Họa Đường Xuân

Chương 56



Từ sau khi nghe Thành Lệ đề nghị, buổi tối cho dù muộn đến đâu thì khi trở về Mạc Thế Di đều sẽ ôm Nguyệt Bất Do làm chuyện sinh đứa nhỏ. Chiêu này có vẻ dùng được, ít nhất nụ cười trên mặt Nguyệt Bất Do càng ngày càng nhiều. Thành Lệ và Mạc Thế Di cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc giải cổ, mỗi ngày người phải uống thuốc biến thành ba người. Có người uống thuốc cùng, Nguyệt Bất Do uống lại càng hào sảng.

Trước đại hôn của Thành Khiêm, trong kinh thành truyền ra một “lời đồn”, nói Thành Khiêm đã lén thành thân, mà đối tượng thành thân còn là một vị công chúa Miêu Cương. Bởi vì kinh thành có án cổ độc, Thành Khiêm vì không muốn làm người khác hoài nghi, âm thầm tiễn bước vị công chúa kia, cho nên Thành Khiêm nói cái gì cũng không nguyện ý muốn Hoàng thượng chỉ hôn cho hắn.

Lời đồn càng truyền càng mãnh liệt, Vương hoàng hậu khẩn cấp triệu thái tử vào cung. Thành Lệ hạ lệnh tra rõ người lan truyền lời đồn, trong kinh thành người người hoảng sợ. Thành Khiêm ở trước mặt Thành Lệ hô to oan uổng, Thành Lệ tự nhiên nói là hắn tin tưởng em trai của mình sẽ không làm ra chuyện này. Nhưng vào ngay buổi tối đại hôn của Thành Khiêm, một nhóm người Miêu vọt vào phủ Trung vương ám sát Thành Khiêm, mắng to hắn lừa gạt tình cảm của công chúa, bắt hắn phải giao công chúa ra.

Lời đồn trở thành sự thật, ngay cả Vương hoàng hậu cũng không khống chế được. Họa vô đơn chí là, ngày hôm sau, Hoàng đế ra khỏi đạo quán trực tiếp đi tới tẩm cung của Vương hoàng hậu. Một canh giờ sau, Hoàng đế hạ chỉ, Trung vương cấu kết người Miêu tàn hại phụ huynh, biếm làm thứ dân, tống vào thiên lao, chờ xử lý.

Vương hoàng hậu biết Lục nhi kia là người Miêu, như thế là hết đường chối cãi, bây giờ người đã mất tích, muốn diệt khẩu cũng không có biện pháp. Nhưng dù sao Thành Khiêm là con trai của nàng, huống chi thái tử cũng là con trai của nàng. Vương hoàng hậu bảo Thành Lệ cho dù phải làm thế nào cũng phải giữ mạng cho Thành Khiêm, cùng lúc đó phái người đi tìm tung tích Lục nhi, cần phải trừ bỏ nàng trước khi người của Hoàng đế tìm được nàng. Hoàng đế bởi vì án cổ độc mà bắt đầu thờ phụng Đạo giáo, Thành Khiêm làm những chuyện như vậy đúng lúc là thứ Hoàng đế kiêng kị nhất. Hoàng đế bây giờ đạo quán cũng không đi, tự mình tra xét chuyện này. Đáp ứng mẫu hậu phải cứu Thành Khiêm, Thành Lệ ở Ngự thư phòng một mình nói chuyện với phụ hoàng cả buổi chiều, vài ngày sau, Hoàng thượng trở về đạo quán, giao vụ án của Thành Khiêm cho thái tử đi thăm dò, nhưng tuyên ý chỉ, không được thả Thành Khiêm.

Đấu tranh trong hoàng gia chính là vô tình như vậy. Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ở một bên nhìn chỉ biết lắc đầu. Chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách Thành Khiêm tâm thuật bất chính. Thành Lệ người này đúng là âm hiểm, nhưng không bức hắn đến mức độ đó, hắn cũng sẽ không xuống tay với anh em của mình. Hai người ai cũng không khuyên Thành Lệ thủ hạ lưu tình, nếu muốn Nguyệt Bất Do lựa chọn, hắn chỉ biết làm ác hơn cả Thành Lệ, trực tiếp giết luôn.

