Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 14: Luôn nhớ em



Nỗi nhớ, luôn có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy, xuyên qua biển người mênh mang đến trái tim một người khác. Hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ một khắc như thế này thôi, khi tôi nhớ người người, người lại đúng lúc xuất hiện.

Người phục vụ bưng tới rượu Rum, Brandy, Whiskey vài loại rượu tây, đem bình lắc pha chế bày biện chỉnh tề, tất cung tất kính nói: "Hồng tỷ, rượu đủ cả rồi."

Liễu Tư Dực mặt mày mỉm cười, mắt gian mang ánh sáng, treo ý cười nhàn nhạt, lãnh vận ở ngoài, tản ra mị lực mê người.

Lăng Thương Bắc trả lời điện thoại, quay đầu liền thấy nàng đã bắt đầu động thủ điều rượu, vốn là buổi tối có chút nhàm chán, bởi vì Liễu Tư Dực khai dục rực rỡ.

Đèn neon, rượu Cocktail, hoa hồng đỏ... Đêm khuya đang tản phát ra vũ mị cực hạn, làm Lăng Thương Bắc đắm chìm trong đó. Liễu Tư Dực nhất tần nhất tiếu, dù cho ở ánh mắt lạnh lùng ngẫu nhiên thấy ôn nhu, cũng làm anh rung động.

"Hôm nay cô giống như tâm tình rất tốt?" Lăng Thương Bắc vẫn luôn khống chế số lần chính mình tới, cũng không nghĩ làm chính mình rơi vào hương dịu dàng của bất cứ nữ nhân nào, nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng, Liễu Tư Dực không giống với người khác.

Nàng sống một cuộc đời bừa bãi tiêu sái, đối với tiền tài và danh lợi đều khinh thường, nàng chưa bao giờ chấp nhận qua lời theo đuổi của bất kỳ một người nào, cũng không có bởi vì thân phận của anh mà thay đổi thái độ.

Từ đầu chí cuối nàng chỉ có một loại trạng thái, một loại cảm giác vi diệu mới có thể cảm nhận được cảm xúc khẽ biến.

"Người vui vẻ hay không, chẳng qua phụ thuộc vào bản thân, không liên quan đến người khác, người biết thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc sẽ mạnh hơn người bình thường." Động tác Liễu Tư Dực điều rượu liền mạch lưu loát, không có cố tình huyễn kỹ, chỉ là tinh tế mà điều chỉnh tỉ lệ mỗi loại rượu.

Lăng Thương Bắc ngồi ở đối diện, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn Liễu Tư Dực, Lăng Thương Bắc đều sẽ cảm thấy một cảm giác mông lung ngăn cách chính mình, ở đáy cặp mắt kia thâm thúy, anh không bắt giữ được bất cứ thứ gì.

Anh tự hỏi duyệt vô số người, mặc kệ nam nữ hay là đối thủ thương trường, sau khi đàm phán với họ, anh có thể kết luận đối phương là người như thế nào, nhưng với Liễu Tư Dực, kỹ năng này của anh thoái hóa, thậm chí biến mất.

Thời điểm anh liều mạng muốn nhìn rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được độc hữu hờ hững ý vị trên người Liễu Tư Dực, mang theo lạnh lùng hàn ý, ý đồ tới gần tim anh, xa cách ngàn dặm ở ngoài.

"Nếm thử xem." Rượu Cocktail tam sắc, Liễu Tư Dực nhẹ dương khóe môi, cầm lấy hồng tâm 520 trên bàn, nhàn nhã châm một điếu, nàng nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, rất có hứng thú mà nhìn Lăng Thương Bắc.

Căn phòng an tĩnh sương khói mờ mịt, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu vào gương mặt Liễu Tư Dực, Lăng Thương Bắc luônnhịn không được giương mắt, mỗi khi cùng nàng đối diện, anh tổng cảm thấy trong lòng bị cắt mở một gợn sóng dịu dàng.

Vị rượu trái cây đọng lại trong miệng anh với hương thơm lan tỏa bồi hồi. Cảm giác ở đầu lưỡi cùng sự va chạm của thị giác và vị giác khiến trong lòng anh đột nhiên rung động, trong phút chốc anh cảm thấy trái tim và tâm hồn mình đều say sưa.

