Tuệ Nhã vừa nghe thấy là giọng Triệu Thanh, lòng liền vui vẻ trở lại, lập tức thay đổi thái độ, liên tục giục Lí mụ mụ: “Mụ mụ, nhanh đi mở cửa!”
Lí mụ mụ cũng phấn khởi, ngay lập tức đứng dậy ra mở cửa.
Triệu Thanh nhanh chóng tiến vào, hai người đi theo hắn vẫn như cũ qua đông sương phòng nghỉ, còn hắn trực tiếp đi nhà chính.
Lí mụ mụ thấy hai người đi cùng Triệu Thanh đã hết sức mệt mỏi, vội qua phòng bếp nấu nước pha trà, dự định làm chút đồ ăn khuya.
Vén màn gấm nhà chính lên, Triệu Thanh nhấc chân bước vào phòng.
Trên bàn vuông có đặt một chân đèn, ánh đèn nhu hòa chiếu lên khuôn mặt Tuệ Nhã, bấy giờ Triệu Thanh mới phát hiện mắt Tuệ Nhã ươn ướt, trong lòng không khỏi xót xa, vội tiến tới, miệng lại hỏi: “Tuệ Nhã, sao vậy?”
Khi bị nương tử Tôn Toàn cùng con dâu Giản thị ức hiếp, Tuệ Nhã vốn cũng có dũng khí, cảm thấy bản thân không sợ cái gì, chuyện gì cũng có thể xử lí, nhưng hiện giờ vừa thấy Triệu Thanh, không hiểu vì sao, tâm nàng chợt khổ sở, mũi chua chua, mắt cũng ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: “A Thanh……”
Triệu Thanh ôm lấy Tuệ Nhã, ngồi xuống ghế bành, để Tuệ Nhã dựa vào ngực hắn, mềm giọng vỗ về an ủi một lúc lâu sau mới hỏi: “Tuệ Nhã, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tuệ Nhã dựa sát vào người Triệu Thanh, giọng nói tràn ngập ủy khuất, kể cho hắn nghe chuyện hôm nay bị người nhà Tôn Toàn ức hiếp.
Nàng thực ra rất kiên cường, nhưng sự kiên cường này trước mặt nam nhân nàng yêu thì đều hóa thành tủi thân lẫn mềm yếu.
Triệu Thanh im lặng nghe Tuệ Nhã thuật lại, chờ Tuệ Nhã kể xong, hắn hôn nhẹ lên trán Tuệ Nhã, thấp giọng nói: “Nàng yên tâm, toàn bộ giao cho ta đi!”
Đám người đó dám bắt nạt Tuệ Nhã của hắn, sẽ phải chịu sự phục thù từ hắn.
Đối với hắn mà nói, giết chết toàn bộ nhà Tôn Toàn cũng không khác gì giết một con kiến, thậm chí tự mình ra tay cũng không đáng.
Trước kia Triệu Thanh không hề biết chính mình bao che khuyết điểm như vậy, giờ có Tuệ Nhã, hắn mới hiểu được cái gì gọi là bao che khuyết điểm.
Chỉ cần dám ức hiếp Tuệ Nhã của hắn, hắn cũng mặc kệ là lỗi của ai!
Tuệ Nhã ngước mắt nhìn Triệu Thanh, thấy Triệu Thanh mặt không cảm xúc, lông mi dài rũ xuống, che khuất ánh mắt sâu thẳm của hắn, ắt hẳn là lửa giận ngập trời, không khỏi có chút kinh hoảng, vội nói: “A Thanh, dọa bọn họ một chút trút giận thay thiếp là được rồi, không cần phải giết người gây sát nghiệp.”
Tuệ Nhã nhờ ánh đèn mà nhìn kĩ Triệu Thanh, thấy quầng thâm dưới mắt hắn, biết Triệu Thanh đã mệt mỏi, vội hỏi: “A Thanh, chàng chưa ngủ bao lâu rồi?”
Triệu Thanh nhu nhu trán, nghẹn giọng nói: “Cũng không bao lâu.” Nguyên Kinh thực sự là một đối thủ không đơn giản, hắn liên hợp với Giang Tú cũng vẫn không bắt được Nguyên Kinh.
Tuệ Nhã rời khỏi lòng hắn, đầu tiên hôn nhẹ lên môi Triệu Thanh, rồi mới nhanh chóng đứng dậy, cười nói: “Tối nay nhà thiếp có nấu nghêu, thiếp đi phòng bếp nấu cho chàng một bát mì, chàng ăn xong thì nhanh chóng đi ngủ nhé!”
Triệu Thanh bị Tuệ Nhã hôn, không khỏi thẹn thùng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng cả lên, mắt phượng sáng rực, ngây ngốc nhìn Tuệ Nhã vén màn đi ra ngoài.
Phòng bếp nhà Tuệ Nhã có ba cái nồi, Lí mụ mụ dùng một nồi nấu mì, Tuệ Nhã dùng nồi khác nấu mì riêng cho Triệu Thanh, lại dùng thêm một nồi luộc trứng, thêm chút đường, lấy khay bưng qua cho Triệu Thanh.
