Hỏa Hôn

Chương 16: Tuyết tùng



Chờ đến khi Ca Diễm định thần lại tinh thần trước câu nói của Bồ Tư Nguyên, anh sớm đã mang Eva rời khỏi phòng tắm.

Cô nhìn anh nhẹ nhàng khép cửa lại, khẽ lắc đầu, trong nháy mắt cảm thấy mình có chút kỳ quái.

Từ khi cô cùng anh tiến vào nơi này, tựa hồ ngoài ý muốn luôn để ý đến nhất cử nhất động của anh.

Theo hiểu biết của cô về Bồ Tư Nguyên mấy ngày nay, anh là người nói rất ít nói lại thêm không mấy thân thiết với người khác, càng không dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Cho nên, khi anh lơ đãng biểu đạt một ít tình cảm trong lời nói, cô liền nhịn không được mà để ý.

Nếu là Ca Diễm của lúc trước, vẫn luôn kiêng kị mọi việc.

Lúc còn ở CIA, cô cùng tổ viên và cấp trên có quan hệ rất tốt, đồng mệnh tương liên, sau lại rơi vào kết cục không thể tưởng tượng được. Rời khỏi CIA, cô độc đây đó, trừ sau này cô quen được Nam Thiệu và Phương Mẫn, trước nay cô đều không thực sự để ý đến  một người nào khác.

Trong lòng cô luôn thầm nhắc nhở bản thân - Không nên ôm tư tưởng "để ý".

Bởi vì một khi để ý, đau khổ sẽ dồn dập mà ập tới.

Chính là, lần đầu tiên bọn họ chưa từng gặp mặt ở ngục giam ADX rồi đến hôm nay, người đàn ông này, giống như vận mệnh đã sắp đặt cùng cô dây dưa.

Mặc dù trong lòng cô đang ấp ủ một mục đích khác, nhưng cô lại ngày càng muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn. Cô muốn hiểu về anh hơn, muốn tới gần anh, muốn nhìn thấy những mặt không muốn ai biết đến của anh, cô muốn xem anh ở phía sau bức tường đồng vách sắt ấy đến cuối cùng cất giấu những gì.

Quan trọng nhất chính là, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, có một cảm giác rất quen thuộc xuất hiện, càng về sau này, cảm giác ấy không hề vơi bớt đi.

Thậm chí còn tăng lên.

Cô muốn biết rốt cuộc lý do tại sao.

*****

Chờ đến khi Ca Diễm dựa theo phương thức của mình xử lý xong xuôi mấy thi thể, rửa tay và dao găm, sau đó mới rời khỏi phòng tắm.

Toàn bộ tầng sáu lúc này rất yên tĩnh.

Đi đến khu vực trung tâm, cô thấy Bồ Tư Nguyên chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng cạnh cái bàn vuông, giống như đang chờ cô.

Người vừa mới ở phòng tắm nói chuyện ôn nhu cùng Eva ngỡ như là đóa phù dung sớm nở tối tàn, giờ phút này anh đã trở lại tảng băng sơn như bình thường.

Cô phát hiện, anh đã tháo tóc giả ra, dùng nước rửa qua lớp trang điểm trên mặt. Lúc này, khuôn mặt anh đã khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng.

Chỉ là, trên người anh vẫn là bộ váy xanh liền cổ, dáng vẻ cải trang trong nháy mắt có sự đối lập.

Mà bên thái dương anh, giờ phút này có những giọt nước chưa được lau khô, những giọt nước nghịch ngợm theo xương gò má xinh đẹp mà uốn lượn đi xuống.

Lúc này Ca Diễm đi đến trước mặt anh, cô nhịn không được khẽ cong khóe miệng.

Giây tiếp theo, cô thế mà vươn tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chơi đùa những giọt nước bướng bỉnh bên sườn mặt của anh.

Bởi vì cô vừa dùng nước lạnh rửa tay nên còn lưu lại hơi lạnh, giờ phút này chạm vào khuôn mặt ấm áp của anh, không nói rõ được ý vị mờ ám.

Ánh mắt Bồ Tư Nguyên chợt lóe.

Anh vẫn không nhúc nhích nhìn biểu hiện và động tác của cô.

Khi thời gian tí tách trôi qua, cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Ca Diễm đem giọt nước ở đầu ngón tay nhẹ nhàng nắn vuốt, rồi sau đó thấp giọng hỏi: "Eva và các cô gái khác đâu?"

