"Diệp Mân!" Diệp Mân đang chuẩn bị lên lầu thì bị Tiêu Vũ phía sau gọi lại, cười tủm tỉm nói, "Người mới nãy là Tần Mặc hả?"
"Ừ."
Hai người cùng đi lên cầu thang, Tiêu Vũ lại hỏi: "Cậu ấy đưa cậu về hả?"
"Ừ, hôm nay sinh nhật cậu ấy nên mời mọi người trong phòng thí nghiệm đi ăn khuya."
Tiêu Vũ cười nói: "Bây giờ các cậu thân ghê đó!"
"Thì làm chung dự án lâu như vậy rồi, không thân cũng lạ."
Tiêu Vũ gật đầu: "Cũng đúng."
Về đến phòng Tiêu Vũ còn hiếu kì hỏi: "Đúng rồi, cậu với Tần Mặc thân như vậy, cậu thấy cậu ta là người thế nào?"
Diệp Mân nghĩ ngợi, lúc chưa thân, cô cũng nghĩ giống mọi người rằng Tần Mặc là một nhân vật nổi tiếng bị gắn mác là phú nhị đại, công tử đào hoa, ngạo mạn không ai bì nổi, khó gần, lúc nào hào quang cũng tỏa ra tứ phía.
Nhưng làm việc cùng nhau rồi cô mới nhận ra từng cái mác kia dần bị xé xuống. Anh là người cởi mở và chân thành, thậm chí còn có chút ngây thơ.
Đương nhiên anh cũng không phải người hoàn mỹ, vẫn có nhiều khuyết điểm nhưng những khuyết điểm này khiến anh trở nên gần gũi chân thật hơn.
Cô suy nghĩ, trả lời Tiêu Vũ: "Thật ra cũng khá tốt."
Tiêu Vũ kinh ngạc mở to mắt: "Không ngờ Tần soái ca mà có thể được cậu đánh giá thế này đó."
Diệp Mân cười nói: "Thật ra cậu ấy cũng không tệ lắm đâu."
Tiêu Vũ nhíu mày: "May mà cũng tốt nếu không làm chung dự án đau khổ lắm."
Sao lại đau khổ?
Không nói đến tâm tư của cô với Tần Mặc, trên phương diện công việc, anh là cộng sự ăn ý nhất mà cô từng gặp, hơn nữa còn là một cộng sự kỳ phùng địch thủ.
Bây giờ mỗi ngày của cô đều rất phong phú, tràn ngập mong đợi về tương lai.
Cô ngồi trên ghế một lúc, chợt nhớ tới điều gì, đứng lên mở tủ quần áo lấy ra chiếc váy và đôi giày cao gót lúc trước mua.
Bây giờ nghĩ lại, Diệp Mân cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Con gái làm đẹp vì người mình thích, cũng có thể làm đẹp vì bản thân mình.
Trời đang vào hạ, vì thế cô cũng để cho bản thân luôn bị giấu sau lớp trang phục mùa đông thấy ánh sáng mặt trời.
Hôm sau là thứ tư, buổi sáng cô có lớp.
Quả nhiên lúc cô mặc váy và giày cao gót lên lớp, mấy sinh viên quen lẫn không quen đều nhìn cô, còn có bạn học nữ chạy tới khen hôm nay nhìn cô rất đẹp, hỏi chỗ mua váy và giày.
Thậm chí sau khi tan học, trên đường đến căn tin, hình như tần suất có người quay lại nhìn cô cũng nhiều hơn.
Chân mang giày cao gót 8cm dù không thoải mái bằng giày đế bằng, nhưng lúc đi đường lưng sẽ tự động thẳng lên, không hiểu sao có một cảm giác tự tin, khó trách vì sao các cô gái mang giày cao gót thường có một loại ngạo kiều* kiêu căng.
*ngạo kiều: là kiểu người ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
"Diệp Mân –"
Tiểu Diệp học bá ít khi có được cảm giác đắc ý vênh váo bỗng bị một âm thanh gọi lại.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đang mỉm cười nhìn cô. Người này vừa mới nhìn thoáng qua nên không chắc chắn, đợi cô quay đầu mới thở phào, cười nói: "Thật sự là em hả? Suýt chút nữa anh không nhận ra."
