Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ

Chương 113: Anh thích em!



Ánh nắng buổi sáng rọi vào bên trong căn phòng khách sạn. Bởi vì độ sáng khá cao, có lẽ điều đó đã khiến người đàn ông nằm trên giường mơ màng tỉnh giấc.


Đôi môi Trình Đế Uy hơi nhếch lên thoả mãn. Bàn tay hắn sờ sang bên cạnh, ý định ôm người con gái vào lòng. Nhưng...


Cảm nhận có gì đó không đúng, Trình Đế Uy vội vàng mở bừng mắt. Chỗ nằm bên cạnh sớm chẳng còn ai. Drap giường cũng đã lạnh ngắt.


Viễn cảnh này làm hắn bất chợt nhớ tới buổi sáng sau đêm đầu tiên của bọn họ. Khi hắn tỉnh dậy, cô cũng biến mất như thế này. Chỉ khác một điều là hôm nay không hề có lời nhắn gửi nào cả.


Linh cảm có chuyện chẳng mấy tốt đẹp bỗng trở nên mãnh liệt. Điện thoại của hắn ở đâu đó đột nhiên đổ chuông liên hồi.


Trình Đế Uy lần tìm một lúc mới thấy điện thoại bị vứt trên ghế sofa. Nhấn nút nghe, giọng nói của Lữ Anh Hồng lập tức truyền đến tai hắn: "Uy à, em đang ở đâu thế?"


Giọng điệu của chị gấp gáp, giống như gặp phải chuyện gì rất nguy cấp vậy.


Trình Đế Uy đã mặc lại quần áo, đang bận cài mấy chiếc cúc áo sơ mi. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì không chị?"


"Em không biết ư? Tiểu Ly sẽ đi du học. Hôm nay chính là ngày bay của con bé!"


Cái gì!?


Lời của Lữ Anh Hồng chẳng khác nào sét đánh ngang tai Trình Đế Uy. Hắn không thể tin nổi: "Làm sao chị biết được?"


"Em đoán xem. Con bé vừa qua nhà chào tạm biệt chị! Chắc giờ này cũng sắp bay rồi. Alo...Alo..." Lữ Anh Hồng còn chưa dứt câu, điện thoại đã báo hiệu cuộc gọi kết thúc.


Trình Đế Uy tắt máy, vội vàng lao ra ngoài.


Hắc Ly, rốt cuộc em đang định làm cái quái gì vậy?


...


Hắc Ly cùng mẹ và em trai Lâm Tử Hạo đã sớm an vị trên máy bay. Ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài. Thế nhưng tất cả những thứ bây giờ cô thấy được cũng chỉ là mấy chiếc máy bay với sân bay không một bóng người.


Trong lòng Hắc Ly đột nhiên cảm thấy có chút lưu luyến. Cảm giác không nỡ rời xa này là gì đây?


Cô đã từng ra nước ngoài du lịch không ít lần. Tuy nhiên, có đi lại chẳng biết ngày trở về thế này thì vẫn là lần đầu tiên. Rời xa quê hương rồi. Rời xa bà nội, ba, Tiểu Kỳ, hội chị em và cả...anh ấy.


Có lẽ vì thế cô mới quyến luyến chăng?


Điện thoại trong túi xách bất ngờ đổ chuông. Hắc Ly vội mở túi, lấy điện thoại ra. Nhưng khi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cô chốc lát đã trầm xuống.


"Ai gọi thế chị?" Mãi không thấy Hắc Ly nghe máy, Lâm Tử Hạo ngồi bên cạnh liền ngó đầu qua xem thử.


"Không. Chẳng có ai hết." Hắc Ly khẽ cau mày. Cô che màn hình khỏi tầm mắt Lâm Tử Hạo, không quên chuyển điện thoại qua chế độ im lặng.


Đúng lúc này, tiếng loa thông báo máy bay sắp cất cánh vang lên. Tiếp viên đề nghị các hành khách tắt hết điện thoại, các thiết bị điện tử.


Hắc Ly nghe thế, lập tức chuyển điện thoại sang chế độ máy bay. Cuộc gọi đồng thời bị ngắt kết nối.


Cô cất điện thoại, tựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ. Không cần thiết phải nghe, sau này chắc bọn họ sẽ chẳng có cơ duyên gặp lại nữa đâu.


"Chết tiệt!"


Đầu kia báo máy bận bằng một tràng 'tút, tút' dài. Trình Đế Uy tức giận chửi thề, ném điện thoại sang ghế lái phụ. Hắn đạp ga, lập tức tăng tốc nhanh hơn.


...


Khi Trình Đế Uy đến được sân bay, trước mắt hắn chỉ toàn là người. Người người kéo hành lí ngược xuôi. Có người thì vừa đáp xuống sân bay, có người lại đang làm thủ tục để chuẩn bị bay.


