Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 4: Một ly đường đỏ



Cho dù cách núi biển, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấy ngươi. Niềm vui dù có bao nhiêu cũng thấm sâu vào tận đáy lòng, như ôm lấy một mảnh hạnh phúc mà chỉ mình mới cảm nhận được, ở trong lòng bồi hồi. Biểu tình Liễu Tư Dực khẽ biến hóa chính cô chưa từng phát giác, cái nhìn thoáng qua này, kinh hồng khó quên, chính như lần đầu tiên gặp mặt vậy.

Vài giây ngắn ngủi, cũng đủ để nổi lên sóng to gió lớn trong lòng nàng.

Lăng Thiên Dục thu hồi tầm mắt trước, nhìn lại Lăng Thương Bắc, anh chính vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chính mình, "Sao các em lại chạy tới đây?"

"Lẽ nào đại ca tới chơi, bọn em liền không được tới chơi a, chỉ là không nghĩ tới đại ca trăm công ngàn việc cũng tới quán bar nổi tiếng này." Lăng Thương Âm nhìn chung quanh bốn phía, ánh mắt ngượng ngùng cố tình ngừng ở trên người Trương Tiểu Võ, lúc này cậu đang đứng ở bên cạnh Liễu Tư Dực.

"Nhị muội có thể tới cũng thật là hiếm lạ." Lăng Thương Bắc tuy có vài phần men say, nhưng anh đối Nhị muội này trước nay đều tâm tồn nghi ngờ, nhìn như không có gì tranh đấu tâm, thủ địa bàn chính mình, nhưng kỳ thật cất giấu tâm tư gì, ai có thể biết?

Gần là một loại trực giác mà thôi, Lăng Thương Bắc không có bất kỳ căn cứ gì, anh thậm chí có ý đồ điều tra qua Lăng Thiên Dục, nhưng cô cho dù tiền tiết kiệm hay là danh nghĩa quản lý công ty giải trí, đều tìm không ra bất kỳ tật xấu gì, thường xuyên cùng những minh tinh đó giao tiếp, xác thật chưa từng có sinh ý nhúng chàm gia tộc. Đọc‎ t𝒓u𝔂ện‎ ha𝔂,‎ t𝒓u𝔂‎ cập‎ nga𝔂‎ ﹏‎ T𝒓U𝑚T𝒓u𝔂ệ‎ n.𝙑N‎ ﹏

Người càng kín tiếng thì càng đáng sợ, Lăng Thương Bắc trước nay chưa bao giờ lơ là cảnh giác với bất kỳ ai đối với với gia tộc.

Lăng Thiên Dục nhún nhún vai, vô vị mà trả lời: "Anh hỏi Lục muội đó, em vạn lần cũng không muốn tới."

Cô biết Lăng Thương Bắc có bệnh đa nghi, điểm này thật sự cực kỳ giống lão gia hỏa kia. Mấy năm nay anh vẫn luôn điều tra chính mình, chỉ là bất hạnh không có chứng cứ, đáng tiếc, cô vĩnh viễn nhanh hơn người khác một bước, lại cẩn thận đến mức không ai có thể điều tra được cô.

"Ai nha anh đừng động chạm đến bọn em, Đại ca, anh đều thua thành như vậy rồi, có phải quá mất mặt hay không?" Lăng Thương Âm phun tào lên.

"Em có năng lực thì em tới?" Lăng Thương Bắc thua tâm phục khẩu phục, thậm chí nửa sau anh đã không phải vì thắng thua, mà là vì xem phong thái Liễu Tư Dực chơi xúc xắc, nữ nhân phong tình vạn chủng này, thế mà lại kêu anh thập phần nhớ mong, vốn định chịu đựng không tới, lại luôn nhớ rõ ngày hôm qua nàng nói lần sau chơi xúc xắc.

Lăng Thương Bắc cũng không có khả năng khoảng cách ngắn như vậy lại muốn gặp lại một người, anh mỗi ngày lịch trình dày đặt, khe hở bận rộn ngẫu nhiên mới có thể đi quán bar thả lỏng, vào những ngày cuối tuần hiếm hoi nơi nào anh cũng không muốn đi, chỉ muốn tới nơi này. Vốn định nếu Hồng tỷ không ở đây cũng liền thôi, vô tình nàng đúng lúc ở đây, mới có hiện tại dẫn đến trò chơi xúc xắc.