"Chu Văn Hiên? Sao anh lại ở đây?" Mặt Diệp Mân lộ vẻ kinh ngạc.
Chu Văn Hiên cười bước lên dừng trước mặt cô, cười nói: "Anh đến Giang Thành công tác, vừa xong việc đi ngang đây, không bận gì nên đi thăm trường em, không ngờ sẽ gặp được em. Thật trùng hợp quá!"
"Đúng vậy." Diệp Mân cười gật đầu, lại hỏi: "Không phải anh ở thủ đô sao ạ? Nghe nói anh đi du học, sao lại đang làm việc vậy ạ?"
Chu Văn Hiên là đàn anh hồi cao trung, hơn cô một lớp, cũng là một nam sinh phong vân ở trường, thành tích học tập tốt, là học sinh năm tốt điển hình.
Diệp Mân cũng không nhớ hai người quen nhau thế nào, dù sao cũng là quen biết nhưng không thân. Sau khi tốt nghiệp, hai người không học đại học cùng thành phố, dần dần không liên lạc nữa, chỉ nghe tin tức của anh từ bạn học.
Dù sao người ưu tú thì không thiếu những huyền thoại trong giang hồ.
Chu Văn Hiên nói: "Năm ngoái anh về nước, muốn thay đổi cuộc sống nên ký hợp đồng với tòa án ở đây, năm nay về đây làm việc. Anh định lúc nào sẽ liên lạc với em, dù sao cũng ở cùng thành phố, khi nào rảnh thì bọn mình hẹn đi ăn. Nhưng anh vừa đi làm nên công việc bận rộn quá, không có nhiều thời gian rảnh. Không ngờ hôm nay không hẹn mà gặp em ở đây."
Diệp Mân cũng hơi bất ngờ: "Thật ạ? Đúng là trùng hợp thật đấy! Lâu rồi không gặp anh, hình như ba hay bốn năm rồi đúng không nhỉ? Lần trước đi thăm thầy cô, em nhớ bọn mình có gặp nhau ở trường một lần, nhưng cũng là hồi cao trung rồi."
Chu Văn Hiên cười gật đầu, quan sát cô một lượt nói: "Em thay đổi nhiều quá, suýt chút anh nhận không ra rồi", anh dừng một chút lại nói, "Đúng là con gái mười tám thì thay đổi, càng ngày càng đẹp."
Diệp Mân cười: "Cảm ơn học trưởng đã khích lệ, thật ra là vì hôm nay em mặc váy mới, đi giày mới nên mới vậy thôi."
"Thật à?" Chu Văn Hiên cười, "Vậy thì đúng là trùng hợp quá rồi."
Diệp Mân cũng thấy buồn cười, không ngờ hôm nay vừa mặc đồ mới đã gặp lại bạn cũ nhiều năm không gặp. Cô nghĩ ngợi, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa ạ?"
"Đang chuẩn bị tìm chỗ ăn, đi thôi, anh mời em."
Diệp Mân nói: "Đây là trường em mà, để em mời anh mới phải."
Chu Văn Hiên hiểu ý nên cũng không từ chối, gật đầu: "Cũng được, anh cũng rất nhớ căn tin trường đại học, vậy đến căn tin trường bọn em đi."
"Được ạ, vậy bọn mình đến căn tin."
*
Tay Tần Mặc đút trong túi, đi ra từ tòa thí nghiệm chuẩn bị kiếm đồ ăn, lúc nhìn đến dáng người cách đó không xa, ban đầu anh còn tưởng mình hoa mắt.
Không phải là anh không nhận ra Diệp Mân đang mặc váy mang giày cao gót, ở cùng nhau lâu như vậy, không đến nỗi vì cô đổi phong cách ăn mặc mà anh không nhận ra, huống hồ cái váy màu xanh lam kia là anh tự tay chọn cho cô.