Dưới lầu là thời gian nhảy Disco, Rose chỉnh thể loại nhạc dạo đều thiên hướng thanh nhã, ngẫu nhiên cũng sẽ high một lần. Liễu Tư Dực đứng ởtrước lan can nhìn những người đó muôn hình muôn vẻ, không biết suy nghĩ gì.

Lăng Thương Âm sớm đã lôi kéo Trương Tiểu Võ vọt lên sân nhảy, hai người thế nhưng nhảy lên kề mặt nhảy. Trương Tiểu Võ tính cách nội liễm, ở Lăng Thương Âm vài lần dẫn dắt xuống, tính cách rộng rãi một chút.

"Lục muội này của tôi, thật là ham chơi, vốn dĩ đêm nay muốn kéo nhị muội tới nhưng nhị muội không muốn, chỉ phải lôi kéo tôi tới." Lăng Thương Bắc bất đắc dĩ lắc đầu.

Lông mi Liễu Tư Dực đột nhiên nhảy lên, vãn khởi tay, thật sâu hút một ngụm thuốc lá, nhịn xuống xúc động hỏi nhị tiểu thư vì cái gì lại không tới.

Thời điển phun vòng khói ra, đó là thời cơ nàng khắc chế cảm xúc tốt nhất, nàng nhàn nhạt cười nói: "Lục tiểu thư thật tình, sống được chí thuần đến thật, người như vậy dễ dàng vui vẻ và hạnh phúc."

"Nó gọi là không tim không phổi, cả ngày soái ca này soái ca kia, hiện giờ quấn lấy cấp dưới của cô, mong rằng cô không lấy làm phiền lòng."

"Đại thiếu gia, anh quá khẩn trương, không bằng xuống lầu thả lỏng một lát." Liễu Tư Dực nhẹ nhấp môi, ánh sáng nhu hòa, sóng mắt như tơ bay múa, vô hình trung trêu chọc trái tim Lăng Thương Bắc. Ánh mắt này khiến anh chết lặng, đã từng gặp qua danh môn đại tiểu thư, minh tinh tai to mặt lớn, ở Liễu Tư Dực trước mắt đều biến thành những kẻ tầm thường.

Không nên như vậy, không thể như vậy, một thanh âm dưới đáy lòng hò hét, Lăng Thương Bắc thu hồi tầm mắt, gật đầu trả lời: "Được~"

Nữ nhân tựa như thuốc độc, như anh túc, đóa hoa hồng này cũng như thế, Lăng Thương Bắc chỉ là mới mẻ mà thôi, thưởng thức cá tính nàng mà thôi, anh vẫn luôn nói với chính mình như vậy.

Khi xuống lầu, anh đi theo phía sau Liễu Tư Dực yên lặng đi tới, không nói một lời.

Liễu Tư Dực hơi liếc mắt, khóe mắt có thể nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thương Bắc, không bằng hôm nay liền rèn sắt phải nhân lúc còn nóng một lần. Nàng dặn dò phục vụ một phen, phục vụ vội gọi Trương Tiểu Võ, cậu từ sân nhảy lui ra tới, sau khi thu xếp một phen, đem vị trí sân khấu để lại ra tới, bày biện dọn trống Jazz.

Mọi người đều không rõ nguyên do, Trương Tiểu Võ cầm microphone nói lên: "Đêm nay Rose sủng hạnh bạn, thời khắc phúc lợi đã đến! Chúng ta dùng hoan hô cùng vỗ tay hoan nghênh Hồng tỷ!"

"Wow~~ Hồng tỷ! Hồng tỷ!"

"Oa, hóa ra Hồng tỷ ở đây, Hồng tỷ! Hồng tỷ!" Ở trong cuồng hoan, mọi người nhất trí động tác mà kêu khẩu hiệu, ánh đèn chiếu rọi theo bóng dáng nàng, nàng cởi đi áo khoác ném vào trong tay Trương Tiểu Võ, đạp táp khí nện bước đi lên sân khấu.

Nàng vốn là tóc dài buông xoã, khi đi ngang qua quầy bar lấy một cây thon dài quấy bổng, vén tóc dài lên, tùy ý cuốn hai vòng, đem tóc vãn thành một cái búi tóc lười biếng, tóc mai rủ xuống ở khuôn mặt tinh xảo, góc cạnh ngũ quan rõ ràng, trương dương độc đáo ý nhị.

Nàng ngồi ở trên ghế đánh trống Jazz, tay cầm dùi đập, hướng lên trên, tay còn lại lơ lửng trên không, khi nàng vung xuống, âm nhạc nổi lên, nàng lạc bổng mà xuống.