Anh sẽ không biết, Liễu Tư Dực nghe được Trương Tiểu Võ báo cáo, mới xuất hiện riêng, vốn dĩ hôm nay nàng không ý định tới quán bar.

"Này chơi như thế nào?" Lăng Thương Âm tò mò mà liếc nhìn Liễu Tư Dực.

"Đoán điểm số lẫn nhau."

"Đoán điểm số lẫn nhau?? Này cũng quá khó đoán đi, sáu viên xúc xắc có thể tung ra đủ loại khả năng."

Lăng Thương Bắc xoa xoa hai mắt, anh xác thật thua thảm, có thể nói một ván cũng không thắng, anh cũng tin tưởng lời đồn đãi nói Hồng tỷ là "Nữ vương ném xúc xắc" một chút cũng không giả, nữ nhân này nếu ở trên chiếu bạc, thì thật là đáng sợ.

"Đại thiếu gia, tới lượt anh." Liễu Tư Dực làm một cái thủ thế mời, ý cười không giảm, mặc dù chỉ là dư quang liếc đến sự tồn tại của Lăng Thiên Dục, cũng giống bị nắng ấm chiếu vào người, ấm áp trái tim.

Lăng Thiên Dục không nói một lời, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Lăng Thương Bắc tìm đường chết, phải biết rằng lúc trước vì để học xúc xắc này, Liễu Tư Dực đã đi đến riêng Las Vegas học một tháng, sau khi trở về liền thành như vậy... Lăng Thiên Dục cũng không nghĩ tới, nàng một tháng có thể học thành như vậy, quả thực đáng sợ...

"Tôi cũng không tin cái này." Lăng Thương Bắc đã thua bốn cục, một ván năm ly rượu, đoán điểm số lẫn nhau, nhưng nếu Liễu Tư Dực thua chính là uống mười ly.

Lăng Thương Bắc lắc cốc xúc xắc, di chuyển trên dưới trái phải, biểu tình Liễu Tư Dực chuyên chú, lại là hai mắt khép hờ, bốn phía tự động an tĩnh lại, như thể chỉ có âm thanh va chạm xúc xắc, nàng tự động che chắn tạp âm.

Sau khi hung hăng lắc lư mười mấy lần, Lăng Thương Bắc đem cốc xúc xắc đập xuống mặt bàn một cái thật mạnh, chính anh cũng không biết mấy điểm, lặng lẽ nhanh liếc nhìn lại nhanh đóng lên, "Xin mời, Hồng tỷ."

Liễu Tư Dực mắt đẹp hé mở, dừng vài giây sau, khóe miệng nhẹ dương: "Điểm mặt là 2, 3, 3, 4, 5, 5."

"Không thể nào!" Nhưng Lăng Thương Âm không tin có người có thể lợi hại như vậy, cô nàng vạch trần xúc xắc của Lăng Thương Bắc, thế nhưng thật sự giống nhau như đúc! Miệng cô nàng trương thành chữ O, khó có thể tin, "Không thể nào! Sao có thể!"

"Ha ha ha ha, xuất sắc!" Lăng Thương Bắc chưa từng thua vui vẻ như vậy, đấu tới đấu lui nhiều năm như vậy, anh bất luận ở phương diện nào đều đuổi thắng, nhưng hôm nay anh chỉ cảm thấy tận hứng vui sướng, cho dù là thua uống rượu cũng tự tại.

"Nhị tỷ, em nhất định đang nằm mơ, trong phim mới dám quay cái này."

Lăng Thiên Dục nheo hai mắt lại, khóe môi mỉm cười, "Em coi như đang xem phim đi." Người khác làm sao biết được, Liễu Tư Dực không chỉ có có thể đạt ra điểm số bản thân muốn, mà còn có thể nghe âm thanh và xác định điểm, chẳng qua nàng không có hứng thú với cờ bạc, nếu không nhất định sẽ là tay chơi cờ bạc khét tiếng.

"Nhìn dáng vẻ này xem ra tôi hôm nay là phải thua thảm rồi." Lăng Thương Bắc bất đắc dĩ mà thở dài.