Anh nâng cằm về phía gian nhà tù bên trái kia: "Tôi đã thả các cô gái bị giam trong bốn căn phòng kia ra, tạm thời đem họ và Eva tập trung ở một căn phòng."

Ca Diễm: "Tổng cộng có bao nhiêu người?"

Bồ Tư Nguyên: "Hai mươi chín người."

Ca Diễm nhíu mày: "Mới hai mươi chín người?"

Anh gật đầu, nhìn thoáng qua cầu thang phía sau cô.

Ca Diễm nháy mắt hiểu ý anh.

Nếu an toàn mà tập hợp được ở tầng này tổng cộng hai mươi chín cô gái, như vậy khả năng cao số lượng không ít những cô gái khác bị giam ở những phòng giam khác trên tầng trên.

"Đi!" Cô từ phía sau lấy ra hai máy truyền tin của những tên trông coi đó ném cho anh: "Trước khi bọn chúng phát hiện ra tầng này có vấn đề, chúng ta cần giải quyết bọn chúng trước."

Tên lãnh đạo của tổ chức này có lẽ cảm thấy những cô gái tay trói gà không chặt căn bản không có khả năng làm loạn, vì thế ban đầu thiết kế phân chia, đối với tầng này là lỏng lẻo nhất.

Lỗ hỏng này là cơ hội tuyệt vời cho bọn họ, có thể giải quyết đám người trên tầng phía trên, nhưng trước hết phải đem Eva và các cô gái khác bố trí tạm thời một nơi an toàn không ai biết.

Thời điểm dọc theo cầu thang chậm rãi hướng lên tầng năm, Ca Diễm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vì thế cô quay đầu hỏi Bồ Tư Nguyên: "Anh vừa mới đi qua những phòng giam khác, có nhìn thấy Joy bạn của Eva không? Có mái tóc đỏ, trên mặt có tàn nhang cùng tuổi với em ấy."

Bồ Tư Nguyên: "Không có."

Ca Diễm biết anh có trí nhớ rất tốt, phàm là xem một cái gì bất kể là bề ngoài một người hay số liệu đều nhớ kỹ. Vì thế, cô ôm ấp một tia may mắn, nghĩ có thể là anh không chú ý quan sát những cô gái đó, có lẽ hiện tại Joy đã ở trong phòng giam đoàn tụ với Eva.

Bọn họ từ tầng sáu đi đến tầng năm, ước chừng chỉ tốn thời gian là một phút. Lúc sắp đi vào, Ca Diễm dựa vào chỗ ngoặt của cầu thang cẩn thận lắng nghe, đè thấp giọng nói: "Hình như không có ai, rất yên lặng."

Bồ Tư Nguyên ở sau cô cách một bậc thang, nghe vậy nói: "Có, nhưng nhiều nhất là hai người."

Ca Diễm vừa nghe xong, nghĩ một hai tên không là gì với mình, vừa định trực tiếp xông lên, bỗng nhiên bị Bồ Tư Nguyên túm ống tay áo.

Cô quay đầu lại, anh đã buông lỏng tay ra.

Anh không giải thích gì, lúc này ở phía sau vòng lên phía trước cô, trực tiếp đi lên trên.

Cô nhìn chăm chú vào anh vài giây, như cười như không: "Sao, bị tôi hơn hai giây nên không phục, muốn lên trước thể hiện à?"

Anh không ngừng bước chân, lúc này đã bước lên tầng năm: "Trước tiên khoan hãy đi lên."

Ca Diễm cũng chỉ nói giỡn, không quan trọng ai động thủ trước, dù sao mục đích cuối cùng muốn đạt được là phá nơi này, nếu anh nói, cô cũng không phải là không thể phối hợp một chút.

Vì thế cô chán đến chết mà dựa vào cầu thang ngắm nghía tay mình, đợi khoảng năm phút, cô phát hiện một chút động tĩnh cũng không có, Bồ Tư Nguyên cũng không ra đây kêu cô đi lên.

Ca Diễm rốt cuộc nhịn không được nữa, do dự vài giây, quyết định xoay người đi lên.

Khu vực tầng năm khác hoàn toàn tầng sáu.

Cách thiết kế tầng năm có chút hương vị nghệ thuật, một hành lang dài từ đầu cầu thang nối đến cuối. Lối vào có một cánh cửa bằng sắt màu đen, toàn bộ hành lang dài giống như một con rắn đen uốn lượn chiếm lấy, ngay cửa có hai người trông coi.

Mà lúc này, hai tên trông coi đã lẳng lặng nằm ngã xuống đất, không nhúc nhích.

