Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 94



Im lặng một hồi lâu, Nhậm Diệc lại nói: "Tầng hầm thì sao? Tầng hầm có địa phương nào chúng ta bỏ sót không nhỉ."

"Lối ra duy nhất của tầng hầm là cửa gara. Sau khi vụ án xảy ra, cửa gara vẫn đóng. Nếu như hung thủ muốn rời đi từ tầng hầm, cửa gara mở từ bên trong ra rồi, muốn đóng từ bên ngoài thì sẽ cần điều khiển từ xa." Cung Ứng Huyền cho bọn họ xem một tấm ảnh, "Đây là chìa khóa của ba tôi."

Trong hình là một chùm chìa khóa đã bị hun đen, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ ngoài của chìa điều khiển từ xa.

"Hiện giờ suy đoán mà đội trưởng Nhậm đưa ra là có tính khả thi cao nhất." Khưu Ngôn trầm tư nói, "Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Trong lúc ấy mắt Nhậm Diệc còn đang lướt qua lại giữa mô hình và bức ảnh, không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Khưu Ngôn và Cung Ứng Huyền liếc nhau, Cung Ứng Huyền khẽ lắc đầu. Cô nói: "Không có gì, phi lý."

"Những phỏng đoán phi lý biết đâu lại là hiện thực, không bằng nói ra rồi thảo luận cùng nhau." Nhậm Diệc bảo, "Tôi cũng cảm thấy suy đoán của chính mình không mấy thực tế, chí ít cũng không đủ bằng chứng để hỗ trợ, hy vọng có thể tìm ra chứng cứ đáng tin cậy hơn từ những tài liệu hữu hạn này."

Khưu Ngôn mím môi: "Chỉ là tôi đang suy đoán khả năng là người quen gây án, như vậy hung thủ sẽ có cơ hội đánh lại chìa khóa, điều khiển từ xa; có điều những người khả nghi đã được điều tra từ đầu vụ án, cuối cùng đều bị loại trừ rồi."

"Không phải hai người từng nói trong dàn nhân viên điều tra tham gia cũng có thể có nội gián sao, nếu thế người quen gây án cũng chưa chắc không thể. Chỉ có điều quay ngược trở lại nhiều năm như vậy để điều tra, e là rất khó thu được gì."

"Vấn đề lớn nhất của vụ án này, là suy đoán là tự sát ngay từ đầu." Cung Ứng Huyền nói, "Năm 1967, ở Mỹ đã có một vụ án giết người hàng loạt nổi tiếng diễn ra. Kể từ khi phát hiện ra vài nạn nhân ở quanh sườn núi Black Rock, truyền thông đã gán cho hung thủ biệt danh ác quỷ vùng núi Black Rock. Kết quả là nó trở thành ám hiệu ở trong tiềm thức của tất cả mọi người, đồng thời tiêu hao một lượng lớn nhân lực và của cải để khoanh vùng điều tra quanh núi Black Rock, do đó đã quên mất những vụ án tương tự ở những nơi khác. Cuối cùng mới phát hiện, hóa ra đây chỉ là một chặng trong cuộc hành trình của hung thủ."

Khưu Ngôn gật gù: "Bất kể lúc đó có nội gián hay không, đầu tiên hung thủ sẽ ngụy tạo vụ án này thành tự sát, tạo ấn tượng ban đầu cho các nhân viên điều tra, truyền thông cũng có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa cho suy đoán này. Một loạt các chứng cứ về sau đều mấy lần chứng minh tính khả thi của tự sát. Dưới tình huống như vậy, người ta sẽ rất dễ bị lừa."

"Em nghĩ chúng ta vẫn nên tìm tới những người liên quan vụ năm đó đã, hỏi dò từng chi tiết nhỏ." Cung Ứng Huyền nhìn tư liệu trước mặt, "Những thứ được giao cho chúng ta đã bị chúng ta đào bới gần hết rồi."

"Làm sao để giữ bí mật đây." Khưu Ngôn cau mày, "Một khi chúng ta bắt tay vào điều tra chuyện năm đó, sẽ bại lộ."

"Chỉ có thể dưới danh nghĩa điều tra giáo phái thần Quang Minh thôi, nghe nói hai người chúng ta bắt được đã khai ra một chút chuyện, cũng có liên hệ với vụ án năm đó."

