Nha hoàn tên Thu Quyên này ước chừng là mười bảy mười tám tuổi, hai mắt hơi xa nhau, môi cũng hơi rộng, nhưng điệu bộ rất quyến rũ, dáng người lại yểu điệu, cả người có một hương vị hấp dẫn khó tả.
Trong nhà tiền nhiệm Bạch tri huyện có rất nhiều nữ quyến, nha hoàn hầu hạ cũng vô vàn, có vài nha hoàn thích tặng này tặng nọ nịnh bợ bà, Dương mụ mụ biết rõ mục đích nàng tới đây hôm nay là muốn dựa vào bà để tiếp cận Triệu Thanh.
Bà nhớ rõ Thu Quyên này trước đây tặng bà một cặp đèn lồng, cũng từng tặng bà một cuộn vải nam kinh màu đinh hương, không nghĩ tới lần này lại tặng một chiếc vòng tay vàng.
Dương mụ mụ miệng nói “Chao ôi, ta sao có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ”, mắt lại híp híp thưởng thức vòng tay vàng trên cổ tay mình, không hề có ý định gỡ xuống.
Hai ngày nữa gia quyến của Bạch đại nhân sẽ theo Bạch tri huyện chuyển đi nhậm chức ở huyện Trần Lưu, Thu Quyên bỏ ra một số tiền lớn như vậy, lần này chắc là muốn tỏ rõ ý định của nàng ta.
Thu Quyên ngồi nói chuyện với Dương mụ mụ một lát, lúc này mới nói vào chuyện chính: “Mụ mụ, đại nương nhà con đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, ngày mai sẽ rời khỏi huyện Vĩnh Bình…… Ai ôi, con không nỡ rời mụ mụ đây này!”
Dương mụ mụ hiền lành cười: “Ta cũng luyến tiếc ngươi.” Bà cong mày cười lại sờ sờ vòng tay vàng trên cổ tay. Nha hoàn hào phóng như vậy, khó mà gặp được, bà thực sự có chút lưu luyến không nỡ nha!
Thu Quyên nghe vậy, lại tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, khẽ cười: “Mụ mụ, nhà của con ngay tại huyện Vĩnh Bình, con không muốn đi huyện Trần Lưu, con muốn ở lại huyện Vĩnh Bình với người, làm bạn với mụ mụ. Lão gia nhà con luôn kính trọng Triệu đại nhân, nếu là Triệu đại nhân lên tiếng giữ con ở lại, lão gia nhà con nhất định đồng ý. Người là nhũ mẫu của Triệu đại nhân, người thuyết phục Triệu đại nhân, giữ con ở lại làm việc nặng nhọc cũng được! Cầu xin người!”
Dương mụ mụ không nói gì, tầm mắt dừng trên chiếc nhẫn trong tay Thu Quyên.
Thu Quyên hiểu ý, đeo nhẫn lên ngón giữa tay trái của Dương mụ mụ.
Dương mụ mụ lúc này mới cười nói: “Yên tâm đi, chờ đại nhân nhà ta trở về, ta sẽ đi nói với ngài ấy.”
Dương mụ mụ nheo mắt nhìn cây trâm hoa trên búi tóc của Thu Quyên, thầm nghĩ: ta chỉ là đi nói một tiếng, còn đại nhân nhà ta có muốn ngươi hay không, lại là chuyện khác!
Tuệ Nhã rửa mặt xong liền chỉnh trang một chút, thấy Triệu Thanh cầm cuốn sách nghiêng người dựa trên quý phi tháp nằm phía đông phòng ngủ, dường như không có ý định rời đi, vội thúc giục: “Ủa, A Thanh, chàng không đi sao?”
Triệu Thanh vẫn chăm chú đọc sách: “Ta đợi nàng xong xuôi cùng đi với ta.”
Tuệ Nhã nghe vậy thì nở nụ cười: “Ta không đi.”
Nàng mặc kệ mái tóc dài còn chưa chải chuốt, tới ngồi cạnh Triệu Thanh, làm nũng: “Ta còn có rất nhiều thứ cần may vá, tự chàng đi thôi! Lại nói, không phải buổi tối chàng sẽ trở lại sao?”