Giữa một đám đông như vậy, muốn tìm được Hắc Ly quả thật khó khăn vô cùng. Trình Đế Uy đi sâu hơn vào bên trong. Đảo mắt tứ phía, hắn vẫn chẳng tài nào thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia.


"Trình thiếu?"


Bất ngờ, một giọng nói của thiếu nữ vang lên đằng sau lưng Trình Đế Uy. Khi hắn quay đầu lại nhìn, Lâm Nhã Điềm đã ở ngay trước mặt. Đi bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông mà hắn cực kì chướng tai gai mắt.


Hoắc Dật Minh!


Kể từ trước lúc nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Hắc Ly, Trình Đế Uy vốn nghiễm nhiên xem Hoắc Dật Minh như cái gai cần nhổ bỏ. Còn bây giờ, vừa vặn xác định được tâm ý, hắn lập tức coi anh là tình địch.


Hẹn hò với Lâm Nhã Điềm thì sao chứ? Chắc gì Hoắc Dật Minh đã thực sự chết tâm với Hắc Ly của hắn?


Hoắc Dật Minh chẳng hề sợ sệt, trực tiếp nghênh đón ánh mắt không mấy thiện cảm Trình Đế Uy dành cho mình. Anh mỉm cười với hắn, giọng điệu mỉa mai: "Trình thiếu, thật trùng hợp quá!"


"Hoắc Dật Minh, Hắc Ly đâu rồi?"


Có quỷ mới tin là trùng hợp ấy. Hoắc Dật Minh và Lâm Nhã Điềm ở đây, chắc chắn chín phần liên quan tới Hắc Ly.


Trình Đế Uy tiến về phía bọn họ, cất lời tra hỏi. Nhưng thái độ như ra lệnh của hắn vô tình khiến Hoắc Dật Minh cảm thấy khó chịu. Anh cười lạnh một tiếng, bình tĩnh đáp trả: "Tại sao tôi phải nói cho anh? Hai người đã chia tay rồi mà, anh đâu còn là gì của cô ấy."


Trình Đế Uy vốn đang hoảng loạn vì sự biến mất của Hắc Ly. Nay, lời nói của Hoắc Dật Minh chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Cơn tức giận bùng lên, hắn liền tóm cổ áo anh, gằn từng tiếng: "Chớ khiêu khích tôi! Hoắc Dật Minh, tôi hỏi lại lần nữa, Hắc Ly đang ở đâu?"


Lâm Nhã Điềm cảm thấy tình hình giữa hai người này có chút không ổn. Với lại, một vài ánh mắt cũng đã bắt đầu nhìn về phía họ. Trình Đế Uy tức giận rồi, cô ấy rất sợ hắn sẽ động thủ với bạn trai mình.


Chẳng kịp suy nghĩ thêm, Lâm Nhã Điềm vội vàng ngăn cản: "Trình thiếu, anh mau buông Dật Minh ra đi! Chị họ đã lên máy bay từ lâu rồi!"


"Cô nói cái gì?" Lâm Nhã Điềm vừa dứt câu, Trình Đế Uy cảm giác tai như ù đi. Hắn buông Hoắc Dật Minh ra, vẻ mặt như không thể tin nổi.


Cô lên máy bay rồi? Sao có thể?


Đúng lúc này, ánh sáng chỗ cửa kính ở sân bay đột nhiên tối đi một khoảng. Trình Đế Uy quay mặt lại, chỉ thấy một chiếc máy bay bay lên ngay trước mặt hắn.


Linh cảm cho Trình Đế Uy biết rằng, trên chiếc máy bay đó chắc chắn có cả cô gái hắn tìm kiếm.


Trình Đế Uy bước tới gần cửa kính, nhìn máy bay ngày một bay xa. Gương mặt điển trai vốn luôn bình tĩnh nay lại trở nên thẫn thờ.


Hắc Ly đi thật rồi. Cô đi đâu, hắn cũng không biết. Chẳng thông báo ngày trở về, hay thậm chí là một lời nhắn nhủ từ cô.


Có lẽ trong lòng Hắc Ly, hai người họ đã nghiễm nhiên thành xa lạ. Hơn nữa, cô cũng chẳng mong họ gặp lại nhau.


Hắc Ly, em cứ thế mà đi sao?
Anh còn rất nhiều thứ muốn kể cho em nghe.
Anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em.
Anh còn chưa kịp để em biết, rằng...


ANH THÍCH EM!   


(Miêu: Lúc đầu định đặt tên chương là "Rời đi" cơ. Nhưng đọc lên chẳng có cảm xúc gì cả. Thôi đổi thành "Anh thích em", dễ đánh lừa các bác độc giả. A hi hi.


Lần đầu tiên em viết OE nên có thể hơi fail xíu. Sorry mọi người!


Phần chính đã hết rồi nha. Giờ chỉ cập nhật ngoại truyện thoi :>>>)