Thành An vẫn bị giam lỏng trong phủ của mình, Hoàng đế tuy dặn Thành Lệ có chừng có mực, Thành Lệ cũng phái người đi hầu hạ Thành An, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thả hổ về núi. Huống chi hiện tại Hoàng đế mặc kệ mọi chuyện, Thành Lệ nắm quyền lại là không chỗ nào sợ hãi. Hiện tại Thành Khiêm cũng bị bắt lại, chỉ chờ Thành Thông lộ diện. Ba cái hoạ lớn đã qua hai, Thành Lệ ngay cả ăn cơm cũng nhiều hơn bình thường một bát. Tâm tình tốt, hơn nữa Hứa Thanh Thuỷ điều trị có hiệu quả, thân thể Thành Lệ chưa bao giờ khỏe mạnh như thế, mà hắn tin tưởng, hắn sẽ càng khỏe mạnh.

Như thường lệ bắt mạch cho Thành Lệ và Mạc Thế Di, Hứa Thanh Thuỷ mỉm cười nói: “Thân thể thái tử điện hạ so với lúc ta mới đến khỏe mạnh hơn rất nhiều, đợi Ba Tùng bế quan đi ra là có thể giải cổ cho thái tử điện hạ.”

“Vậy Mạc Thế Di thì sao?” Có một người khẩn trương hỏi.

Trong lòng Hứa Thanh Thuỷ đau đớn, nhưng vẫn cười nói: “Tự nhiên càng không thành vấn đề .”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nguyệt Bất Do không dám nhìn Mạc Thế Di, ngày chia li lại sắp đến rồi.

Sợ mình lộ ra manh mối gì, Hứa Thanh Thuỷ cất hòm thuốc đứng dậy nói: “Ta lại trở về phối chút thuốc, trước khi trừ cổ thái tử điện hạ và Thế Di vẫn phải tiếp tục điều trị, cần phải điều dưỡng thân mình đến trạng thái tốt nhất.”

“Vất vả ngươi.” Thành Lệ có chút khẩn trương .

Nguyệt Bất Do cúi thấp đầu, Mạc Thế Di ôm hắn, an ủi hắn. Nghĩ nghĩ, y lại ôm bả vai Thành Lệ, trầm giọng nói: “Không có việc gì. Ta và Bất Do đều sẽ ở cùng ngươi.”

“Ta biết. Có các ngươi ở đây, ta không cần lo lắng.” Lời này Thành Lệ nói cho Mạc Thế Di nghe, cũng là nói cho chính mình. Hắn có hai người anh em tốt nhất ở đây, hắn chỉ cần thoải mái là được.

Mạc Thế Di đưa Thành Lệ về Đông cung, Nguyệt Bất Do tìm Hứa Thanh Thuỷ, vừa thấy hắn, Hứa Thanh Thuỷ đã biết ý đồ hắn đến, nói thẳng: “Ba Tùng đại khái còn nửa tháng là có thể xuất quan. Thái tử điện hạ tìm được rất nhiều dược liệu trân quý, cho nên cổ trùng lớn rất nhanh.”

Nguyệt Bất Do cào cào đầu: “Ta rất tin tưởng thân thể của mình, nhưng mà, ừm, mọi việc đều có thể bị ngoài ý muốn, chẳng mai, ta chỉ nói là chẳng may nha. Chẳng may nếu ta chết, ừm…… Ngươi đừng nói cho Thành Lệ và Mạc Thế Di vì sao ta chết. Ta sẽ viết phong thư cho ngươi, ta chết, ngươi cứ đưa thư cho Mạc Thế Di, y nhìn là sẽ biết vì sao ta chết.”

“Bất Do.” Hứa Thanh Thuỷ đè lại bả vai Nguyệt Bất Do, “Ta sẽ không để ngươi chết, tin tưởng ta.”

Nguyệt Bất Do nhếch miệng cười: “Ta tin ngươi.” Rồi hắn sờ sờ cái mũi: “Hắc hắc, kỳ thật ta cũng thực sự sợ.”

Hứa Thanh Thuỷ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Tin tưởng ta và Ba Tùng, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.”

“Có những lời này của ngươi là được rồi.” Nguyệt Bất Do yên tâm.

Nhìn Nguyệt Bất Do rời đi, mi tâm Hứa Thanh Thuỷ nhíu lại, cứ để Bất Do hy sinh chính mình như thế sao? Y biết Nguyệt Bất Do không muốn Mạc Thế Di lo lắng, nhưng cứ như vậy được không? Như vậy Bất Do rất ủy khuất, rất ủy khuất.

