Edit: phuong_bchii
________________
Sân thượng tầng cao nhất bố cục xa quý tinh xảo, nhìn từ xa là vạn nhà rực rỡ ngoài đảo, nhìn gần là phong cảnh tiệc tối trong trang viên. Lăng Thiên Dục ngồi trên sô pha mềm mại trên lầu các trên không, nhìn tin nhắn Lâm Hoàn gửi tới trong điện thoại, xuất thần.
"Cậu đang tìm điểm yếu của người khác, người khác cũng sẽ tìm điểm yếu của cậu." Kỳ Mộc Uyển bưng hai ly rượu đi tới, trong lầu các có một tủ rượu tàng hình, bên trong có rượu vang đỏ và sâm banh, chi tiết thiết kế nơi này rất được cô ấy yêu thích, cũng chỉ có Lăng gia sẽ xây dựng trang viên trên đảo xa xỉ như vậy.
"Cậu đến đây lúc nào?" Lăng Thiên Dục đi lên cũng không chú ý tới cô ấy.
Kỳ Mộc Uyển cười đến có chút bất đắc dĩ, cũng có chút mất mát, cô ấy rót hai ly sâm banh, đưa một ly cho Lăng Thiên Dục: "Từ khi cô ấy xuất hiện, cậu đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, à không, cậu bỏ qua tất cả mọi người, trong mắt chỉ có cô ấy."
Lăng Thiên Dục đêm nay hiếm khi cười, cho dù là ánh đèn sáng ngời đánh vào mặt, cũng mặt không còn chút máu, vẻ lạnh lùng khiến Kỳ Mộc Uyển bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.
"Cậu nói đúng, tôi nên sớm nhìn thấy cô ấy, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy." Lăng Thiên Dục rũ mắt, bưng sâm banh lên uống một hơi cạn sạch, có chút rầu rĩ không vui.
Kỳ Mộc Uyển nhìn cô nhíu chặt mày, bưng ly rượu lên lại thả xuống, ngay cả thưởng thức rượu cũng không có hứng thú.
"Lăng Thiên Dục, tôi không đẹp sao?"
"Tôi vẫn luôn khen cậu đẹp, hơn nữa chỉ có cậu mới có thể cân được các loại sườn xám." Lăng Thiên Dục thờ ơ trả lời, ngửa đầu phơi tóc, chưa kịp sấy tóc có chút khó chịu.
Kỳ Mộc Uyển trầm mặt, cô ấy không đợi nữa, cho dù hôm nay nhìn thấy lòng Lăng Thiên Dục, cũng phải biểu lộ tâm ý của mình. Kìm nén một bầu nhiệt tình của mình, cứ như vậy để cho sự tình trôi qua, không phải phong cách của cô ấy, không thể cứ như vậy thất bại không thể hiểu, còn không biết bại ở nơi nào.
"Tôi đây rốt cuộc có chỗ nào không bằng Liễu Tư Dực, cậu đối với cô ấy mọi cách nhân nhượng cưng chiều, đối với tôi thì bình đạm như nước, cũng không để ý."
Lăng Thiên Dục ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười nói: "Cậu và cô ấy có cái gì giống nhau, cậu là Nghiên cứu sinh tiến sĩ, lại là truyền kỳ của giới kinh tế tài chính, thư hương thế gia, tiểu thư khuê các, mỹ mạo và năng lực cùng tồn tại, ai có thể so với cậu?"
Kỳ Mộc Uyển nhấp một ngụm rượu, nhìn thẳng cô: "Đúng, cậu nói không sai, nhưng cho dù cậu tán thành thưởng thức tất cả, cũng không động lòng chút nào?"
"Mộc Uyển, rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Lăng Thiên Dục giống như có thể hiểu ý trong lời nói của cô ấy, từ khi bị Vân Thư thức tỉnh, khứu giác của cô đối với tình cảm đã trở nên nhạy bén, cô vuốt vuốt mái tóc dài, nhìn Kỳ Mộc Uyển, không xác định hỏi: "Không phải cậu muốn nói, cậu thích tôi đấy chứ?"