Tuệ Nhã vẫn luôn cảm thấy, hai người yêu nhau vẫn nên cho nhau chút không gian riêng, không nhất thiết phải thời thời khắc khắc đều kề cạnh nhau, bởi vậy cho dù ra sao nàng cũng không đáp ứng yêu cầu dẫn nàng về nha huyện ở của Triệu Thanh.
Triệu Thanh ngước mắt nhìn nàng, thấy Tuệ Nhã bộ dạng tuy mềm mại đáng yêu, nhưng đôi mắt to tròn cực kì trấn tĩnh, hắn hiểu được Tuệ Nhã rất là nghiêm túc.
Hắn rũ mắt suy nghĩ, nói: “Vậy nàng đừng ra khỏi cửa.” Hắn sắp xếp người của gia môn bên ngoài nhà Tuệ Nhã, chỉ cần Tuệ Nhã không ra ngoài, sẽ không có việc gì.
Tuệ Nhã gật đầu không ngừng.
Triệu Thanh nhẹ nhàng vuốt đầu Tuệ Nhã: “Không được gặp Nguyên Kinh.”
Đầu tiên Tuệ Nhã nói: “Ta vốn dĩ đã không thấy hắn nha!”
Tiếp đến nàng bỗng hiểu ra rằng Triệu Thanh đang ghen, không nhịn được cười tươi như hoa: “A Thanh, chàng nghĩ đi đâu vậy?”
Triệu Thanh bị nàng cười đến xấu hổ, những vẫn kiên quyết nói: “Dù sao đi nữa cũng không được gặp hắn ta!”
Tuệ Nhã thấy hắn kiên trì như vậy, vì để khiến Triệu Thanh an tâm, vội giơ tay lên thề: “Nếu như ta gặp Nguyên Kinh, liền khiến ta đời này ăn cơm không ngon!”
Triệu Thanh bị nàng chọc cười, ôm lấy Tuệ Nhã, nửa ngày cũng chưa nói gì.
Tuệ Nhã dự định ra tiễn Triệu Thanh.
Nhưng nàng chỉ vừa ra tới cửa phòng chính đã rùng mình, lúc này mới phát hiện bởi vì trời mưa, bên ngoài đã lạnh hơn nhiều.
Tuệ Nhã chạy trở về phòng, mặc lên người một chiếc áo đối khâm dài xanh nhạt thêu hoa trà, lại cầm lấy áo choàng màu đen của Triệu Thanh, kiễng chân giúp Triệu Thanh mặc vào.
Đinh Tiểu Ngũ sớm đem áo tơi vải dầu từ tòa nhà phía sau hiệu sách Tử Kinh tới, thấy Tôn cô nương cùng đại nhân đi ra khỏi cửa, vội vàng chạy lại, dâng áo tơi lên.
Tuệ Nhã không dám tiễn Triệu Thanh tới tận cổng chính, sợ người trong thôn nói ra nói vào.
Cuối cùng vẫn là Lí mụ mụ cầm dù, đứng ngoài cổng lớn nhìn đoàn người Triệu Thanh cưỡi ngựa rời đi.
Trương bà cách vách phía tây cũng đứng nhìn từ xa, lúc này mới dẫn theo cháu gái Tôn Tú Mai đi tới, đứng tán gẫu dưới mái hiên nhà Tuệ Nhã.
Bà cười cười nhìn Lí mụ mụ mà nói: “Ta nói bà nha, bà cũng thật là có phúc, lại có một con trai nuôi như vậy!”
Lí mụ mụ cười nói: “Ôi, là nhờ Triệu đại nhân niệm tình.”
Bà nhớ tới lời dặn dò của Tuệ Nhã, cười nói: “Mấy ngày nay trong người ta có chút khó chịu, Triệu đại nhân nói, mấy tối nay sẽ ghé thăm ta đây này!”
Trương bà nghe xong, cực kì hâm mộ, nói vài câu ghen tị linh tinh gì đó. Bà cố ý thấp giọng, thần thần bí bí hỏi: “Ta nói Lí mụ mụ này, Triệu đại nhân không phải là coi trọng nhà bà……”
Mắt bà liếc nhìn vào trong nhà, miệng mấp máy.