Ca Diễm đi đến bên người họ, phát hiện chìa khóa trên người họ đã bị lấy đi. Vì thế cô không do dự,  trực tiếp bước qua thi thể trên mặt đất, tiến vào bên trong cánh cửa.

Ngoài ý muốn chính là, hành lang trước mắt cô lúc này đen nhánh một mảng, duỗi tay không thấy năm ngón, hơn nữa toàn bộ hành lang lại cực kỳ yên tĩnh cùng rét lạnh.

Không chút khoa trương mà nói, nơi này quả thực giống như một hầm băng.

Ca Diễm cắn răng, xoa xoa cánh tay mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc - Năm phút trước Bồ Tư Nguyên lên đây, hơn nữa đã giải quyết xong xuôi hai tên lính canh, hiển nhiên anh hẳn lợi dụng thời gian này xem xét tầng năm, vậy vì sao không để đèn ở hành lang?

Hơn nữa nơi này vì sao lại yên ắng như thế?

Ca Diễm liên tưởng vào giờ phút này nếu có cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy âm thanh, lại nhớ đến lời của tên Will nói tầng này là "khu triển lãm", dự cảm xấu trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Cho nên, cô vẫn luôn đứng ở cửa, tạm thời không đi lên phía trước nữa. Vào lúc đó, cô vươn tay dò dẫm xem trên tường có chốt mở đèn không.

Thực mau, cô liền sờ đến một cái nút trên tường.

Lúc cô sắp ấn xuống cái nút đó, bỗng có một bàn tay khác đè mu bàn tay cô lại, ngăn động tác của cô.

Độ ấm của bàn tay, không giống vẻ ngoài lạnh băng của người kia, lòng bàn tay truyền đến ấm áp. Bàn tay người kia lớn hơn tay cô, cơ hồ nắm được toàn bộ tay cô, làm cô không có cách nào tiếp tục ấn nút mở.

Ngón tay anh đặc biệt thon dài, lúc này khó khăn lắm cô mới rút được một ngón tay ra. Tại hành lang lạnh lẽo này, cô không thể bỏ qua nhiệt độ ấm áp này.

Ca Diễm không tự chủ được ở trong lòng nhẹ dao động.

Tuy rằng ban đầu cô cả người đều đề phòng, nhưng nghĩ kĩ lại, ở nơi này, người âm thầm tiếp cận cô, cũng không có ý tổn thương cô, hẳn chỉ có thể là anh.

Trầm mặc vài giây, cô rút tay ra khỏi tay Bồ Tư Nguyên, thấp giọng hỏi: "Vì sao không cho tôi bật đèn?"

Trong bóng đêm, cô không nhìn được hết thảy trước mắt, chỉ có thể ở bên tai nghe được tiếng thở vững vàng của anh.

Nhưng, cô đợi thật lâu, anh không trả lời vấn đề này.

Ca Diễm cùng anh giằng co trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày.

Giây tiếp theo, Ca Diễm tốc độ cực nhanh, không nói hai lời trực tiếp ấn nút mở đèn.

Sau đó, cô thấy được một màn mà cả đời khó quên.

Đèn trên đỉnh đầu hành lang, bởi vì cô ấn nút, từ khắp nơi thay phiên nhau sáng lên.

Rẹt, rẹt, rẹt.

Đèn sáng lên, từ hành lang trước mắt kéo dài đến hành lang phía cuối.

Hành lang dài hai bên ở trước mắt cô, vốn dĩ không có gì trên tường, lúc này giống như được vẽ lên gì đó, hoàn toàn lấp kín mặt tường.

Ca Diễm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong nháy mắt hốc mắt trở nên đỏ bừng.

Lúc này, cô cảm thấy có phải mình thấy được quá nhiều tội ác xảy ra ở đây không, nên tẩu hỏa nhập ma xuất hiện ảo giác.

Một đất nước hòa bình tốt đẹp trên trái đất thế này, sao có thể tồn tại một nơi như vậy?

Nhưng giờ phút đây, một màn này ở trước mắt cô, xác thực là địa ngục chốn trần gian.

Bàn tay rũ bên người Ca Diễm lúc này không ngừng run rẩy, cô vừa định tiến lên nhìn cho rõ ràng, tầm nhìn trước mắt đã bị chặn.

Bồ Tư Nguyên bên cạnh vươn tay ra, nhẹ nhàng che lại đôi mắt cô.

Giống như lúc trước anh che mắt Eva.

Nhẹ nhàng mà kiên định, mang theo thiện ý.