Sở dĩ anh tưởng mình hoa mắt là vì lâu nay vẫn vậy, bỗng nhiên hôm nay cô lại mặc váy này, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, thật sự anh cảm thấy không thích hợp chút nào.
Anh xác định mình không biết bóng lưng kia.
Mặc dù không nhìn thấy tướng mạo, nhưng dáng người đàn ông kia cao gầy, mặc âu phục rất có khí chất ngọc thụ lâm phong.
Bóng lưng người kia và Diệp Mân mặc váy đi giày cao gót bên cạnh trông rất hợp nhau, nhất là hai người còn vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Anh nhíu mày nhìn hai bóng lưng kia sắp đi xa, hơi do dự rồi đuổi theo.
Tuy là nói mời đến căn tin nhưng Diệp Mân vẫn biết lễ nghi dẫn Chu Văn Hiên đến quầy buffet tầng hai. Thứ nhất là yên tĩnh, thứ hai là có nhiều món đa dạng, mời người ta đi ăn cũng không quá thất lễ.
Hai người lấy đồ ăn xong, chọn một bàn sát tường ngồi xuống.
Chu Văn Hiên cởi áo khoác âu phục khoác lên thành ghế, xắn ống tay áo sơ mi lên.
Tướng mạo anh ôn nhu nhã nhặn, gương mặt luôn mỉm cười mang lại cho người ta cảm giác ôn hòa như gió xuân, bây giờ chỉ mặc áo sơ mi trắng, khí chất này càng rõ ràng hơn.
Anh cười hỏi: "Năm sau em tốt nghiệp đúng không? Định học lên tiến sĩ hay đi làm?"
"Chắc là đi làm ạ."
"Em sẽ ở lại Giang Thành chứ?"
Diệp Mân gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là vậy ạ", cô lại hỏi, "Bây giờ anh đang là luật sư ạ?"
"Đúng vậy."
Diệp Mân nói đùa: "Là phần tử tinh anh đó nha."
Chu Văn Hiên buồn cười lắc đầu: "Mới đi làm chỉ là là luật sư nhỏ thôi, anh không dám nhận hai chữ 'tinh anh' đâu."
"Học trưởng khiêm tốn rồi ạ."
Chu Văn Hiên cười nói: "Không phải anh khiêm tốn đâu, áp lực công việc lớn, ở đây anh không có bạn bè. Hôm nay không hẹn mà gặp được em ở đây anh thấy rất vui."
Diệp Mân nói: "Em cũng vậy."
Lời này có hơi khách sáo nhưng cũng là lời thật lòng, cuộc sống của cô chẳng có gì đáng khen, gặp được bạn cũ khá thân thiết dù sao cũng là một chuyện vui.
Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Sao rồi? Mấy năm nay em sống tốt không?"
Hồi cao trung hai người không gặp nhau nhiều lắm nhưng anh có ấn tượng sâu sắc với Diệp Mân. Bọn họ quen nhau trên sân chạy bộ, về sau mới biết cô là học bá lớp dưới, thường xuyên thấy tên cô trên bảng thông báo của trường.
Cô không phải là cô gái thích thể hiện nhưng trên người luôn có một loại cứng cỏi, tràn trề sinh lực. Chính cái khí chất ấy đã thu hút anh thuở thiếu thời, thậm chí nhiều năm sau, thỉnh thoảng anh vẫn nhớ đến cái sinh lực cứng cỏi, tràn trề ấy.
Con người luôn có khát vọng với những thứ mà mình khiếm khuyết.
Diệp Mân gật đầu, vừa ăn vừa nói: "Cũng được ạ."
Chu Văn Hiên chậm rãi nhai thức ăn, một lúc sau cười hỏi: "Có bạn trai chưa?"
Diệp Mân bất ngờ, lắc đầu.
Chu Văn Hiên nói: "Có phải là do em kén chọn đúng không?"
Diệp Mân cười nói: "Dĩ nhiên là không, là không ai theo đuổi em mới đúng."
"Sao mà thế được?"