Lí mụ mụ nghe hiểu ý Trương bà, nhưng giả vờ không hiểu, nói: “Nói cái gì vậy? Con nuôi này của ta là thật hiếu thảo nha!” Nàng coi Tuệ Nhã như con gái ruột, bởi vậy một lòng bảo hộ Tuệ Nhã. Hiện giờ Triệu đại nhân đường quan rộng mở, mới mười bảy tuổi đã thành tri huyện của huyện Vĩnh Bình, Lí mụ mụ lo lắng tương lai Triệu Thanh hủy bỏ hôn sự, không chịu cưới Tuệ Nhã làm vợ, bởi vậy vẫn không hé nửa lời ra ngoài, ai hỏi bà, bà luôn đáp Triệu đại nhân sở dĩ hay lui tới, là vì Triệu đại nhân nhớ kĩ ân tình của bà, nên thường tới thăm bà nhũ mẫu này.
Tuệ Nhã ở bên trong nghe được, liền lên tiếng gọi Lí mụ mụ: “Mụ mụ, Trương bà ở bên ngoài sao?”
Trương bà đáp lại một tiếng.
Tuệ Nhã cười nói: “Trương bà bà, chỗ ta có một chút vải, bà lấy về may y phục cho Tú Mai đi!”
Trương bà nghe vậy cực kì vui vẻ, dắt tay Tú Mai đi vào nhà: “Đi thôi, nhìn một chút vải vóc đại cô cho con!” Dựa theo vai vế, Tôn Tú Mai phải gọi Tuệ Nhã là ‘đại cô’.
Tuệ Nhã lấy vải may áo quần còn dư của mình như lụa trắng, sa tanh hồng, vải tím chỉ bạc cùng vải hồng phớt, tất cả gấp lại, đưa cho Trương bà.
Trương bà cực kì vui vẻ, vỗ nhẹ lên vai Tú Mai: “Tú Mai, còn không cám ơn đại cô của con đi!”
Tôn Tú Mai năm nay mười một tuổi, mắt to cằm nhọn, bình thường rất lanh lợi, lập tức cảm tạ Tuệ Nhã: “Cám ơn đại cô!”
Tuệ Nhã vội cười nâng nàng đứng dậy.
Có câu họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nàng nếu ở lại kênh Tôn Gia, nhất định sẽ tận lực tạo quan hệ tốt với người trong thôn.
Tôn Tú Mai ôm vải, nhìn Tuệ Nhã cười hì hì: “Đại cô, Triệu đại nhân trông thật đẹp mắt, con tới giờ vẫn chưa thấy ca ca nào đẹp như vậy nha!”
Tuệ Nhã: “……” Ai ôi, Triệu Thanh thực sự quá dễ nhìn, sau này sẽ còn bao nhiêu nữ tử thích hắn đây? Thực sự là một nỗi phiền não ngọt ngào đây!
Sau khi Triệu Thanh trở lại đông sảnh nha huyện, tiếp tục thẩm tra vụ án giết hại La thiên tổng.
Lí nương tử vẫn là bộ dạng sợ hãi kia, kiên quyết rằng chính mình hạ độc trong món gà hầm, hại chết trượng phu.
Nàng ta luôn miệng nói: “Đại nhân, thiếp đều đã thừa nhận, thiếp chỉ mong đền tội sớm, cầu xin đại nhân nhanh chóng kết án!” Nhị gia đã phân phó, bảo nàng một mực chắc chắn là hạ độc vào canh gà hầm, dụ Triệu Thanh sớm kết án, chờ sau này triều đình tái phúc thẩm thì lật lại bản án, như vậy có thể khiến nàng thoát khỏi nhà tù, có thể lật đổ Triệu Thanh.
Triệu Thanh thấy nàng kiên trì hại mình, không nén được giận, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trầm giọng ra lệnh cho Diệp Cẩn: “Dụng hình.”
Hắn rất ít khi dụng hình với nữ nhân, chỉ là Lí nương tử này tâm tư quá ác độc, khiến hắn không thể nhẫn nhịn.