Kỳ Mộc Uyển cười khẽ uống hết một ngụm rượu trong ly, lúc đặt ly rượu xuống vô cùng dùng sức, phát ra âm thanh rầu rĩ, chính như tâm tình buồn bực của cô ấy lúc này.
"Tôi vẫn cho rằng cậu giả ngu, hóa ra cậu ngốc thật, cậu cảm thấy mấy trăm triệu có thể tùy tiện đập vào bất cứ ai sao, hay là cậu cảm thấy chỉ là tình bạn đã có thể khiến tôi làm nhiều cho cậu như vậy, đặc biệt về nước lâu như vậy, đến giúp cậu thăng chức?"
Ngẫm lại đều là không cam lòng, cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, tự rót tự uống.
Lăng Thiên Dục nhìn cô ấy, nụ cười dần dần tắt đi. Cô nghĩ đến những điều mà Liễu Tư Dực đã làm cho mình, nghĩ đến việc mình không tự chủ được mà vẽ phác hoạ, nghĩ đến thói quen xem camera giám sát để tìm nàng, nghĩ đến lúc bận rộn mệt mỏi khó chịu nàng luôn là người đầu tiên cô nghĩ đến.
Kỳ Mộc Uyển nói đúng, cô ngốc thật, đến giờ phút này mới ngộ ra. Sự chờ đợi âm thầm của Liễu Tư Dực, mãi mãi đứng sau nhìn cô, luôn sẵn sàng khi cần, vẫn đứng yên đó chưa từng rời đi, không phải tình yêu thì là gì?
Trước đây, sự ghen tuông của cô với đại ca, sự chua chát với Ngôn Mặc, đều là vì lòng chiếm hữu. Và biểu hiện nguyên thủy nhất của tình yêu chính là lòng chiếm hữu, cô luôn cảm thấy Liễu Tư Dực là của mình, khi có ai đó ân cần quá mức hoặc có dấu hiệu phát triển, cô không thể chịu nổi.
Bây giờ nghĩ lại, Liễu Tư Dực và Kỳ Mộc Uyển trông có vẻ không hợp nhau, liệu có phải vì nàng nhận ra Kỳ Mộc Uyển thích mình, luôn ghen tị, âm thầm cạnh tranh với chính mình?
Lăng Thiên Dục bừng tỉnh, hóa ra là như vậy, tất cả mọi thứ đều vì cô không nhận ra rằng tình cảm này đã tồn tại trong lòng từ lâu.
Tất cả mọi chuyện không phải là điều hiển nhiên, mà là vì tình yêu.
Cô còn ngốc nghếch coi điều này là tình thân, cô vẫn luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Liễu Tư Dực chỉ là bạn bè trên mức bình thường, là quan hệ thân thiết.
Tình yêu, một từ xa xôi, một điều chưa từng nghĩ tới, lại luôn tồn tại bên cạnh cô.
Lăng Thiên Dục nghĩ tới nghĩ lui rồi cười, đó là nụ cười nhận ra nội tâm của mình, là nụ cười hạnh phúc vì có một tấm lòng chân thành, hơn nữa là nụ cười thỏa mãn vì có người thuộc về mình.
Thật tốt, Liễu Tư Dực vẫn chưa đi xa, mọi thứ vẫn còn kịp.
"Ê ê ê, nữ nhân kia, tôi đang thổ lộ với cậu đấy, cậu nghiêm túc một chút được không, đến giờ vẫn còn mơ màng, nghĩ về Hồng cô nương kia à?" Kỳ Mộc Uyển không nhịn được mà chạm cốc của mình vào cốc của cô.
Lăng Thiên Dục định thần lại, nở nụ cười: "Mộc Uyển, cậu nên nói cho tôi sớm hơn, có lẽ tôi cũng sẽ sớm hiểu ra."
"Ý cậu là gì? Tôi còn trở thành thần trợ công của cậu? Để cậu thấy rõ bản thân?"
"Đúng vậy." Lăng Thiên Dục kiên định trả lời, ban đầu trong lòng cô vẫn còn chút nghi ngờ và không hiểu, giờ thì đã thông suốt: "Cậu đã giúp tôi nhìn rõ tình yêu đối với cô ấy."