"Không ai theo đuổi cái gì?" Một giọng nói trầm thấp từ tĩnh bỗng chen vào.
Diệp Mân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Tần mỗ đang cầm khay: "Sao cậu lại ở đây?"
Tần Mặc tự nhiên ngồi xuống cạnh cô: "Tôi tới đây ăn cơm."
Diệp Mân khẽ cười: "Khó tin ghê, cậu vậy mà lại tới căn tin ăn cơm."
"Sao tôi không tới căn tin ăn được?" Dứt lời, ánh mắt rơi vào người đàn ông đối diện.
Móa!
Mẹ nó, còn rất đẹp trai nữa chứ!
Anh bĩu môi, nói: "Vị này là..."
Diệp Mân nói: "Đây là học trưởng hồi cao trung của tôi", lại giới thiệu với Chu Văn Hiên, "Đây là bạn học của em."
"Chào cậu." Chu Văn Hiên lịch sự chào hỏi.
Tần Mặc gật đầu, nghiêng mắt nhìn anh ta, nói: "Anh không phải là sinh viên à?"
Diệp Mân nói: "Học trưởng là luật sư."
Tần Mặc như suy nghĩ điều gì, gật gù nói: "Thì ra là luật sư, hèn gì miệng lưỡi dẻo quẹo."
Diệp Mân: "..."
Chu Văn Hiên cười lắc đầu, không đáp.
Bị Tần Mặc quấy rầy, tiết mục ôn lại chuyện xưa của Diệp Mân và Chu Văn Hiên cũng kết thúc.
Đến tận lúc ăn cơm xong, mọi người cũng chỉ nói về mấy chủ đề bình thường đơn giản. Chưa kể có mấy lần Tần Mặc còn bị lơ đẹp.
Ra khỏi căn tin Chu Văn Hiên nhận được một cú điện thoại, chắc là có việc bận nên anh tạm biệt trước: "Cảm ơn bữa ăn của em, hôm nay thật sự anh rất vui, lần sau anh mời em."
Diệp Mân gật đầu: "Được, gặp anh sau ạ."
"Ừ, gặp em sau."
Chu Văn Hiên vẫy tay với cô rồi lịch sự gật đầu với chàng trai cao lớn đứng cạnh cô.
Khóe miệng Tần Mặc khẽ cong lên lấy lệ.
Nhìn người đã đi xa, Diệp Mân quay đầu nói: "Tôi về ký túc xá nghỉ trưa đây."
"Chờ chút!" Tần Mặc ngăn cô lại.
"Có chuyện gì à?"
Tần Mặc yên lặng quan sát cô, ký ức lần trước ở cửa hàng quần áo hơi mơ hồ, bây giờ nhìn cô gái mặc váy đi giày cao gót dưới ánh mặt trời, dường như càng thêm tươi tắn động lòng người.
Anh hỏi: "Sao hôm nay cậu muốn mặc bộ váy này rồi?"
"Muốn mặc thì mặc cần gì có lí do?"
"Không phải hôm nay có lớp à? Hết sợ lên lớp không tiện rồi hả?"
Diệp Mân đáp: "Chuyện cậu muốn nói với tôi là chuyện này à?"
Tần Mặc hắng giọng, nói: "... Là thế này, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi, bây giờ dự án của chúng ta đang bước vào giai đoạn then chốt, mấy chuyện cá nhân, tôi đề nghị nên tạm gác sang một bên."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như chuyện yêu đương. Cậu nhìn tôi đi, bây giờ không phải tôi đang làm gương à? Tôi đã nói với Lâm ca và A Phong, bọn họ cũng rất đồng ý."
Diệp Mân gật đầu.
"Cậu cũng đồng ý hả?"
Diệp Mân nói: "Không phải, tôi chỉ muốn cậu yên tâm thôi, tôi mà có yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc."
Tần Mặc nghẹn họng: "Cậu..."
Diệp Mân không muốn nhiều lời với anh, phất tay cắt ngang: "Tôi về ký túc xá đây, tối gặp."