Họa Đường Xuân

Chương 10



Vân Hải sơn trang lại lần nữa xuất hiện một màn gà bay chó sủa, a, dùng gà bay chó sủa để hình dung có vẻ không thỏa đáng lắm. Nhưng hai vị cao thủ luận võ, đó chính là đao quang kiếm ảnh, có sự nguy hiểm đến tính mạng. Hoa cỏ mảnh mai trong sơn trang tự nhiên sẽ lọt vào diện những thứ sẽ bị hủy diệt.

Nguyệt Bất Do dùng song kiếm, Mạc Thế Di dùng đơn kiếm. Nhưng đơn kiếm gặp song kiếm lại không có bất kì chật vật nào. Hết thảy tạp niệm và ưu phiền đều biến mất trong âm thanh của kiếm. Mạc Thế Di không muốn thua tên tiểu tử ranh này, Nguyệt Bất Do lại càng quyết tâm cướp đi danh hiệu đệ nhất thiên hạ trên tay Mạc Thế Di. Hai người không ai nhường ai, kiếm trong tay cứ ngươi tới ta đi liên tục.

So với một năm trước, công lực của Nguyệt Bất Do rõ ràng đã được tăng cường, nhưng Mạc Thế Di cũng không hề kém cỏi chút nào. Song kiếm trong tay Nguyệt Bất Do không ngừng tấn công tới mặt Mạc Thế Di, muốn lột mặt nạ của Mạc Thế Di xuống. Kiếm của Mạc Thế Di lại lần lượt đỡ trả Nguyệt Bất Do, cự tuyệt rất chừng mực. Trong lúc nhất thời, hai người đánh đến bất phân thắng bại, Mạc Thế Triệu ở một bên xem mà hai lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Thân thể Mạc Thế Di không thoải mái, hắn rất sợ Mạc Thế Di vì vậy mà thua Nguyệt Bất Do.

Âm thanh của thân kiếm chạm vào nhau lần lượt khiến người ta rung động, mà hai đương sự lại không hề phát giác, trong đầu cả hai đều chỉ có một ý niệm, chính là đánh bại đối phương. Nguyệt Bất Do càng đánh càng hăng, động tác của Mạc Thế Di cũng càng lúc càng nhanh, một canh giờ đã sắp qua mà hai người đang dây dưa một chỗ kia vẫn không thể phân cao thấp. Đúng lúc này, có cái gì bay ra từ người Nguyệt Bất Do, tiếp theo thì hắn nhảy từ mái hiên xuống, thân ảnh Mạc Thế Di cũng lao theo. Nhưng Nguyệt Bất Do lại đột nhiên nhảy lên mái hiên, ngay sau đó, thân thể hắn liền bay ra ngoài xa mấy thước.

“Sang năm lại đến!”

Mạc Thế Di đuổi theo cực nhanh, chỉ chốc lát sau, hai người đều biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thế Triệu. Mạc Thế Triệu vội vàng đuổi theo, cũng thuận tay nhặt thứ gì đó Nguyệt Bất Do đánh rơi trên mặt đất lên. Quản gia gọi một người tới ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, người nọ vội vàng rời đi.

Đuổi tới tận bên ngoài sơn trang, Mạc Thế Triệu thật vất vả mới tìm được Mạc Thế Di, nhưng cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Bất Do nữa. Câu nói đầu tiên chính là: “Tên kia lại chạy thoát?”

Bàn tay cầm kiếm của Mạc Thế Di siết chặt, y nhếch miệng nhìn phương hướng Nguyệt Bất Do biến mất, trong lòng có chút ảo não, lại có chút thoải mái khó nói. Cơn đau vùng ngực cực kì rõ ràng, còn đánh tiếp y cũng không biết kết quả sẽ là cái gì.

Nhìn cũng đủ biết tên kia lại chạy thoát, Mạc Thế Triệu đưa cái gì đó tới trước mặt Mạc Thế Di: “Này, tên kia đánh rơi.”

Mạc Thế Di nhìn lại, là tay nải của Nguyệt Bất Do, bị y một kiếm cắt đứt. Không ngoài Mạc Thế Triệu dự đoán, Mạc Thế Di cầm lấy tay nải kia, rồi mới xoay người, không quay đầu lại mà phi thân đi. Mạc Thế Triệu xùy một tiếng, nhún vai: “Thật sự là một tên kì quái.” Chẳng qua sau đó hắn cũng mỉm cười, “Ta bắt đầu thấy chờ mong đến sang năm rồi.”