Sau khi bị công cụ kẹp ngón tay siết ba lần, Lí nương tử đã không chịu được, đau đến cả khuôn mặt đều đẫm mồ hôi, nhưng vẫn đóng miệng không khai.
Chờ dụng hình xong, Triệu Thanh híp mắt phượng nhìn Lí nương tử tê liệt ngã xuống đất: “Món canh gà kia, khách khứa đều đã nếm qua, nhưng không ai trúng độc. Nói đi, ngươi hạ độc như thế nào?”
Nói xong, hắn nhìn Diệp Cẩn: “Đem mộc lư lên!”
Diệp Cẩn vang dội đáp “Vâng”.
Lí nương tử nghe vậy, sắc mặt biến trắng, cả gương mặt bắt đầu run rẩy.
Bốn nha dịch nâng mộc lư vào công đường, đặt mộc lư trước mặt Lí nương tử.
Triệu Thanh âm thầm đánh giá Lí nương tử, thấy nàng cứng đờ nhìn mộc lư, môi cũng xám ngắt, trong lòng biết Lí nương tử cũng sắp sụp đổ.
Hắn trầm ngâm một lát, thay đổi ý định, lớn tiếng nói: “Đem mộc lư này kéo ra ngoài cửa nha huyện, đem phạm nhân Lí thị áp giải ra ngoài, ta phải dụng hình trước mặt bàn dân thiện hạ!” Nhớ tới phản ứng trước đây của Tuệ Nhã khi nhắc tới công cụ mộc lư này, Triệu Thanh đoán được phàm là nữ nhân đều sẽ sợ thứ này, bởi vậy cố ý dọa Lí nương tử.
Lí nương tử lập tức suy sụp, khóc òa lên: “Ta…… ta khai toàn bộ! Đêm đó tiệc rượu tàn, ta hạ độc vào canh giải rượu của La Kim Trung……”
Nàng khai hết mọi chuyện, nói chính mình do nhị gia phủ Mao thái sư gài vào Điền đại hộ làm lục nương, sau lại trở thành chính thê của La Kim Trung.
Bởi vì La Kim Trung thấy được gương mặt thật của Mao nhị gia, nên Mao nhị gia lệnh cho nàng độc chết La Kim Trung.
Triệu Thanh hít vào một hơi: “Mao nhị gia hiện giờ ở đâu?”
Lí nương tử lại van xin: “Đại nhân, thiếp sắp khát chết mất, cầu ngài cho thiếp uống chút nước rồi lại nói!”
Triệu Thanh vẫy tay, một tiểu tư thanh tú mặc áo xanh bưng chén nước tới, đưa nước cho Lí nương tử liền lui xuống.
Triệu Thanh đột nhiên phát hiện gương mặt tiểu tư này không hề có chút quen thuộc nào, trong lòng chợt động, vội quát: “Không được uống!”
Diệp Cẩn phản ứng rất nhanh, tung cước đá lệch cổ tay của Lí nương tử.
Đinh Tiểu Tứ đuổi theo.
Lí nương tử đã ngửa cổ uống nước trong chén.
Trong khoảnh khắc cái chết kéo đến, khuôn mặt nàng lại lóe lên ý cười: “Thì ra Nhị gia không hề lừa ta……” Thì ra ngài thật sự sẽ ban cho ta một cái chết nhanh chóng.
Đinh Tiểu Tứ dẫn người đuổi theo tiểu tư áo xanh kia.
Tên tiểu tư đó biết không có đường thoát, đã uống thuốc độc tự vẫn.
Thái Ngọc Thành tiến tới nhìn thử, trở lại bẩm báo: “Đại nhân, đây là gác cửa Lâu Tần bên cạnh Bạch đại nhân.”
Hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hồi báo: “Bạch đại nhân rất là…… ưu ái tên gác cửa này.” Bạch Cát Quang luôn kĩ càng, tên gác cửa này là nô tài ưa thích của lão, không biết sao lại lọt được vào đông sảnh.
Triệu Thanh mặt không biểu cảm đứng nơi đó, cảm giác vô lực lan tràn toàn thân.
So với Mao Vũ Chấn, hắn chung quy vẫn còn kém một bậc!