"Tình yêu đối với cô ấy? Ha, hay cho một tình yêu đối với cô ấy." Kỳ Mộc Uyển thở dài, biểu cảm có chút không tự nhiên, khóc không được cười cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục rót rượu.
"Cậu đừng uống nữa, nghe tôi nói xong." Lăng Thiên Dục giữ lại cơn muốn uống của cô ấy, trong khoảnh khắc hiểu rõ tâm ý của mình, Lăng Thiên Dục tỉnh táo vô cùng, cô thậm chí có thể lý trí phân tích tình cảm của Kỳ Mộc Uyển đối với mình, còn có thể khách quan nhìn nhận mối quan hệ giữa họ.
Trong lòng Lăng Thiên Dục, trọng lượng của Kỳ Mộc Uyển cũng giống như Vân Thư, có thể là hồng nhan tri kỷ, cũng có thể là bạn đồng hành hoàn hảo, nhưng chắc chắn không phải là tình yêu.
Kỳ Mộc Uyển chán nản, không muốn nói một câu nào, cô ấy ngồi bên cạnh với vẻ uể oải, buồn bã nói: "Nói đi, bớt nói những điều tôi không muốn nghe."
Lăng Thiên Dục cười ôm lấy vai cô ấy, "Cậu không thấy tôi thường đoán được cậu nghĩ gì, cậu cũng có thể đoán được tôi nghĩ gì, tôi đang nói về công việc."
"Đúng vậy, thì sao? Chúng ta ăn ý như vậy, cậu vẫn không thích tôi." Kỳ Mộc Uyển liếc cô một cái không vui.
"Cậu không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Trong tác phong làm việc, trong cách xử lý một số vấn đề, còn cả quan điểm sống, sở thích, và chủ đề chung, lý do cậu cảm thấy cậu thích tôi, chẳng phải vì tôi quá giống cậu sao?" Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng mỉm cười, đặt tay lên vai Kỳ Mộc Uyển, hạ thấp giọng: "Mộc Uyển, cậu yêu bản thân quá nhiều, cậu cũng quá kiêu ngạo, nên cậu chưa gặp được người mà cậu cảm thấy có thể phù hợp với bản thân."
"Vớ vẩn. Kỳ Mộc Uyển kịch liệt phủ nhận: "Tôi từng yêu hai người phụ nữ, một là giáo sư đại học, một là vũ công, bọn họ đều rất xuất sắc."
"Và kết quả thì sao?"
"Chia tay vì không hợp quan điểm."
"Tôi đoán là cậu đề nghị chia tay?" Lăng Thiên Dục thăm dò hỏi.
Kỳ Mộc Uyển ngạc nhiên nhìn cô: "Làm sao cậu biết?"
"Tôi đã nói cậu yêu bản thân quá nhiều, nên sẽ rất chú trọng cảm nhận bên trong, nếu đối phương không thể chạm sâu vào linh hồn của cậu, khiến cậu từ tận đáy lòng cảm nhận được sự ăn ý và tình yêu, cậu chắc chắn sẽ không kiên trì được lâu, thậm chí không muốn trao gửi chân tình."
Kỳ Mộc Uyển không còn gì để nói, như thể bị người khác lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, lộ ra bản thân chân thật.
"Mộc Uyển, cậu chắc chắn chính mình thích phụ nữ, nhất định đang chờ đợi một người phù hợp xuất hiện, tôi không phải là người đó, tôi chỉ là hình mẫu mà cậu tưởng tượng ra, khiến cậu chú ý hơn một chút so với người khác, bây giờ tôi nói với cậu, tôi yêu người khác, tôi đoán cậu sẽ cảm thấy không cam lòng, buồn bực thậm chí cô đơn, nhưng chắc chắn sẽ không đau lòng." Lăng Thiên Dục phân tích từ tốn, sau khi giác ngộ tình cảm, nhìn thấu mọi thứ.