Liễu Tư Dực đứng lên, hồng sam môi đỏ, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ, ở quốc gia thần bí, lệnh người tràn ngập dọ thám biết dục, nàng một tay nắm cốc lắc xúc xắc một tay đút túi quần, đi tới phía Lăng Thiên Dục.

Chỉ là sắp lại gần thì nàng dừng bước, nàng lắc con xúc xắc lộn ngược trái phải, gõ nhẹ lên bàn, "Nhị tiểu thư, Lục tiểu thư cũng cùng nhau đến đây đi." Ánh mắt nàng dừng lại ở trên người hai người, cơ hồ là chợt lóe qua, giống người xa lạ chưa bao giờ gặp qua, mới lạ cấp người ngoài xem, quen thuộc và thân mật đều để lại cho chính mình.

Mặc dù chỉ là tầm mắt thoáng qua, chỉ cần cô ở đây, Liễu Tư Dực cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Kiêu ngạo như vậy." Lăng Thương Âm quyết định gia nhập trận doanh, không thể làm Lăng gia mất mặt như vậy, "Vậy tôi đoán..."

"Đoán trong vòng 6 điểm." Liễu Tư Dực nói.

"6 điểm?"

Lăng Thiên Dục nhàn nhạt nói: "Xem ra Hồng tỷ là diêu trong vòng 6 điểm, ba huynh muội chúng tôi cùng nhau đoán nói tương đương là có một nửa cơ hội thắng." Dứt lời cô nhìn về phía Lăng Thương Bắc, Đại ca không hy vọng thắng một lần sao?

Lăng Thương Bắc suy nghĩ một lát, đặt cốc xúc xắc lên bàn là không thể thay đổi điểm số, cũng không làm giả được gì, "Thành, Nhị muội, Lục muội các em cùng nhau đi."

"Tôi đứng hàng lão Lục, tôi liền đoán 6 điểm." Lăng Thương Âm nói xong nhìn về phía Lăng Thiên Dục, cô nàng nhìn thoáng qua xúc xắc, tầm mắt chuyển hướng Liễu Tư Dực, khoảnh khắc tức là phương hoa, Lăng Thiên Dục tựa hồ đọc được đáp án, Liễu Tư Dực tuy không nói một lời, nhưng mắt gian hàm chứa điểm điểm quang mang.

"Tôi đứng hàng lão Nhị, hai điểm."

Đây là đáp án ổn thoả nhất, bởi vì có Lăng Thương Âm nói trước, không có bất kỳ sơ hở nào. Cái nháy mắt này, không ai phát hiện, Liễu Tư Dực mặt mày nở rộ, khóe miệng độ cung lặng yên kéo trường.

"Ba điểm." Lăng Thương Bắc tùy ý kêu một điểm số.

Mọi người nín thở chờ đợi, không biết Hồng tỷ có thật sự đánh đâu thắng đó hay không, không gì cản nổi, không một lần thất bại.

"Bóc cái, bóc cái, bóc cái!" Bốn phía vang lên kêu to, Liễu Tư Dực ngoắc ngoắc tay, Trương Tiểu Võ lập tức hiểu ý, sai người bưng tới mười ly rượu, thiển khẩu ly Whiskey thêm đá, giảm bớt cường độ, mười ly tương đương với lượng một chai nguyên.

Mọi người khó hiểu cách làm của nàng, chỉ thấy Liễu Tư Dực bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, qua ly thứ nhất là đến ly thứ hai, cơ hồ không tạm dừng, mười ly rượu liền mạch lưu loát uống xong.

Lăng Thương Bắc sắc mặt khẽ biến, vạch trần xúc xắc, ba ba chồng lên, hai cái điểm đỏ tại thượng, đúng là hai điểm. Trùng hợp như vậy? Anh liếc nhìn Lăng Thiên Dục, cô chính lộ ra biểu tình kinh ngạc, hiển nhiên không phải cố ý, chuyện này cũng không cách nào cố tình, nhưng lại cảm thấy quá mức trùng hợp.

Nhị muội là thật sự lần đầu tiên tới nơi này đi, Lăng Thương Bắc rốt cuộc buông xuống lớp phòng thứ nhất, nếu không anh sẽ cảm thấy người chú ý muốn tới gần mình, là phòng nào an bài "gian tế" đến bên cạnh chính mình.