Ba Tùng bế quan, chỉ có Hứa Thanh Thuỷ cố định đi vào đổi thuốc, những lúc khác cũng không thể tùy tiện ra vào. Thức ăn của Ba Tùng là Hứa Thanh Thuỷ đặt ở cửa cho hắn hàng ngày, có đôi khi điểm tâm đổi thành cơm trưa, cơm trưa lại đổi thành cơm chiều Ba Tùng mới nhớ ra phải lấy đồ ăn đi vào. Hứa Thanh Thuỷ rất lo lắng cho thân thể Ba Tùng, nhưng ở thời điểm này y không thể nhúng tay, bằng không không chỉ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của cổ trùng, còn có thể mang đến nguy hiểm cho Ba Tùng. Thành Lệ cũng cảm nhận được Ba Tùng vất vả, mang đến mấy cây nhân sâm ngàn năm bảo Hứa Thanh Thuỷ thêm vào thức ăn của Ba Tùng để cho hắn bổ thân mình, đối với việc này Hứa Thanh Thuỷ rất cảm động. Cho dù ở bên ngoài thái tử là một người như thế nào, ít nhất trong mắt y, thái tử là người tốt, là một người anh trai tốt luôn coi trọng anh em của mình.

Thế cục trong triều đã rõ ràng, cũng giống như thời tiết đầu xuân, đối với Thành Lệ mà nói, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Mà gió đông kia chính là bệnh tim của hắn có thể triệt để chữa khỏi hay không. Sau ba tháng, Ba Tùng xuất quan, cho dù hắn đã gầy đến không ra hình người, nhưng từ trong ánh mắt hắn mỗi người đều thấy được hy vọng, chỉ là có một người mặc dù đang cười, trong lòng lại gắt gao áp chế khổ sở. Lần này rời đi, hắn không biết mình còn có thể trở về hay không.

Ba Tùng xuất quan, thời gian giải cổ định vào ngày mười chín tháng ba. Thành Lệ giao mọi việc lớn trong triều cho đại thần tâm phúc của mình, rồi lấy lý do cải trang vi hành rời khỏi kinh thành, kì thực là đến chỗ Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng. Vào ba ngày trước khi giải cổ, Hứa Thanh Thuỷ còn phải đặc biệt châm cứu điều trị cho Thành Lệ và Mạc Thế Di. Nguyệt Bất Do ở một bên nhìn trên ngực Mạc Thế Di cắm mấy cái ngân châm, trong lòng càng khó chịu.

Một tay nắm bàn tay Nguyệt Bất Do để hắn không cần khổ sở vì mình, nằm ở trên giường Mạc Thế Di không thể khống chế trái tim mình nhảy nhanh hơn thường ngày vài lần. Nghĩ đến cổ trùng đáng lẽ sẽ đi theo mình đến chết thế nhưng có một ngày có thể lấy ra, y thật cao hứng, thật kích động, cũng thật cảm kích người bên cạnh mình.

“Có đau không?” Nguyệt Bất Do lại hỏi một lần.

Mạc Thế Di lắc đầu, nắm chặt tay hắn. Trong trí nhớ lòng bàn tay Nguyệt Bất Do luôn ấm áp nóng hổi, nhưng lúc này, tay người này lại lạnh lẽo. Người nọ đang lo lắng cho y, y biết. Giống như Thành Lệ nói vậy, người này yêu thảm y rồi.

“Bất Do……” Nói vừa ra miệng, miệng Mạc Thế Di đã bị ngăn chặn.

“Đừng nói gì.” Lại che mắt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do hôn môi y, “Ngươi ngủ đi, còn phải một canh giờ mới xong. Ta ở đây cùng ngươi.”

Nâng tay lên, một lần nữa nắm tay Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nhắm mắt lại. Y không ngủ, nhưng cũng không muốn làm cho người bên cạnh đang khẩn trương lại càng bất an.

Chăm chú nhìn mặt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do muốn ghi tạc chặt chẽ dung nhan của y trong đầu mình. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng nói, khi trừ cổ hắn không thể ở cạnh, chỉ có thể ở bên ngoài đợi. Nếu không phải Ba Tùng nói khi trừ cổ nhất định không thể chịu bất cứ ảnh hưởng nào, hắn tuyệt đối phải ở cạnh Mạc Thế Di.

