một cuộc họp ngắn. Dù gì chuyện này cũng phải xảy đến, đó là thảo luận việc trung đội Phượng Hoàng lẫn Nhậm Diệc đang phải đối mặt với sự uy hiếp, đồng thời toàn lực phối hợp với cảnh sát để nhanh chóng bắt được Tử Diễm, cũng như những thành viên khác trong tổ chức tà giáo khác của hắn ta.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Nhậm Diệc để Khúc Dương Ba về trước, còn anh đích thân đi một chuyến tới khoa điều tra của trung đoàn. Anh muốn tìm hiểu phương diện lịch sử điều tra hỏa hoạn. 18 năm trước, điều tra hỏa hoạn vẫn còn chưa thành lập khoa chuyên môn, mà là do cảnh sát phụ trách, nhưng các cố vấn được tìm tới tất cả đều là chuyên gia về phòng cháy, cho nên có thể hiểu được năm đó điều tra hỏa hoạn chủ yếu là dùng cách thức gì, công cụ gì.
Trong khoa điều tra hỏa hoạn đều là những cán bộ thâm niên, đã từng là cấp dưới của ba anh, hoặc đã từng quen biết với cha anh. Đa phần là bởi vì tình trạng thân thể, học vấn và đủ thứ nguyên nhân mà không thể tiếp tục đi lên nữa, đều được điều tới chỗ này.
Do đây là một không gian thăng tiến có hạn, có rất ít nhân viên mới, cấp trên cũng đang huấn luyện và chiêu mộ người mới cho nơi đây.
Nhậm Diệc chào hỏi mấy người quen, cũng gặp được Trương Văn đã từng hỗ trợ anh điều tra trước đó.
Một điều tra viên già biết mục đích Nhậm Diệc tới, vô cùng khó hiểu, bèn hỏi tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với phương diện này, thế là bị anh trả lời cho có lệ.
Cuối cùng, điều tra viên bảo Trương Văn đưa Nhậm Diệc vào phòng hồ sơ và kho hàng, trong đó có rất nhiều tài liệu trước kia, còn có một vài dụng cụ không còn sử dụng nữa.
Trương Văn nhìn thấy Nhậm Diệc vô cùng vui vẻ: "Đội trưởng Nhậm, bây giờ trong đội đều nói ngài và nhóm cảnh sát đã phá được rất nhiều vụ án."
"Cũng có công lao của cậu." Nhậm Diệc qua loa mấy câu, bây giờ anh không có tâm trạng, thay vào đó lại hỏi: "Gần đây cậu sao rồi, đã sắp xếp xong vụ chuyển việc chưa?"
"Năm nay chắc có hy vọng. Chẳng qua đoạn thời gian trước có một công ty bảo hiểm muốn mời tôi vào làm, bọn họ cũng cần điều tra viên hỏa hoạn, tiền lương còn cao hơn chỗ này nhiều, tôi đang đắn đo."
"Cậu còn trẻ, không cần phải quyết định vội vã."
Hai người đi tới phòng chứa hồ sơ.
Trương Văn nói: "Trong những tài liệu này có lịch sử phát triển điều tra hỏa hoạn, những dụng cụ không còn sử dụng nữa đều đang ở đây, tôi có thể dẫn anh đi xem."
"Được, trước đó tôi muốn xem chút tài liệu đã, có thể mượn những thứ này không?"
"Anh đến chào hỏi trưởng khoa Mạnh đã, nhanh trả lại là được, dụng cụ cũng thế."
"Được, cậu bận thì cứ đi đi."
Nhậm Diệc lật tài liệu trong hồ sơ cả một buổi trưa, hiểu một chút tài nghệ điều tra năm đó sẽ có thể giúp anh phát hiện sơ hở trong vụ án nhà họ Cung. Dù gì trong 18 năm qua, khoa học kỹ thuật đã được phát triển rất nhanh chóng, rất nhiều thứ bây giờ chỉ cần dùng thiết bị cao cấp là có thể nhanh chóng tra được, trước kia lại không có điều kiện như vậy.
Cuối cùng, Nhậm Diệc mượn một ít tài liệu và dụng cụ, trở lại trung đội.
Từ hôm qua đến giờ, anh chỉ ngủ 4 tiếng, bây giờ mệt mỏi vô cùng, bèn trở về nhà trọ đánh một giấc, ngủ thẳng đến hơn 11 giờ đêm thì bị điện thoại đánh thức.
"Alo?" Nhậm Diệc vừa ngáp vừa nghe điện thoại.
Giọng nói êm dịu dễ nghe của Cung Ứng Huyền vang lên ở đầu dây bên kia: "Tôi đang ở trung đội anh."
Nhậm Diệc ngột bật dậy từ trên giường. "Không phải cậu phái tài xế tới sao?"
"Tài xế không được dùng súng." Cung Ứng Huyền nói, "Xong thì xuống lầu đi."
"Được, được."
Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Diệc đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cung Ứng Huyền lo lắng cho sự an toàn của anh nên mới đích thân đến đón sao?
Một mặt, anh muốn kéo trái tim mình ra xa khỏi Cung Ứng Huyền một chút, một mặt lại vô lực nhìn nó lún sâu thêm.
Anh không phải là một người chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh thích Cung Ứng Huyền, cũng có một phần nguyên do là Cung Ứng Huyền đang dùng một phương thức vô cùng đơn thuần và chân thành để đối xử với anh. Mà anh chính là kiểu một khi đã được người ta đối xử tốt một phần, sẽ không nhịn được mà hồi đáp người đó gấp ba, thế là lại khiến bản thân tự lún sâu vào.
Anh bế Diểu Diểu đang ngủ bên người lên, dùng mặt cọ cái đầu lông xù của nó một cái, lẩm bẩm: "Con là thứ duy nhất thuộc về chúng ta."