"Đau lòng? Cảm giác như thế nào?" Kỳ Mộc Uyển vẫn chưa từng trải qua, nếu nói là buồn thì trong lòng cũng có, sự quan tâm và chăm sóc của Lăng Thiên Dục dành cho Liễu Tư Dực khiến cô ấy cảm thấy chua xót, không cam lòng và thậm chí là u sầu.
Nhưng đau lòng là gì? Cô ấy không biết, hai người bạn gái trước khi chia tay đều nói những câu này, nói rằng trái tim như bị dao cắt, Kỳ Mộc Uyển một thời gian đã cảm thấy họ đang phóng đại cảm xúc của mình, giờ nghĩ lại có phải vì mình chưa bao giờ có cảm giác này không?
Lần đầu tiên cô ấy nghi ngờ bản thân.
Lăng Thiên Dục đứng dậy, nhìn về phía xa xa của ánh đèn, ánh mắt mơ màng, "Cảm giác đau lòng khiến người ta tan nát cõi lòng." Hôm nay cô đã nếm trải mùi vị này, kèm theo nỗi đau và nỗi buồn thậm chí là sợ hãi, so với việc mẹ mất thì không kém phần nào.
"Lăng Thiên Dục, đừng dùng những thứ tâm lý mà dì của cậu dạy cậu để lừa tôi, cố gắng đánh tráo khái niệm, tôi thừa nhận bị cậu nói làm cho hơi mơ hồ, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ rõ ràng khi về Mỹ, tóm lại tôi thích cậu chính là thích cậu, không quan tâm cậu có công nhận hay không."
Lăng Thiên Dục cười gật đầu: "Được, được, được, cậu tự suy nghĩ đi, tôi về phòng đây."
"Thiên Dục." Kỳ Mộc Uyển gọi cô lại.
Lăng Thiên Dục quay đầu nhìn cô ấy: "Hửm?"
Kỳ Mộc Uyển đứng trong lầu nhìn xuống cô, nghiêm túc nói: "Khi một người có điểm yếu thì sẽ lộ ra điểm tử, hôm nay cậu đã bộc lộ mũi nhọn, ở trong quản cọc lập uy cũng nhất định sẽ gây thù chuốc oán, cậu rất có thể sẽ gặp phải thập diện mai phục, nếu đã có sự cố trên bàn cờ của cậu, không bằng bố trí lại, trận này tiếp theo sẽ đánh như thế nào, cậu phải suy nghĩ kỹ, tôi luôn ở đây."
"Tôi biết, cảm ơn."
Nụ cười của Lăng Thiên Dục dần tắt, cô cũng hiểu toàn bộ Lăng thị đều là một đám sói hổ báo, thật sự muốn giành lấy vị trí đó nói thì dễ làm mới khó?
Tình yêu lặng lẽ xâm nhập, nhưng cô lại nhận ra vào lúc phong ba bão táp.
Trước khi vào phòng, Lăng Thiên Dục lại mở tin nhắn do Lâm Hoàn gửi đến, thật không ngờ, những gì cô chờ đợi không phải là Lăng Thương Bắc điều tra về Liễu Tư Dực, mà là "tội của tội liên đới" của ông lão.
Cô xóa tin nhắn, và gửi một tin nhắn cho Vân Thư: "Kim chủ, đến lượt cậu xuất hiện rồi."
Ai điều tra cũng như nhau, Lăng Thiên Dục tin rằng Lâm Hoàn đến lúc đó sẽ gửi một báo cáo không có lỗ hổng trở về, điều đáng lo nhất không phải là có người điều tra Liễu Tư Dực, mà là người đáng sợ nhất trong Lăng gia đã chú ý đến sự tồn tại của Liễu Tư Dực.
Trận ngày mai đánh rất khó, phải cược vận may của mình, dù cô không có sự tự tin tuyệt đối, nhưng cũng có chút hy vọng.
Về đến phòng, Liễu Tư Dực đã ngủ, Lăng Thiên Dục thay đồ ngủ, lặng lẽ đi đến bên giường, phát hiện Liễu Tư Dực vẫn ngủ nghiêng về bên phải.
Có phải tay vẫn chưa khỏi không?