Đến khi trở lại chỗ ở của mình, Mạc Thế Di đặt tay nải lên bàn, không do dự chút nào mở ra. Trong tay nải có rất nhiều bạc, có một bao vải dầu, còn có hai bộ quần áo, trừ những thứ đó ra thì không còn cái gì khác. Bao vải dầu toả ra mùi hương thịt bò rõ ràng, Mạc Thế Di cầm lấy bao vải dầu mở ra, quả nhiên là thịt bò. Trực tiếp cầm lấy một khối thịt bò, Mạc Thế Di bỏ vào miệng mình. Toàn bộ gia sản của Nguyệt Bất Do hẳn là đều ở trong này, tên kia sẽ làm thế nào đây?

Mạc Thế Triệu ở bên ngoài gõ cửa trước rồi mới trực tiếp đi vào, cũng không đóng cửa. Hắn tự nhiên thấy được những thứ trong tay nải, cũng thấy được gói thịt bò trên tay Mạc Thế Di. Hắn nhíu mi, rồi mới cười tiến tới cầm lấy một khối thịt bò bỏ vào miệng, sau đó gật đầu: “Hương vị rất được, không biết mua ở đâu nhỉ?”

Mạc Thế Di quay đầu, cửa phòng đột nhiên đóng lại. Hắn nói khẽ với Mạc Thế Triệu nói: “Đừng cho người của Vương gia tìm hắn gây phiền toái.” Mạc Thế Triệu gật đầu, chuyện của Nguyệt Bất Do nhất định sẽ kinh động Vương gia, kinh động kinh thành.

Ngồi trên ngọn cây, Nguyệt Bất Do cẩn thận chà lau kiếm trong tay. Lần này hắn lại thua rồi, tuy rằng không bị thương như lần trước nhưng thắng bại đã rõ ràng. Hắn còn ném tay nải của mình, bên trong là toàn bộ gia sản của hắn. Tuy nhiên Nguyệt Bất Do cũng không tiếc, vốn mấy thứ kia cũng đều là do hắn cướp được, ném thì thôi, hắn lại đi cướp là được. Mạc Thế Di không làm hắn thất vọng, không uổng công một năm nay hắn cố gắng luyện công, nhưng trước mắt xem ra hắn còn phải càng thêm cố gắng mới được.

Vỗ vỗ thân thể so với đời trước rắn chắc và trẻ tuổi hơn rất nhiều, Nguyệt Bất Do tin tưởng một ngày nào đó hắn sẽ đánh bại Mạc Thế Di. Thét dài một tiếng, Nguyệt Bất Do bay như chim từ trên cây xuống, đói bụng rồi, tìm chỗ nào kiếm bữa cơm ăn thôi.



“Trang chủ, kinh thành gửi thư.”

Quân trắng trong tay tạm dừng, Mạc Thế Di không hề ngẩng đầu nói: “Đặt ở chỗ này đi.” Quân trắng tiếp theo hạ xuống. Quản gia đặt thư bên cạnh bàn cờ của Mạc Thế Di rồi mới lui xuống. Tâm tình bình tĩnh hiếm có của Mạc Thế Di vì phong thư này mà lại lần nữa bị áp lực.

Cầm lấy thư, mở ra. Trong thư chỉ có bốn chữ: Lập tức vào kinh, lạc khoản: Huynh. Mạc Thế Di cất thư đi tiếp tục chơi cờ, không hề có ý định hành động.

Có thể nói, phong thư này tới rất đúng lúc, đúng lúc không phải bốn ngày trước. Đã nhiều ngày, tâm tình của Mạc Thế Di luôn không thể bình tĩnh trở lại. Nếu nói năm trước y còn có thể coi ước định của Nguyệt Bất Do là trò đùa, vậy thì lần này y không thể không nhìn thẳng vào. Sang năm, Nguyệt Bất Do còn có thể tìm đến y.

Có chờ mong, nhưng do dự nhiều hơn. Có nên chịu thua rồi triệt để cắt đứt liên hệ với tên kia không? Nhưng ngay lập tức Mạc Thế Di liền lắc đầu trong lòng. Y có thể nhẫn rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này lại có liên quan đến tự tôn của y. Nhưng y lại không muốn kéo người vô tội liên lụy tới phiền toái của mình, cho dù đó chỉ là một người xa lạ. Bỗng nhiên, trong lòng Mạc Thế Di nổi lên nghi hoặc, tên kia rõ ràng có rất nhiều bạc, vì sao lúc nào cũng là bộ dạng lôi thôi nghèo túng? Nghĩ lại, Mạc Thế Di lại buông một quân đen, không thể tiếp tục để tên kia đến tìm y. Hẳn là bên kinh thành đã biết chuyện này, có lẽ tìm y vào kinh chính vì chuyện này. Y là ảnh tử, là một ảnh tử không thể bị bất kì kẻ nào chú ý tới. Đứng dậy, để lại bàn cờ đang hạ dở, Mạc Thế Di trở về phòng. Một khắc sau, y cưỡi ngựa rời khỏi Vân Hải sơn trang.