Đối với Triệu Thanh, mì do chính Tuệ Nhã nấu tự nhiên là mỹ vị, hắn ăn bữa khuya xong, mắt cũng díu lại không mở nổi, thấy Tuệ Nhã đem bát về phòng bếp, Triệu Thanh súc miệng xong liền đi thẳng vào phòng ngủ, cởi áo khoác ra nằm lên giường Tuệ Nhã, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuệ Nhã qua phòng bếp, nói một tiếng với Lí mụ mụ, nhờ Lí mụ mụ vào phòng sửa soạn một chút, để Triệu Thanh ngủ lại đông sương phòng.
Sắp xếp xong xuôi, Tuệ Nhã trở lại nhà chính, lại không thấy Triệu Thanh đâu.
Nàng cả kinh, vội chạy vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ, Tuệ Nhã đã phát hiện Triệu Thanh đang nằm trên giường mình, đã ngủ, không khỏi bật cười: A Thanh đều đã mệt đến thế này sao?
Tuệ Nhã một mình cười tủm tỉm một hồi, sau lại đẩy Triệu Thanh vào trong một chút, lại giúp hắn xê dịch gối đầu cho thoải mái, lúc này mới mở chăn ra đắp lên người cho Triệu Thanh.
An trí cho Triệu Thanh xong, Tuệ Nhã đi rửa mặt, qua tây sương phòng ngủ với Lí mụ mụ.
Ngày hôm sau Triệu Thanh dùng bữa sáng xong mới rời đi.
Hắn vừa ra khỏi cửa nhà Tuệ Nhã, ngồi lên ngựa rồi lại quay sang phân phó Thái Ngọc Thành: “Ngươi dẫn mấy người tới nhà Tôn Toàn kênh Tôn Gia, truyền lệnh của ta, gọi tất cả nam đinh trưởng thành nhà Tôn Toàn, tới nha huyện nghe án.”
Tuệ Nhã thiện tâm, nhưng hắn sẽ không mềm lòng, cần phải trị một nhà Tôn Toàn này, xem xem từ nay trở về sau ai ở kênh Tôn Gia muốn bắt nạt Tuệ Nhã của hắn.
Triệu Thanh vừa trở lại nha huyện, Bạch Cát Quang liền tới muốn gặp hắn.
Bạch Cát Quang vô cùng hoảng sợ tự trách với hắn nửa ngày trời, thấy Triệu Thanh quả thực không có ý trách tội lão, lúc này mới dẫn gia quyến rời khỏi huyện Vĩnh Bình, đi thuyền theo đường thủy tới huyện Trần Lưu nhậm chức.
Triệu Thanh thực sự không trách cứ gì Bạch Cát Quang.
Chính hắn cũng không nghĩ tới chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Nguyên Kinh lại có thể thâm nhập sâu như vậy vào huyện Vĩnh Bình.
Nhưng mà sau chuyện này, thế lực của Nguyên Kinh ở huyện Vĩnh Bình đã bị hắn cùng Giang Tú nhổ rễ tận gốc, vừa vặn hắn cũng tiếp quản huyện Vĩnh Bình, đây thực sự là trong cái rủi có cái may……
Bạch Cát Quang vừa đi, Giang Tú dẫn theo tiểu tư Giang Chân lại tới.
Giang Tú áp giải theo dư đảng của Nguyên Kinh bị bắt hôm qua tên Danh Đan.
Triệu Thanh nhìn kĩ Danh Đan xong, xoay người nhìn về phía Giang Tú: “Mẫu thân của Mao Vũ Chấn đúng thật là họ Nguyên, Nguyên thị ở Tấn Châu.”
Giang Tú nghe vậy, dường như hiểu ra gì, lát sau lên tiếng hỏi Triệu Thanh: “Án kiện này có báo lên trên không?”
“Bắt nhiều người như vậy, chúng ta đương nhiên phải báo lên,” Triệu Thanh nói, “Chỉ là có một điều: một, không thể kết án; hai, phải báo là án trộm cắp.”
Giang Tú suy tư một lút, không khỏi khâm phục, lại cười nói: “Triệu đại nhân cao minh!”
Bắt bớ nhiều người như vậy, cần phải tìm một lý do chính đáng, trộm cắp lại là một lý do thích hợp; mà nếu kết án, chuyện này sẽ từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ, không bằng để vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bắt được Nguyên Kinh về quy án, nhiều án kiện cũng lại thêm một án, Triệu Thanh thực sự là nhìn xa trông rộng……
Mà lúc này trong một tòa nhà ở huyện Trần Lưu, Nguyên Kinh đang một mình ngồi tại thư phòng phẩm trà.
Gã lần này mặc dù thành công thoát khỏi huyện Vĩnh Bình, nhưng một chút vui vẻ cũng không có, vẫn luôn một mình ngồi trong thư phòng.
Vị trí của huyện Vĩnh Bình rất quan trọng, mạng lưới của gã đã lâu mới đạt được quy mô như vậy, lần này lại bị Triệu Thanh diệt trừ hết, mà chính gã vội trốn thoát, ngay cả gặp mặt Tuệ Nhã lần cuối cũng ko được.
Gã tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tuệ Nhã gả làm thê tử cho Triệu Thanh.
Suy tư một hồi, Nguyên Kinh lên tiếng gọi A Bắc tiến vào, phân phó: “Truyền mệnh lệnh của ta, để Tần Trăn nương tìm cách tiếp cận Định Viễn hầu phu nhân Doãn thị.”
Tần Trăn nương là mật thám giỏi nhất trong tay gã, thay gã xử lí không ít chuyện, lần này để Tần Trăn nương xuất trận, hy vọng có thể mã đáo thành công……