Khưu Ngôn nói: "Được rồi, nhưng chuyện này phải được bảo mật, em vẫn không thể trực tiếp tham gia. Chúng ta cũng đâu thể xác định người liên quan năm đó có bao nhiêu liên hệ với vụ án, em mà đi thì thế nào cũng lộ tẩy ngay, chị sẽ để Thái Cường thu xếp."

"Em biết rồi." Cung Ứng Huyền nói, "Em còn muốn phái Tiểu Đàm đi điều tra thử trạng thái tài sản của những người này năm đó."

"Vẫn còn là một bí ẩn." Khưu Ngôn ngáp một cái, "Ngày hôm nay cứ đến đây thôi, những tài liệu này cứ để chị xem kỹ lại một chút đã, có thể sẽ còn có đầu mối mới. Nhưng hiện nay việc truy tìm Tử Diễm rõ ràng sẽ cho chúng ta nhiều manh mối hơn, bởi vậy, chúng ta phải dồn phần lớn sức lực lên tổ chức này đã."

Hai người đều gật đầu tán thành, Tử Diễm đã trở thành móc xích của mọi vụ án.

"Chị đi ngủ một lát, sáng sớm mai chúng ta cùng trở về phân cục."

"Đi thôi, bác Thịnh đã chuẩn bị hương liệu mà chị thích." Cung Ứng Huyền cảm kích nói, "Chị Ngôn, vất vả rồi."

Khưu Ngôn nháy mắt một cái, "Có gì đâu, hai người cũng nghỉ sớm một chút đi."

"Vậy tôi quay lại trung đội đây." Nhậm Diệc quay gót nối bước Khưu Ngôn, hiện giờ anh không muốn ở cùng một chỗ với Cung Ứng Huyền chút nào.

"Anh ở lại." Tiếng của Cung Ứng Huyền vang lên từ đằng sau.

Nhậm Diệc dừng bước.

Khưu Ngôn xoay người nấn ná nhìn bọn họ, nở một nụ cười bất đắc dĩ, rồi quay đầu đi.

Nhậm Diệc xoay người, ánh mắt bình tĩnh: "Còn có việc gì sao?"

Tự dưng Cung Ứng Huyền cũng không biết mình gọi Nhậm Diệc lại để làm gì, chỉ là hắn nhìn ra ý đồ vội vã lảng tránh hắn của Nhậm Diệc, trong lòng liền nổi giận. Hắn không vui nói: "Đã hơn hai giờ rồi, anh về trung đội làm gì."

"Hơn hai giờ cũng đâu tính là muộn lắm."

"Nghỉ lại ở đây đi, trời sáng rồi sẽ đưa anh trở lại."

Nhậm Diệc biết nơi này không dễ bắt xe, nếu như Cung Ứng Huyền cố ý không cho anh đi, anh đúng là không dễ đi: "Vậy tôi đi nghỉ ngơi."

"Chờ đã." Cung Ứng Huyền lặng lẽ mím môi, che giấu sự ngượng ngùng bất ngờ ập đến, "Chuyện anh đáp ứng tôi... Lúc nào."

Nhậm Diệc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Cung Ứng Huyền bực mình: "Anh cho là tôi đang đùa anh sao?"

Nhậm Diệc nhún vai, giả bộ ung dung nói: "Tôi cảm thấy cậu đưa ra yêu cầu này là dựa vào một loại... Tâm lý trả thù, hoặc là hiếu kỳ? Hay kiểu như cậu sợ lửa như thế, bác sĩ của cậu mới dùng chính lửa để chữa trị cho cậu. Thế là cậu chợt nảy ra ý nghĩ dùng phương pháp này để giải trừ chứng ác cảm với người đồng tính? Tôi cũng chịu, nói chung, tôi cảm thấy trong lòng cậu không thật sự muốn làm vậy."

"Anh tưởng rằng anh đi guốc trong bụng tôi ư?" Giọng điệu của Cung Ứng Huyền tràn đầy trào phúng.