Một tay nắm tay Mạc Thế Di, một tay sờ mặt Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do liên tục nói trong lòng: “Mạc Thế Di, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi……”

Nguyệt Bất Do ở cùng Mạc Thế Di trong phòng của hai người, Thành Lệ ở một căn phòng khác, ngực cũng cắm đầy châm. Nhưng hắn cũng không phải quá đáng thương, ít nhất cũng có một người ngồi bên giường cùng hắn.

Được cha dặn dò đừng cho thái tử ca ca nói nhiều, Hứa Ba gắt gao ngậm miệng, đến thở mạnh cũng không dám. Thành Lệ nhắm mắt, hai tay Hứa Ba nắm một bàn tay hắn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Một canh giờ sau, Hứa Thanh Thuỷ đi vào phòng thái tử trước, rút châm cho hắn. Lại cho hắn uống một chén thuốc, Hứa Thanh Thuỷ rời đi, đi vào phòng Mạc Thế Di. Bàn tay lưu loát kê gối vào lưng Thành Lệ, lại rót cho hắn chén nước hầu hạ hắn uống, Hứa Ba khẩn trương hỏi: “Thái tử ca ca, đau không?”

“Không đau, không tin y thuật của cha ngươi như thế sao?” Thành Lệ dùng tay áo chà xát mồ hôi trên gáy Hứa Ba, thừa nhận rằng ở thời điểm này có người có thể ở bên cạnh cùng hắn là điều hắn thực sự cần.

“Thái tử ca ca, ngươi có đói bụng không? Ta lấy đồ ăn cho ngươi nhé. Cha nói ngươi rút châm rồi là có thể ăn cái gì đó.” Mặt Hứa Ba so với Thành Lệ còn tái nhợt hơn.

Không phải rất đói bụng, nhưng Thành Lệ vẫn nói: “Được. Lấy chút đồ ăn thanh đạm đến, ngươi cũng cùng ăn.”

“Vâng!”

Hứa Ba đứng dậy bỏ chạy. Nhìn y chạy ra ngoài, Thành Lệ nở nụ cười.

Một căn phòng khác, vừa được rút châm Mạc Thế Di lập tức nằm xuống giường, để người đã lo lắng cho y hai canh giờ đến bên cạnh. Ôm người vào trong ngực, y hôn môi đối phương, lại một lần nữa cam đoan: “Ta không có việc gì, đừng lo lắng.”

“Mạc Thế Di……” Ôm chặt ngang người đối phương, Nguyệt Bất Do lại lần nữa cảm thấy sự khổ sở vì chia li, mà so sánh với lần đầu tiên, lần này hắn càng thống khổ.

“Bất Do, không sợ, ta không có việc gì.” Nghĩ Nguyệt Bất Do đang lo cho y hai ngày sau phải trừ cổ, Mạc Thế Di lại lần nữa trấn an.

Từng ngụm từng ngụm hít vào hương vị trên người Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do không chỉ muốn khắc ghi gương mặt người này vào trong lòng, cũng muốn khắc ghi hơi thở người này vào trong lòng, để có thể sống qua những ngày chia lìa.

Mạc Thế Di phải trừ cổ, Nguyệt Bất Do không cho y và mình làm chuyện sinh đứa nhỏ, sợ ảnh hưởng đến Mạc Thế Di. Bản thân Mạc Thế Di cảm thấy không sao, nhưng Nguyệt Bất Do nói cái gì cũng không làm. Chẳng qua mỗi đêm khi ở trên giường, Nguyệt Bất Do đều phải hôn Mạc Thế Di thật lâu thật lâu, hôn đến mức mấy lần Mạc Thế Di không nhịn được cởi luôn quần hắn để cùng hắn làm chuyện sinh đứa nhỏ.

Hứa Ba ở trong phòng Thành Lệ, đương nhiên không ngủ chung giường với Thành Lệ mà kê một cái giường nhỏ bên cạnh giường Thành Lệ để chăm sóc Thành Lệ. Thành Lệ bí mật đến đây, chỉ có thống lĩnh thị vệ ở Đông cung của hắn biết hắn ở trong này. Ở thời điểm này, Hứa Ba trở thành người hầu bên cạnh thái tử điện hạ. Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng không phải không lo lắng con trai “quan tâm” quá đáng tới thái tử điện hạ, nhưng hiện tại có một chuyện càng trọng yếu hơn, hai người tạm thời không quản được nhiều như vậy.