Hoàng cung, sắc mặt Vương hoàng hậu không hề tốt hơn. Thân thể cuối cùng cũng khá lên một chút, hôm nay thái tử vào cung thỉnh an phụ hoàng, tiếp theo sẽ đến tẩm cung của mẫu hậu. Vẫy lui mọi người, Vương hoàng hậu lớn tiếng nói: “Thế Di này, lúc trước chọc tới một nữ ma đầu, hiện tại lại chọc tới một gã ăn mày, đến khi nào y mới có thể làm ai gia bớt lo!”

“Mẫu hậu, chuyện này không trách Thế Di, nhi thần nghe nói là tên ăn mày kia tự mình tìm tới cửa. Thế Di võ công cao cường, lại thành danh khi còn trẻ, trên giang hồ đều là những người hung dữ hiếu chiến, có người tới tìm Thế Di cũng rất bình thường.” Thái tử Thành Lệ nói tốt cho Mạc Thế Di.

Sắc mặt Vương hoàng hậu cũng không vì thái tử khuyên bảo mà chuyển biến tốt hơn. Thái tử bị bệnh lâu như thế, không khí trong cung thay đổi rất nhiều, đứa con kia lại không làm nàng bớt lo, sao nàng có thể không tức giận.

“Con sai người mau chóng loại bỏ tên ăn mày kia đi, mẫu hậu không muốn thấy có những việc như vậy nữa.”

Thành Lệ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Vương hoàng hậu hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Thân mình con bây giờ sao lại như thế? Sao đang khoẻ lại bị bệnh lâu như vậy?”

Thành Lệ vô tội cười: “Nhi thần cũng không biết, đang êm đẹp liền bị bệnh.”

Mi tâm Vương hoàng hậu vắt lại: “Có thể hay không là……”

Thành Lệ hừ nhẹ: “Ai biết được. Trong lúc nhi thần bị bệnh Thành An đã biểu hiện cực kì nổi bật, hiện tại hắn lại được phụ hoàng phong vương, tự nhiên hi vọng nhi thần bệnh càng lâu càng tốt, tốt nhất là đi đời nhà ma luôn. Nhưng mà nhi thần không định để hắn tiếp tục đắc ý đâu, sức khoẻ nhi thần đã rất tốt, hẳn là hắn cũng nên trả lại nhi thần những việc mà nhi thần phải quản.”

Gương mặt lo âu đã lâu lắm của Vương hoàng hậu cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, nàng lập tức hỏi: “Con nghĩ ra cách gì?”

Thái tử không nói thẳng, chỉ nói: “Nhi thần gửi thư cho Thế Di, bảo y vào kinh. Nói gì thì thân huynh đệ vẫn đáng tin cậy hơn.”

Vương hoàng hậu cũng không yên tâm: “Rất nhiều người đang nhìn vào con đó, bảo y vào kinh lỡ như khiến cho kẻ khác chú ý thì sao?”

“Y đeo mặt nạ, cho dù bị người chú ý thì cũng biết làm thế nào được? Mẫu hậu, đừng xem nhẹ công phu của Thế Di, y là cao thủ đệ nhất thiên hạ đấy.”

Vương hoàng hậu thở hắt ra, hỏi: “Có muốn gọi Thành Khiêm trở về không? Thành Thông suốt ngày đi theo Thành An giúp hắn bày mưu tính kế, nếu Thành Khiêm trở về, con cũng có thể nhẹ nhàng một chút.”

Thành Lệ lập tức nói: “Không cần, chuyện trong cung nhi thần còn ứng phó được. Thành Khiêm ở biên quan đúng là chỗ tốt để lập công, gọi đệ ấy trở về là làm nhân tài không được trọng dụng. Chuyện trong cung vẫn đừng nên cho đệ ấy tham gia quá sớm, khi nào cần nhi thần sẽ gọi đệ ấy trở về.”

Vương hoàng hậu muốn nói lại thôi, cuối cùng lại từ bỏ, gật đầu: “Cũng tốt. Nhưng nói gì thì Thành Khiêm về so với Thế Di tới vẫn an toàn hơn một chút, chính con cũng đừng quá lơ là.”

“Nhi thần hiểu rõ.”