"Chí ít tôi cũng biết cậu là thẳng, lại còn có bóng ma tâm lý. Haiz, cứ coi như cậu chỉ là hiếu kỳ đi, lúc tôi dậy thì cũng hiếu kỳ lắm. Con trai bình thường lúc dậy thì sẽ nghĩ muốn thỏa mãn sự tò mò của bản thân, đọc sách này, xem phim này, yêu sớm này, thảo luận với bạn bè nữa, những kinh nghiệm này cậu đều không có, tại cậu đâu có giao tiếp với ai. Ở phương diện này cậu chậm tiến hơn so với chúng tôi ít nhất mười năm, tôi có thể hiểu tâm lý muốn khám phá của cậu lúc này, nhưng cậu thật sự cảm thấy tôi là một đối tượng thích hợp à?"

Lúc Nhậm Diệc nói ra lời này, trong lòng anh khó chịu cực kỳ. Không phải là anh không muốn làm với Cung Ứng Huyền, ai mà không thích cùng người mình yêu kết hợp không giữ lại chút gì chứ. Chỉ là anh sợ. Lỡ mà thành công, anh sợ mình không thể đảm đương trách nhiệm dẫn dắt, lại dẫn Cung Ứng Huyền lên một con đường vốn không nên đi. Còn nếu thất bại, anh sợ sẽ phải đối diện với nỗi ghê tởm càng sâu sắc và trần trụi hơn trong mắt Cung Ứng Huyền.

Tưởng tượng Cung Ứng Huyền sẽ đẩy mình ra vào thời điểm mình động tình, nói mình "ghê tởm", anh tuyệt đối không thể chịu được.

Cung Ứng Huyền liếc Nhậm Diệc với vẻ bực mình: "Anh cứ tưởng tôi không biết đáng ra tôi nên tìm phụ nữ à. Có thể thích ứng được với một người xa lạ tới gần, đối với tôi mà nói thì khó hơn cả. Anh lừa dối tôi, lợi dụng thân phận bạn bè để tôi thích ứng với anh, giữa chúng ta đã có tiếp xúc tứ chi rồi, đã vượt qua mức độ thân cận của tôi với bất cứ ai, tôi bỏ gần tìm xa làm gì chứ."

Nhậm Diệc muốn dùng nụ cười để che đi cơn đau nhói trong lòng, nhưng căn bản anh cười không nổi. Không chỉ có cười không nổi, anh thậm chí không biết nên đáp lại lời lẽ vạn tiễn xuyên tâm này của Cung Ứng Huyền thế nào.

Cung Ứng Huyền nhìn rõ vẻ mặt bị tổn thương, đầy khó xử của Nhậm Diệc, vừa không nỡ lại vừa sảng khoái, ngay cả chính hắn cũng không lý giải được loại tâm lý vừa méo mó vừa đầy mâu thuẫn này.

Nhậm Diệc khẽ gật đầu, đột nhiên liền nghĩ hay thôi cứ kệ cmnđ, không sao cả: "Haiz, nếu cậu đã nói vậy rồi, xem ra sẽ không dễ dàng hết hy vọng. Vậy chúng ta thí nghiệm một chút đi, thử xem cậu có thật muốn làm chuyện này hay không, hoặc là nói, cậu có thể hay không."

Cung Ứng Huyền nhìn thẳng vào anh: "Kiểm tra thế nào."

Nhậm Diệc đi tới, Cung Ứng Huyền muốn đứng dậy khỏi ghế, lại bị Nhậm Diệc đè lại vai, ngồi trở xuống.

Nhậm Diệc khom người, hai tay chống lên tay vịn của ghế, sau đó chậm rãi áp sát Cung Ứng Huyền, gần đến nỗi chóp mũi hai người suýt soát chạm vào nhau, thậm chí có thể trao đổi hô hấp cho nhau.

Nhìn thấy Nhậm Diệc tiến lại gần, gương mặt được phóng to ra, dáng vẻ của chính mình được phản chiếu trong con ngươi trong suốt, trái tim Cung Ứng Huyền không khống chế được mà đập thình thịch liên hồi.

Nhậm Diệc hít sâu một hơi, tự thả lỏng tâm tình. Tình cảm đã bị đè nén bấy lâu đối với Cung Ứng Huyền vừa đúng lúc này đã có thể nhìn thấy ánh dương, tất cả đều được khắc sâu trong mắt Nhậm Diệc. Ánh mắt thâm tình của anh nấn ná trên gương mặt Cung Ứng Huyền, cuối cùng mi mắt hơi rủ xuống, nhìn môi Cung Ứng Huyền đầy chăm chú, nhẹ giọng nói: "Cậu biết chuyện giữa đàn ông với đàn ông là như thế nào không?"