Xoay người, nhìn người đang cuộn mình ngủ trên chiếc giường nhỏ, khóe miệng Thành Lệ lại xuất hiện nụ cười ban ngày. Tiểu tử ngốc này, còn nói phải chăm sóc hắn, ngủ say còn hơn cả heo con. Cố ý lớn tiếng ho khan vài tiếng, Thành Lệ nhìn chằm chằm gương mặt khi ngủ của đối phương.

“A !” Bị bừng tỉnh Hứa Ba vụt ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống đất, “Thái tử ca ca? !”

“Ba Tử, ta khát.”

“Khát? A, ta, để ta đi lấy nước !”

Còn đang mơ hồ, Hứa Ba động tác trì độn xuống giường. Lắc lắc đầu, y cũng không đi giày liền đi ra ngoài rót nước. Thành Lệ cười, xuống giường lấy chăn gối trên chiếc giường nhỏ đặt lên giường lớn của mình.

Hai tay bưng một chén nước ấm, Hứa Ba chạy chậm vào: “Thái tử ca ca, nước đến đây.”

Thành Lệ nhận lấy chén một ngụm uống hết, nước ấm vừa vặn, không nóng miệng.

Xoa xoa đôi mắt mệt rã rời, Hứa Ba hỏi: “Thái tử ca ca, có uống nữa không?”

“Không uống nữa.”

“Vâng.”

Đặt cái chén lại vào chỗ cũ, Hứa Ba vừa lên giường liền sửng sốt. Hả? Chăn và gối đầu của y đâu?

“Ba Tử, lại đây.”

Thành Lệ vỗ vỗ bên người. Hứa Ba nhìn sang, nháy mắt mấy cái, y nhìn thấy chăn và gối đầu của mình.

“Nhanh lên. Đừng đứng chân không như thế, mau tới đây.”

“Vâng.”

Hứa Ba còn đang buồn bực vì sao gối đầu và chăn của mình lại chạy lên giường thái tử ca ca. Y ngơ ngác nằm lên giường, cho đến khi nằm xuống rồi, lúc này mới phản ứng lại: “Thái tử ca ca, chăn và gối đầu của ta sao lại chạy đến trên giường của ngươi? Có phải vừa rồi ta ngủ hồ đồ khồn?”

“Không phải, là ta lấy lên.” Ngáp một cái, Thành Lệ không định giải thích: “Ngủ đi. Sau này buổi tối ngươi hãy ngủ trên giường ta.”

“……” Lại chớp chớp mắt, Hứa Ba quay đầu, chỉ thấy Thành Lệ đã nhắm mắt lại.

Qua thật lâu, Thành Lệ cũng đã ngủ rồi, bên tai hắn truyền đến một âm thanh thấm đẫm vui sướng, ngơ ngác, “Được.”



Ba ngày nháy mắt trôi qua. Ngồi ở ngoài cửa, Nguyệt Bất Do thần sắc khẩn trương vểnh lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng. Bên cạnh hắn, Hứa Ba gắt gao ôm hai chân, sắc mặt cũng trắng bệch. Bất Do ca nói cha lớn bảo khi trừ cổ thái tử ca ca sẽ rất đau, làm sao bây giờ? Thân thể thái tử ca ca vốn đã không tốt, thái tử ca ca có thể chịu được sao? Càng nghĩ càng sợ hãi, Hứa Ba càng lui thành một đoàn, tim nhảy tới tận cổ họng.

Tay chân Nguyệt Bất Do lạnh lẽo, hắn muốn xông vào nhìn xem, nhưng không dám mạo hiểm, lỡ như làm Mạc Thế Di bị thương thì sao! Từ trước đến nay chưa từng khẩn trương bất an như thế, ngay cả khi đại phu nói nương sống không lâu hắn cũng không khẩn trương bất an như thế.

Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ không thể khắc chế của một người, Nguyệt Bất Do vụt đứng lên, Hứa Ba thì chỉ muốn khóc. Là thái tử ca ca ! Đó là giọng của thái tử ca ca!

Tiếp theo là tiếng Hứa Thanh Thuỷ truyền ra: “Điện hạ nhịn một chút, nhất định phải thanh tẩy sạch sẽ.”

“Bất Do ca……” Hứa Ba mềm nhũn tay chân ngồi xổm trên mặt đất, sợ gần chết.