Tay chân phối hợp nhịp nhàng, theo nhịp điệu nhanh tạo nên nhịp điệu dâng trào, cuồng nhiệt. Nàng biểu diễn âm nhạc của mình một cách tự nhiên, như thể ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, thân thể theo âm nhạc nhảy lên, tựa như tinh linh ban đêm, tràn ngập tiên khí.

Trên khuôn mặt thanh lãnh như thế, cong lên mỗi một độ cung, đều dẹp đến không thể nhìn gần.

Lăng Thương Bắc nhìn nàng mất cả tâm trí, chung quanh hết thảy đều an tĩnh, chỉ có một ánh đèn chiếu xuống Liễu Tư Dực. Nàng tiêu sái khi ph óng đãng không kềm chế được, khi lạnh nhạt giống đóa hoa cao lãnh, đối với tất cả mọi người sự bình đạm như nước, Lăng Thương Bắc lần đầu tiên cảm nhận được một nữ nhân "hệ cấm dục", sẽ gợi lên h@m muốn chinh phục của anh, anh đối nữ nhân này hứng thú càng lúc càng lớn.

"Oa oa oa, Hồng tỷ! Hồng tỷ! A bạo!" Lăng Thương Âm cũng nhịn không được kêu lên.

Lăng Thương Bắc khó hiểu hỏi: "A bạo là gì?"

"Ai nha đại ca lão cán bộ như anh không hiểu, Hồng tỷ quá soái, mẹ ơi, con muốn cong, không được không được, mình còn phải yêu Tiểu Võ." Lăng Thương Âm tiếp tục điên cuồng hét lên, Lăng Thương Bắc đỡ trán, cái từ "cong" này anh nghe hiểu.

"Ai, Tiểu Âm, em đừng hét nữa, đại ca hỏi em mấy câu."

"Cái gì?"

"Cô ấy..." Lăng Thương Bắc không biết hỏi từ đâu, hỏi thăm một người như vậy luôn cảm thấy có hơi khiếm nhã, cũng có chút xâm phạm riêng tư.

"Chậc chậc, đại ca, anh có hứng thú với Hồng tỷ? Có điều anh phải cẩn thận, nhiều năm như vậy Hồng tỷ cho tới bây giờ chưa từng nhận lời theo đuổi của bất kỳ kẻ nào, trên mạng tung tin vịt cô ấy rất nhiều, nói cô ấy từ chối tất cả con nhà giàu khả năng bởi vì sau lưng có kim chủ, cũng nói cô ấy có hậu trường cường đại, còn có người cảm thấy cô ấy có thể là cong, nhưng đều không có bằng chứng, Hồng tỷ vẫn là Hồng tỷ thần bí kia, vẫn là cái người mê chết không đền mạng Hồng tỷ." Ngữ khí Lăng Thương Âm toàn là hưng phấn, nhưng lời này lại làm Lăng Thương Bắc lâm vào tự hỏi.

Hậu trường, kim chủ... Nếu không thể thông ăn hắc bạch lưỡng đạo, này quán bar như thế nào khai đi xuống, nàng bối cảnh là như thế nào đâu? Muốn hay không đi tra một tra?

Không, quá sớm, mới quen biết chưa bao lâu, liền phải làm anh vắt óc tìm mưu kế đi điều tra một nữ nhân, thật sự không ổn. Lăng Thương Bắc cả đêm đều ở đây lặp lại mâu thuẫn trong rối rắm, thẳng đến tiếng trống Jazz kết thúc, có người ôm một bó hoa hồng to đến trước mặt Liễu Tư Dực thổ lộ, anh mới lấy lại tinh thần, trong lòng thế mà nổi lên vị chua.

"Hồng tỷ, Thiên thiếu của chúng tôi tặng cho cô." Người đưa hoa cúi người, bó hoa hồng đỏ lửa kia có 99 đóa, đóng gói cao cấp tinh xảo, mỗi một đóa đều nở thật sự diễm lệ.

Liễu Tư Dực rút quấy bổng, mái tóc dài bồng bềnh lại xõa xuống, nàng gợi lên khóe môi, nói: "Quy tắc của tôi là, không nhận hoa không hẹn riêng, xin lỗi ~" Dứt lời nàng nhìn cũng không nhìn một cái liền quyết đoán cự tuyệt, thậm chí không biết Thiên thiếu trong miệng người nọ là người nào.