Còn nói một lát, Thành Lệ liền rời đi. Vương hoàng hậu ngồi một mình trên ghế, tâm tư trầm trọng. Thái tử lần này bị bệnh rất lâu làm nàng cực kì bất an. Kỳ thật về việc gọi con thứ Thành Khiêm trở về Vương hoàng hậu cũng có quyết định của chính mình, Thành Khiêm hẳn là nên biểu hiện trước mặt hoàng thượng, một khi có ngày thái tử……

Lắc lắc đầu, Vương hoàng hậu áp chế lo lắng, cho dù thế nào nàng đều phải cố hết sức bảo trụ thái tử, ít nhất phải kiên trì đến ngày Hoàng thượng băng hà.

Sức khoẻ của Thành Lệ dần dần khang phục, chẳng qua hắn cũng không lập tức yêu cầu Thành An giao những việc hẳn là do thái tử xử lý lại, cũng không đề cập chuyện này với phụ hoàng. Mỗi ngày hắn đều đến Ngự thư phòng bang trợ phụ hoàng xử lý triều chính, thậm chí rất nhiệt tình hỗ trợ khi Thành An cần giúp một tay. Bởi vì thái tử khiêm tốn, Hoàng thượng tuy rằng lo lắng về thân thể hắn nhưng cũng không biểu hiện ra một tia ý tứ muốn phế thái tử nào, tuy nhiên cũng không bảo Thành An buông công sự, vẫn để Thành An tiếp tục thay thái tử xử lý một phần chính vụ. Rất hiển nhiên, Thành An là lựa chọn thứ hai cho vị trí thái tử trong cảm nhận của Hoàng thượng.

Ngày hôm nay, sau khi Thành An rời hoàng cung thì được vài vị đại nhân mời tới quý phủ của một trong các vị đó uống rượu. Uống rượu xong, vì say nên Thành An được người hầu đỡ lên xe ngựa trở về phủ đệ. Đêm đó, Thành An triệu thị thiếp của mình thị tẩm, một đêm phong lưu. Ngày hôm sau, Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương thảo ở Ngự thư phòng, kết quả đợi lâu mà không thấy Thành An đến, phái người ra cung hỏi mới biết Thành An còn chưa thức dậy. Lúc này Hoàng thượng rất giận dữ.

Tuy rằng Hoàng thượng cũng có tam cung lục viện rất nhiều tần phi nhưng luôn luôn tự hạn chế, tuyệt không bao giờ uống rượu hỏng việc, lại càng không nhớ nhầm chuyện quốc gia đại sự. Huống chi một ngày trước Hoàng thượng vừa chính miệng nói cho Thành An ngày hôm sau có chuyện quan trọng muốn thương thảo, Thành An lại dám phóng túng như thế, thật sự không thể tha thứ! Trong Ngự thư phòng, thái tử càng không ngừng nói tốt cho Thành An, khuyên phụ hoàng bớt giận, kết quả bị phụ hoàng răn dạy một trận.

“Chính bởi vì ngươi luôn nói đỡ cho nó nên nó mới dám làm càn như thế! Ngươi là thái tử, phải có uy nghiêm của thái tử! Nó là huynh đệ của ngươi, càng là thần tử của ngươi, ngày thường ngươi phải đốc thúc nó, quản nó! Mấy ngày ngươi sinh bệnh Thành An mới thay ngươi làm chút chuyện đã đắc ý như thế, cứ như thế này thì sau này trẫm còn có thể bảo nó làm cái gì được!”

Thái tử thỉnh tội, cũng nói: “Phụ hoàng, lần này Thành An quả thật vất vả, khó tránh mỏi mệt. Theo nhi thần thấy, nên trách cứ không phải là Thành An mà hẳn là thị thiếp và người hầu của đệ ấy. Bọn họ hẳn là biết cách ngày Thành An phải đúng hạn tiến cung mà cũng không nhắc nhở, làm cho Thành An quên mất đại sự. Phụ hoàng hàng ngày phê duyệt tấu chương đều thức rất muộn, buổi sáng sở dĩ có thể đúng giờ thức dậy cũng đều là công lao của Ngụy công công.”

Lửa giận của Hoàng thượng nhờ thái tử khuyên bảo mà giảm xuống một ít. Được thái tử quỳ gối trước mặt hoàng thượng khen, Ngụy tổng quản Ngụy công công vội vàng nói: “Đúng vậy, Hoàng thượng. Cho dù là nô tài có địa vị như thế nào thì đều phải vạn phần cẩn thận, sợ nhầm đại sự của Hoàng thượng, mỗi ngày Hoàng thượng đều lao tâm như vậy, mấy việc nhỏ đó tự nhiên là do nhóm nô tài để tâm mới đúng. Chuyện hôm nay không thể hoàn toàn trách Cẩn vương, nếu bọn nô tài ngày thường chịu bỏ chút tâm tư, nhớ rõ việc nhắc chủ tử nghỉ ngơi, Cẩn vương cũng sẽ không dậy trễ như vậy.”