“Không việc gì, không việc gì, tin tưởng cha và cha lớn của ngươi.” Hung hăng xoa đầu Hứa Ba, chân Nguyệt Bất Do cũng mềm nhũn.

Lại truyền ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, trong phòng liền không có động tĩnh. Hứa Ba gắt gao ôm một chân Nguyệt Bất Do, nhờ đó lấy thêm sức mạnh cho mình. Nguyệt Bất Do ngồi không nổi, chốc lát tha Hứa Ba sang bên này hai bước, chốc lát lại tha Hứa Ba sang bên kia hai bước, sắc mặt cũng không khác gì Hứa Ba, nhợt nhạt trắng bệch.

Khó khăn ngồi đợi gần ba canh giờ, cửa phòng đóng chặt cuối cùng mở ra, còn không thấy rõ người đi ra là ai, Nguyệt Bất Do và Hứa Ba liền lớn tiếng hỏi: “Thế nào rồi thế nào rồi! Có tốt không!”

Người đi ra nhanh chóng đóng cửa lại, thanh âm khàn khàn nói: “Tốt lắm. Bất Do, lập tức chuẩn bị, chúng ta phải đi ngay.”

Nguyệt Bất Do khẽ cắn môi: “Ta nhìn Mạc Thế Di một cái, nhìn rồi sẽ đi, ta đã chuẩn bị tốt.”

“Vào đi thôi. Thế Di còn đang mê man.” Ba Tùng mở cửa ra, Nguyệt Bất Do vọt vào, Hứa Ba cũng vọt vào.

Trong phòng, Mạc Thế Di mặt không chút máu nằm trên giường, mắt nhắm chặt. Mà Thành Lệ cũng sắc mặt xám trắng nằm trên một chiếc giường khác, hô hấp mỏng manh. Hứa Ba hô to một tiếng “Thái tử ca ca”, rồi mới xông đến. Hứa Thanh Thuỷ đúng lúc ngăn cản y: “Ba Ba, không thể đụng vào. Con và cha lớn đi thu dọn hành lý, chúng ta lập tức đi.”

“Đi?” Hứa Ba ngẩng đầu nhìn cha, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, “Đi đâu?”

“Thời gian cấp bách, trên đường cha sẽ nói với con. Nhanh đi !”

Đẩy con trai tới cửa, Hứa Thanh Thuỷ gọi Nguyệt Bất Do: “Ngươi tới giúp ta.”

Miệng có mùi máu tươi, Nguyệt Bất Do nhanh chóng tỉnh táo lại đi giúp Hứa Thanh Thuỷ đút thuốc, đi giày cho Thành Lệ. Hứa Ba chùi mắt, lại nhìn Thành Lệ một cái, cắn răng chạy ra ngoài.

“Bất Do, dọc đường đi ngươi nhất định phải bảo vệ tâm mạch của điện hạ. Ta tuy đã cho điện hạ uống tục mệnh đan, nhưng một đường xóc nảy, nửa điểm qua loa cũng không được.”

“Được!”

Đi đến bên giường Mạc Thế Di hung hăng hôn môi y mấy lần, Nguyệt Bất Do lấy trong lòng ra một phong thư đặt bên cạnh gối đầu. Lại hung hăng hôn mấy lần nữa, hắn đi đến bên giường Thành Lệ, ôm lấy hắn.

Hứa Thanh Thuỷ dùng một cái chăn bao chặt lấy Thành Lệ, Nguyệt Bất Do quay đầu lại nhìn Mạc Thế Di đang hôn mê, nhanh chóng rời đi. “Thanh Thuỷ, bảo Hứa Ba đi vào phòng ta lấy gói đồ, ở dưới giường.”

“Ta đi lấy.”

Hứa Thanh Thuỷ nhanh chóng rời đi, Nguyệt Bất Do ôm Thành Lệ ra khỏi phòng, đến thẳng cửa sau. Nơi đó đã có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

Chỉ trong thời gian một nén nhang, Hứa Ba bối rối vô thố đã ngồi trên xe ngựa đi về phía cửa thành. Trên mặt đeo da giả, Ba Tùng đánh xe, Hứa Thanh Thuỷ và Nguyệt Bất Do thì bảo vệ mệnh Thành Lệ. Trong toà nhà lớn, Mạc Thế Di còn đang mê man, không biết hiện tại chỉ còn lại một mình y.