"... Biết."

"Làm sao biết được?" Nhậm Diệc đưa tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn phiến môi dưới của Cung Ứng Huyền.

"Tôi học hỏi tri thức, không phân biệt tốt xấu." Lông mi thuôn dài của Nhậm Diệc được phóng đại trước mặt Cung Ứng Huyền, kiều diễm tựa như rèm quạt nhỏ, cứ thế thổi gió xuân vào trong tim hắn. Còn có viên nốt ruồi trên mũi kia, tựa một hố đen nho nhỏ, lặng lẽ hút hồn hắn.

"Vậy cậu có thể tưởng tượng cậu với tôi sao?" Nhậm Diệc lần nữa tiến lại gần, dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi của Cung Ứng Huyền.

Hai tay Cung Ứng Huyền siết chặt tay vịn, tim đập nhanh đến mức muốn phá lồng ngực mà chui ra. Máu toàn thân hắn sục sôi, khô nóng không ngừng. Trần đời hắn chưa từng căng thẳng đến mức này, nhiệt độ của Nhậm Diệc, ánh mắt của Nhậm Diệc, hương vị của Nhậm Diệc, giọng nói của Nhậm Diệc, hết thảy về Nhậm Diệc đều triệt để ăn mòn thần kinh của hắn, khiến hắn choáng váng từng cơn.

Lần đầu tiên trong đời hắn biết được, cái gì gọi là ý loạn tình mê.

Nhậm Diệc cười khẽ: "Cậu dám không?"

Yết hầu của Cung Ứng Huyền trượt lên xuống, từng tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán. Hắn cảm thấy mất mặt vì biểu hiện của chính mình tại thời khắc này, cái này quả thực chứng minh lời của Nhậm Diệc - hắn e lệ ngây ngô như một thằng nhóc mới mười mấy tuổi.

Mất mặt quá!

Nhậm Diệc lại áp sát lần nữa, khoảng cách giữa bốn mảnh bờ môi khi ấy chỉ còn lại chưa đầy một chỉ tay, anh nói một cách đầy thâm tình: "Ứng Huyền, tôi muốn hôn cậu."

Nương theo động tác tiến gần của Nhậm Diệc, thân thể Cung Ứng Huyền không khống chế được mà ngả ra sau. Không phải là hắn trốn tránh, mà phải chăng là một thứ, một thứ tình cảm nhút nhát mộc mạc trong lòng. Đó vừa là khát vọng, song lại vừa là vì nó đến mà hoảng loạn thất thố.

Phía sau lưng của Cung Ứng Huyền đụng vào ghế dựa, không còn đường lui.

Mà theo Cung Ứng Huyền lui về sau, ánh lửa trong con ngươi của Nhậm Diệc cũng dần dần lụi tắt. Anh khôi phục dáng vẻ thường ngày, cười nhạt: "Xem đi, cậu vốn không tiếp thu được đấy thôi." Anh nói xong bèn muốn đứng dậy.

Cung Ứng Huyền vươn tay đè lại tay anh, gắt gao nhìn anh chằm chằm.

Nhậm Diệc dùng sức gỡ tay hắn ra, cắn răng: "Cậu vẫn chưa rõ à, đây không phải điều cậu muốn, cậu không chịu được cùng tôi hôn môi, càng không thể tiếp nhận chuyện thân mật hơn thế, tôi thực sự chẳng hiểu cậu trưng ra cái vẻ cứng cỏi này là có mưu đồ gì, đừng có náo loạn nữa!" Nói xong, anh quay người nhanh chân rời đi.

Vẻ mặt của Cung Ứng Huyền ánh lên một tia vặn vẹo, một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên trán. Hắn bật dậy khỏi ghế ngồi, rảo bước đuổi theo, một phát bắt lấy bả vai của Nhậm Diệc, vặn xoay người trở lại, một tay khác chụp lấy phần xương hàm nhỏ hẹp, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.

Thế gian ngưng đọng.

- ----