Hoàng thượng nghe xong thì hạ lệnh: “Sung quân tất cả thị thiếp và nô tài bên cạnh Thành An cho trẫm. Thái tử, ngươi chọn cho Thành An vài tên nô tài có hiểu biết. Sau này nếu nó lại làm ra chuyện như vậy, trẫm sẽ đổi toàn bộ người bên cạnh nó!”

“Nhi thần tuân chỉ.”

Thành Lệ khom người tiếp chỉ, trong mắt chợt lóe lên một tia cười nhạo.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Cẩn vương ở bên ngoài cầu kiến.” Một thái giám tiến vào khom người nói. Nào biết hắn vừa nói xong Hoàng thượng liền lập tức giận dữ: “Trẫm không muốn gặp nó! Bảo nó hồi phủ diện bích tư quá* một tháng! Trục xuất toàn bộ thị thiếp trong phủ của nó cho trẫm!”

*diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy ngẫm về những việc mình đã làm.

“Vâng……”

Thái giám kia sợ run đi ra ngoài truyền chỉ. Thái tử còn muốn khuyên nữa, bị Hoàng thượng quát lớn, đành phải im miệng.

Cẩn vương Thành An bị phạt hồi phủ diện bích tư quá, trong phủ ngoài Vương phi thì tất cả thị thiếp đều bị mạnh mẽ đuổi khỏi phủ trở thành quan nô. Mà thị thiếp cùng hắn tiêu hồn một đêm cùng với bốn năm thiếp thân người hầu thì toàn bộ bị sung quân ra biên cương. Thành Lệ không nghe theo phụ hoàng yêu cầu đi chọn người hầu cho Thành An mà nhờ Nguỵ công công bên cạnh phụ hoàng chọn trong cung vài người thành thật đưa tới Cẩn vương phủ.

Trong Cẩn vương phủ, sắc mặt Thành An âm trầm đứng dựa tường, không thể hiểu nổi vì sao mình lại ngủ say như vậy, vì sao người hầu của hắn lại quên gọi hắn rời giường.

Đông cung thái tử phủ, Thành Lệ tâm tình khoái trá ăn dược thiện, một người đứng trước mặt hắn trầm mặc không lên tiếng. Thái tử nhìn người nọ, cười hỏi: “Thật sự không ăn? Dược thiện của bản cung cũng không phải người bình thường có thể ăn đâu.”

“Còn chuyện gì không?” Hiển nhiên đối phương cũng không cảm kích.

Thành Lệ cười, uống một ngụm trà gừng, hỏi: “Ngươi phải trở về gấp sao? Khó có một chuyến đến kinh thành, không định ở thêm vài ngày? Hay là có người đang đợi ngươi trở về?”

Trong mắt đối phương là không kiên nhẫn, ai sẽ đợi y đây? Y chỉ không thích nơi này. Thành Lệ buông đũa, thân thể dựa về phía sau, cong khóe miệng nói: “Mẫu hậu nghe nói ngươi bị một tên ăn mày quấn lấy, không cao hứng lắm đâu.”

Trong nháy mắt ánh mắt Mạc Thế Di lạnh đi mấy độ. Thành Lệ không chịu ảnh hưởng tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước, Tiếu Tố Mai làm hỏng chuyện tốt của mẫu hậu, mẫu hậu đã rất căm tức. Lúc này mẫu hậu không hi vọng thấy tên ăn mày kia là Tiếu Tố Mai thứ hai đâu. Bản cung đã cam đoan với mẫu hậu người kia sẽ không gây chuyện gì, nhưng mà mẫu hậu cũng không yên tâm. Cữu cữu bọn họ hẳn là đã phái người đi rồi.”

Mạc Thế Di xoay người bước đi.

Thành Lệ không gọi đối phương lại mà lại cầm lấy chiếc đũa thảnh thơi ăn dược thiện của hắn, chẳng qua ánh mắt đã thâm trầm vài phần. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này nóng vội như thế. Chẳng lẽ cái tên ăn mày kia có chỗ nào hơn người? Động tác nhai nuốt của thái tử chậm lại, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hiếu kì về tên ăn mày kêu Nguyệt Bất Do này.