"Thật ngầu!! A, em có thần tượng rồi, đại ca, Hồng tỷ về sau chính là thần tượng của em!" Lăng Thương Âm kích động mà kéo ống tay áo Lăng Thương Bắc, anh nhìn bóng dáng Liễu Tư Dực như suy tư gì, người sau lưng nàng là ai chứ, là người trong lòng nàng sao?

Nữ nhân như vậy, ai mới có thể đi vào trong lòng nàng. Lăng Thương Bắc lần đầu tiên hy vọng, Liễu Tư Dực không có người trong lòng.

Tránh đi ầm ĩ trở lại văn phòng, Liễu Tư Dực ninh đuôi lông mày, có chút ủ rũ. Nàng lấy ra di động, lục lọi bộ sưu tập để tìm đoạn video Lăng Thiên Dục phát biểu. Từ buổi sáng phát sóng trực tiếp bắt đầu, đoạn này không biết xem lặp lại bao nhiêu lần.

Nàng ôm mặt, nhìn Lăng Thiên Dục trên màn ảnh, khóe môi hơi hơi nhếch. Khi máy ảnh phóng to khuôn mặt Lăng Thiên Dục, nàng nhịn không được vươn tay, điểm vào chóp mũi của Lăng Thiên Dục, ý cười càng sâu.

Đêm này, không hề cô đơn.

Bên ngoài cách ROSE hai mươi dặm, ngõ Hồ Ly, một tòa nhà trệt còn sáng đèn. Trong khu vườn nhỏ đầy hoa, Lăng Thiên Dục tự tưới nước cho những bông hoa khô cạn, gió đêm có chút lạnh, cái nhà này cô tịch đến rét lạnh.

Đi vào trong nhà, tất cả bố trí đều là phong cách đồng quê, ừ phong cách trang trí đến cách trang trí nội thất, hết thảy đều là ba căn cứ theo sở thích của mẹ mà bố trí, ngay cả màu sơn trên tường cũng là do ông tự tay sơn.

Lăng Thiên Dục không có một chút buồn ngủ,sau khi dọn dẹp khu vườn thân yêu của mẹ, liền ngồi ở bên bàn ăn, cầm một ly nước sôi để nguội phát ngốc.

Trong nhà yên tĩnh không tiếng động, đã từng rộn ràng tiếng cười đã mất đi từ lâu. Thân hình mảnh khảnh của Lăng Thiên Dục trông đặc biệt nhỏ bé trong ngôi nhà rộng lớn, trong mắt ẩn chứa sự cô độc khó tả.

Gió xuyên thấu qua khe hở cửa kính thổi vào trong nhà, đêm hơi lạnh, Lăng Thiên Dục đem nước trong ly uống một hơi cạn sạch. Cô đứng lên đi đến thư phòng, một khắc đẩy cửa kia ra, cô nhìn thấy một bức tường ảnh tinh xảo chứa đầy những kỷ niệm đã qua.

Khi đó gia đình vẫn còn hoàn chỉnh, khi đó ba mẹ rất yêu nhau, cô rất hạnh phúc. Nhưng hôm nay... Lăng Thiên Dục cầm lấy ảnh chụp trên bàn, ảnh chụp Lăng Quốc Thao ôm Dư Tâm Ngữ cười nhìn màn ảnh, Dư Tâm Ngữ rúc vào trong lòng ngực ông, hạnh phúc tràn ngập trong đấy mắt.

Lăng Thiên Dục bình tĩnh mà nhìn ảnh chụp, nhẹ giọng nói: "Mẹ ~ mẹ lại chờ thêm một thời gian nữa, con nhất định cho mẹ đoàn tụ với ba, nhất định ~"

Ánh mắt kiên nghị lộ ra kiên cường, cô vĩnh viễn sẽ không quên ngày Dư Tâm Ngữ qua đời, để lại cho cô một câu cuối cùng đó là: Đem mẹ và ba con táng ở bên nhau nhưng Lăng Xương Khiếu lại cảm thấy bà không có tư cách nhập phần mộ tổ tiên Lăng gia, cho dù là chết cũng không muốn bà táng ở bên con trai, phu thê hai người sinh chưa phân lại chết tương ly. Lăng Thiên Dục quỳ suốt một ngày đều không khiến Lăng Xương Khiếu mềm lòng, cô không phải một hai phải ham tiền và địa vị của Lăng gia, mà là nhất định phải làm người cầm quyền, mới có thể làm điều chính mình muốn, hoàn thành di nguyện của mẹ.

Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu lẽ ra phải có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng Lăng Thiên Dục lại mất đi tất cả.

Cô ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ và đung đưa nhẹ nhàng. Khi ở một mình, cô luôn khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng chỉ cần ngồi trên chiếc ghế bập bênh này là có thể ngủ được, khi còn nhỏ ba luôn đung đưa như vậy, sau khi cô lại bế cô lên giường.

Thói quen này kiên trì đã mười năm.

Mỗi đêm chỉ có nỗi cô đơn vô bờ bến. Lăng Thiên Dục cuộn tròn, xuyên qua tấm kính, cô có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu xuống, trong sân phủ đầy sương giá.

Tiếng chuông một giờ sáng vang lên trong đêm ở thành phố Tuyên An.

Không biết nàng ngủ chưa?

Lăng Thiên Dục lấy di động, điều chỉnh màn hình giám sát ở Rose. Tất cả truyền hình cáp ở quán bar đều kết nối với di dộng của cô, khi nhớ Liễu Tư Dực, liền lấy ra nhìn xem, tua ngược thời gian về lúc nàng còn ở đó.

Ở trong đám người tìm tòi bóng dángnàng, không mất bao lâu, chỉ liếc mắt một cái, Lăng Thiên Dục liền có thể nhạy bén mà tìm được nàng. Đêm nay cảm xúc Liễu Tư Dực tăng vọt, là nữ thần mọi người kính ngưỡng, tiếng trống Jazz của nàng mênh mông toàn bộ Rose, ngước mắt mỉm cười, kinh hồng thoáng nhìn, như thể có thể câu tâm, khiến trái tim lỡ nhịp.

Lăng Thiên Dục nhìn nàng, ánh mắt bất giác dịu dàng, "Học trống Jazz từ khi nào vậy, em đến cuối cùng học bao nhiêu thứ mà tôi không biết, hả?"

Như thể một loại lầm bầm lầu bầu, lại chứa đầy sủng nịch, nàng đảo hồi phát lại rất nhiều lần, như thế nào đều xem không đủ.

Không biết nhìn bao lâu, thẳng đến khi cơn buồn ngủ đột kích, khi mí mắt hơi nhắm lại, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lăng Thiên Dục lắc đầu, nhìn thoáng qua tên hiển thị: Thư cô cười cười, nghe máy: "Như thế nào? Cậu lại nhận giường?"

"Lần này mất ngủ cũng vui vẻ chịu đựng, vấn đề quản cọc tam phòng phụ trách đã đã được ghi chép rõ ràng, ngày mai mình liền về Tuyên An, nối tiếp vấn đề quản cọc tập đoàn Lăng Duệ, chuyện này mình toàn quyền phụ trách, hơn nữa từ nay về sau cùng quản cọc nghiệp vụ Lăng Duệ tiếp tục hợp tác hay không, lão Minh cũng đem quyền quyết định giao cho mình." Đầu điện thoại kia là Vân Thư uyển chuyển nhẹ nhàng thanh âm.

"Như mình và cậu mong muốn." Lăng Thiên Dục ngáp một cái, nép mình vào ghế sofa, hết thảy đều trong tầm kiểm soát, cô sớm đã phát hiện nghiệp vụ quản cọc tam phòng phụ trách, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, xuất sản phẩm lỗi cho đối tác tập đoàn Minh Đức vì giành ích lợi cá nhân, hiện tại chuyện này ở Minh Đức bị vạch trần, tập đoàn Lăng Duệ còn chẳng hay biết gì.

Chuyện này nếu lên men trong giới, thanh danh và danh dự tập đoàn Lăng Duệ liền sẽ hủy trong một sớm, hậu quả không dám tưởng tượng.

"Ngủ đi lão Lăng, ngày mai luật sư Hàm liền sẽ gửi đến Lăng Duệ, cậu có thể ăn dưa."

"Ừm hửm, tối nay nhất định có mộng đẹp ~" Ngắt điện thoại, di động về tới trên người Liễu Tư Dực, đầu ngón tay Lăng Thiên Dục điểm giữa trán Liễu Tư Dực, nhẹ nhấp môi: "Bây giờ thật sự phải ngủ rồi, ngủ ngon ~"