Liễu Tư Dực uống xong rượu mặt không đổi sắc, Trương Tiểu Võ đẩy đám người nhường ra một con đường cho nàng, nàng nhìn mấy người nói: "Hôm nay liền đến đây thôi, các vị tận hứng, xin lỗi không tiếp được." Nàng bình tĩnh đặt ly xuống, một khắc xoay người kia, Lăng Thiên Dục phát hiện nàng lấy tay che bụng lại thả xuống.

Chẳng lẽ nàng tới kỳ? Lăng Thiên Dục suy nghĩ một lát, tính tính thời gian, xác thật hẳn là hôm nay. Kỳ của Liễu Tư Dực từ trước đến nay luôn đúng giờ, cũng không trước hay là kéo dài thời hạn, quan trọng nhất chính là ngày đầu tiên nàng đau bụng kinh rất kinh khủng, khi nghiêm trọng cần uống thuốc giảm đau, nhưng hôm nay nàng lại uống nhiều rượu như vậy.

Mày Lăng Thiên Dục nhíu chặt, nhìn nàng rời đi bước chân trở nên vội vàng, liền biết nàng muốn trốn đi nhịn cơn đau. Lăng Thiên Dục muốn lấy di động gửi tin nhắn, nhưng lại không tiện, Lăng Thương Âm và chính mình một tấc cũng không rời, ánh mắt Lăng Thương Bắc lại thường xuyên dừng ở trên người mình, làm cái gì đều chịu ước thúc, chỉ phải từ bỏ.

"Nhị tỷ, chị giúp em lấy danh thiếp hoặc thông tin liên lạc từ Trương Tiểu Võ được không?" Thời điểm mấu chốt, Lăng Thương Âm giải cứu lo lắng của cô.

"Sao em không tự đi đi?" Trên mặt cô bình thản nhưng lại mừng thầm.

"Em nơi nào không biết xấu hổ sao, lại nói nữ nhân theo đuổi nam nhân, nhiều ít phải có chút rụt rè chứ, chị thân làm chị gái quan tâm em gái liền không giống nhau sao, đi mà đi mà, Nhị tỷ ~"

"Thì ra em lôi kéo Nhị tỷ em là bởi vì coi trọng quản lý nơi này?" Lăng Thương Bắc cuối cùng buông một hơi, đây xác thật là tác phong của Lăng Thương Âm, chuyện hôm nay xác thật là ngẫu nhiên.

"Hừ! Anh ấy đẹp trai quá! Nhị tỷ chị nhanh đi đi." Lăng Thương Âm đẩy cô về phía trước, Lăng Thiên Dục làm bộ vẻ mặt không tình nguyện, có vẻ bản thân thật mất mặt, rất khó xử mà thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, Nhị tỷ đi.

"Trương Tiểu Võ đang ở quầy bar kiểm kê rượu, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Lăng Thiên Dục, "Đi pha cho cô ấy một ly nước đường đỏ."

Khóe môi cô mỉm cười, như là cùng người bình thường giao tiếp vậy, diễn trò phải làm cho giống, bất luận thời điểm nào, Lăng Thiên Dục đều sẽ không buông lỏng cảnh giác, để tránh tai vách mạch rừng.

Nương theo tiếng nhạc, Trương Tiểu Võ mới vừa mở miệng trước hai chữ, còn chưa có phát ra âm thanh, chuyện lập tức chuyển thành, "Xin chào, cô có chuyện gì sao?"

"Cho tôi danh thiếp, em gái tôi coi trọng cậu."

"Hả?" Trương tiểu võ hiển nhiên không dự đoán được, chỉ là ngơ ngác từ trong túi lấy ra danh thiếp.

Lăng Thiên Dục kẹp lấy bằng hai ngón, híp mắt nói: "Đối với người Lăng gia phải hiểu được vừa giữ vừa thả, lạt mềm buộc chặt, duy trì khoảng cách, đừng làm để con bé làm chuyện xấu."

Trương Tiểu Võ gật đầu, biểu hiện đến cũng là tự nhiên, cậu là người Lăng Thiên Dục an bài ở Rose bảo vệ Liễu Tư Dực, trên danh nghĩa là thân tín của Liễu Tư Dực, thật ra là người của Lăng Thiên Dục.

