Họa Gió Tô Mây

Chương 64: Cát trên đồi (2)



“Bị lừa rồi.” Lâm Phong khó chịu lên tiếng. “Tất cả nhanh chóng lục soát nơi này, phải tìm ra đường hầm của chúng.”

Vì thời gian mà người đưa tin đó quá cận kề nên mọi người không thể đến đây kiểm tra căn biệt thự, lo rằng sẽ bứt dây động rừng. Ai ngờ mấy người này thật gian xảo, dám nghĩ đến phương án hai.

Dám cả gan lừa gạt anh như thế, món nợ này anh sẽ trả cho bằng hết.

Ở một nơi khác, Đàm Vân Hi đứng sau một thân cây cổ thụ, nhìn vào hang động trước mặt.

Có lẽ vì thời gian cách nhau khá xa nên cô quên béng việc căn biệt thự này có một lối đi ngầm thông với hang động này. Vốn dĩ lúc sáng cô đã nhận ra kiến trúc của căn biệt thự có gì đó quen thuộc nhưng chẳng thể nghĩ ra, bây giờ mới nhớ đến việc này.

Kiếp trước, bọn chúng từng đưa cô đến đây hai lần để thực hiện một cuộc giao dịch thuốc phiện. Lần đầu, năm cô mười sáu tuổi, chúng đã giới thiệu cô là nhân tố đầy triển vọng mới; lần thứ hai là nửa năm sau, chúng ra lệnh cho cô canh gác bên ngoài cùng với mấy tên bắn tỉa.

Cô chẳng nhớ bàn tay mình đã nhuốm máu như thế nào, nhưng hình ảnh đó cứ mãi ám ảnh cô trong những nhiệm vụ sau. Thậm chí, đến cả lúc ngủ cô vẫn nghe thấy âm thanh la hét của đối phương khi con dao trong tay cô hạ xuống.

Đến tận một năm sau cô mới thoát khỏi bóng ma tâm lý đó. Thế là bọn chúng lại bắt đầu tẩy não cô bằng đủ loại lý thuyết vô nghĩa trên đời.

Cuối cùng thì sao? Cô cũng chỉ là một con tốt thí mà thôi, chết trong ngục giam lạnh lẽo.

Cô không biết đối phương có bao nhiêu người, và một mình cô có thể đánh lại không.

Gần một phút sau, mấy người đó xuất hiện. Một tên nhìn về phía Đàm Vân Hi, ném một con dao găm sang. Mũi dao nhanh chóng ghim thẳng vào gốc cây đang che chắn cô.

"Chỉ có một người.” Gã ta nói với mấy người xung quanh. "Đưa tên này đi trước, tao sẽ "chăm sóc” hắn.”

"Đã rõ.”

Đàm Vân Hi làm sao có thể để mấy người đó chạy thoát, cô ném vài viên đá vào chân bọn chúng, không ngờ bọn chúng có thể dễ dàng tránh né. Biết rằng không thể nấp mãi, Đàm Vân Hi đành ra ngoài.

Gã đàn ông thấy cô thì thở dài. "Chậc, là gái à. Kỹ năng tốt nhưng lại ở bên quân đội, đúng là lãng phí mà. Đầu quân sang đây đi, chúng tôi cam đoan sẽ không ngược đãi một bông hoa đâu.”

Đàm Vân Hi cười khẽ. "Hay là mấy người sang đây đi, cơm Nhà Nước cũng ngon phết.”

Đương nhiên gã đàn ông không dễ gì bị chọc giận như thế, nhưng gã cũng chẳng phải tuýp người thích buôn chuyện, lập tức gã tấn công Đàm Vân Hi.

"Yếu hơn hẳn lúc sau mà.” Đàm Vân Hi thở dài đánh giá, nhanh chóng bẻ gãy hai tay gã.

Quả nhiên Deka ở thời điểm bây giờ chẳng là cái móng gì so với mấy chục năm sau. Không chỉ công nghệ phát triển, bài đào tạo của chúng khắc nghiệt hơn nhiều, thậm chí đến cả con nít cũng không tha.

Có vẻ như chúng cũng chỉ mới được thành lập thôi, nếu không làm gì có chuyện mấy tên này yếu đuối như thế.

Đột nhiên cô nhìn thấy Lâm Phong và Tiêu Sinh dẫn người của mình chạy ra từ đường hầm, ánh mắt không biết nên biểu hiện như thế nào. Cô chỉ về một hướng, nơi mà mấy tên kia vừa rời khỏi.

Một người lính lập tức tiến đến trói chặt gã đàn ông, bảo cô đi cùng Lâm Phong.

“…” Dù không biết vì sao anh ta lại nói như thế nhưng Đàm Vân Hi vẫn làm theo.

Ở đây đã có quân đội, tốt hơn cô vẫn nên hỗ trợ Lâm Phong.