"Nhớ kỹ nước đường đỏ." Để lại những lời này, Lăng Thiên Dục cầm danh thiếp trở lại bên cạnh Lăng Thương Âm, chỉ xem cô nàng đè nặng vui sướng, tại chỗ xoay vài vòng, đỏ mặt nhìn cậu, Trương Tiểu Võ cười gật đầu với cô nàng, Lăng Thương Âm xấu hổ đến vùi vào vai Lăng Thiên Dục.

Bên trong văn phòng Rose, Liễu Tư Dực gục trên bàn, đôi mắt chính nhìn chằm chằm theo dõi màn ảnh, màn ảnh đi theo vẫn luôn cắt ở Lăng Thiên Dục, lúc có thể nhìn thấy chính mặt hay mặt nghiêng của cô, nàng đều không muốn bỏ lỡ.

Chưa từng thấy quá đủ giống hai ngày này như vậy, có thể liên tục nhìn thấy Lăng Thiên Dục đến đây, đối với Liễu Tư Dực mà nói đây là một loại xa xỉ.

Bụng nhỏ âm đau, lôi kéo toàn bộ bụng và cả eo đều không khoẻ, sắc mặt Liễu Tư Dực tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, mở ngăn kéo tìm thuốc giảm đau, hộp thuốc lại không. Lại ngước mắt, màn ảnh đã không thấy bóng dáng Lăng Thiên Dục nữa, nàng di chuyển con chuột tìm kiếm mỗi góc màn ảnh, huynh muội Lăng gia đều đã không ở đay, xem ra đã đi rồi.

Cảm giác như trái tim đã trống rỗng, kỳ thật sớm nên quen, nhưng là nhớ nhung và chờ mong lặp lại nhiều lần, vẫn là sẽ có phập phồng. Nàng bất lực mà dựa vào ghế, từng cơn từng cơn đau đớn đánh úp lại, làm nàng toàn thân lạnh lẽo.

"Hồng tỷ ~" Trương Tiểu Võ gõ vang cửa lên, đem một ly nước đường đỏ nóng hôi hổi đặt ở trên bàn, "Uống chút cho nóng đi."

Liễu Tư Dực ngơ ngác chịu đựng cơn đau, nhìn nước đường đỏ, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết làm cái này?" Một nam nhân chưa từng yêu đương, không có khả năng biết chi tiết về nữ nhân như vậy.

"Tôi nhớ rõ Hồng tỷ chị không phải đau bụng kinh sao, lần trước đến bây giờ không sai biệt lắm một tháng, hôm nay lại uống xong rượu, uống cái này hẳn là sẽ thoải mái chút đi." Trương Tiểu Võ không tự giác mà bắt đầu nháy mắt.

Liễu Tư Dực ngóng nhìn cậu: "Tháng trước mấy ngày đến kỳ này, tôi không có tới quán bar."

"Hả? À đúng rồi, hình như chị là đi học tập sao." Trương Tiểu Võ bỗng nhiên nhớ tới, khi nói dối mặt lập tức sẽ đỏ lên.

Liễu Tư Dực bưng nước đường đỏ lên, ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới đáy lòng, nàng cười nói: "Tiểu Võ, cậu có biết lúc bản thân nói dối sẽ chớp mắt không?"

"Tôi... Hình như không có nói dối..." Trương Tiểu Võ gãi gãi đầu, xấu hổ mà xoay người muốn đi ra ngoài, "Tiểu Võ!" Liễu Tư Dực truyền thanh âm ra.

"Hửm?"

"Nếu sau này cậu có yêu thích cô gái nào, nhớ rõ lúc đến kỳ cho cô ấy một ly nước đường đỏ, cô ấy sẽ rất vui vẻ rất hạnh phúc."

Trương Tiểu Võ ngơ ngác gật đầu, chỉ thấy Liễu Tư Dực đem cái ly đặt ở ngực, cười đến giống thiếu nữ, sau một lúc lâu nàng mới sẵn sàng uống ngụm đầu tiên, bởi vì nàng biết đây là Lăng Thiên Dục dặn dò.