Lăng Thiên Dục đột nhiên rùng mình một cái, cảm thấy một làn khí lạnh ập đến, lòng dạ bỗng lo lắng. Cô chui vào chăn mới phát hiện Liễu Tư Dực đang run rẩy, co người lại.
"Tư Dực?" Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng gọi, Liễu Tư Dực quay lưng lại không đáp, tay Lăng Thiên Dục chạm vào áo choàng tắm chưa cởi của nàng, chỉ cảm thấy hơi ấm tỏa ra, khi chạm lên trán nàng, phát hiện rất nóng.
Liễu Tư Dực vì sợ lạnh mà cả người co lại, Lăng Thiên Dục vội vàng liên lạc với nhân viên phục vụ mang thuốc hạ sốt và nhiệt kế đến, đo được nhiệt độ lên đến 41 độ.
"Tư Dực, em có nghe tôi nói không? Dậy uống thuốc được không?" Liễu Tư Dực sốt mê man, nghe thấy có người nói nhưng không thể đáp lại, tóc mai nàng đã ướt, Lăng Thiên Dục đưa tay vào trong áo choàng ngủ, trên người cũng là mồ hôi lạnh.
"Ra mồ hôi thì sẽ tốt hơn, không sao đâu." Cô nhanh chóng cởi áo choàng ngủ của Liễu Tư Dực ra để tản nhiệt, bản thân cũng cởi bỏ bớt quần áo, ôm chặt nàng từ phía sau.
Trước đây Liễu Tư Dực cũng từng như vậy giúp cô giảm bớt sự khó chịu khi sốt cao, cô hiểu rõ sự giày vò của cảm giác nóng và lạnh, nhưng chính nhờ vòng tay ấm áp đó, Lăng Thiên Dục mới an tâm trải qua đêm đó.
Lăng Thiên Dục áp mặt vào mặt nanngf, đau lòng không thể kiềm chế, tại sao cảm giác sâu sắc này đến giờ cô mới nhận ra, mới hiểu ra!
"Thiên Dục~" Liễu Tư Dực nhẹ nhàng thì thầm.
"Tôi đây, tôi đây." Lăng Thiên Dục tưởng rằng cô đã tỉnh, nhưng trả lời xong lại không có tiếng, mới biết đó là cơn mê sảng của nàng, gọi tên mình như đêm hôm đó.
Mật khẩu máy tính là ngày sinh của mình, trong giấc mơ cũng là chính mình, Lăng Thiên Dục cảm thấy chán nản vì từ trước đến giờ chưa từng suy nghĩ sâu sắc về tình cảm này, cũng chưa từng đối mặt với mối quan hệ mập mờ của hai người.
Liễu Tư Dực cảm thấy có hơi ấm để dựa vào, ý thức điều khiển cơ thể lật người, ôm chặt Lăng Thiên Dục, trong giấc mơ nàng cảm thấy người bên cạnh rất quen thuộc.
Lăng Thiên Dục nhìn vào đôi môi tái nhợt của Liễu Tư Dực, mũi chợt cay cay, cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, khiến cô thêm phần quyến luyến.
Đôi môi mỏng của Liễu Tư Dực lạnh lẽo, nhưng hơi thở thoát ra lại rất nóng, khi hô hấp nhân tạo, Lăng Thiên Dục không kịp cảm nhận, đến lúc này cô mới biết rằng hôn nhau lại là một điều tuyệt diệu như vậy, hóa ra tình cảm giữa người với người có thể khiến người ta tham lam đến thế, nếu không phải Liễu Tư Dực đang bệnh, cô thậm chí không thể kiềm chế muốn nhiều hơn, cũng muốn cho đi.
Cô chưa bao giờ biết rằng tình yêu đã ăn sâu vào xương tủy, người phụ nữ trong lòng này cô muốn bảo vệ, bảo vệ suốt đời.
Cả đêm, Lăng Thiên Dục không ngủ, liên tục đo nhiệt độ cho Liễu Tư Dực, quan sát phản ứng của nàng. Đồng thời, cô cũng không thể ngủ được vì tâm sự nặng nề, không biết Lam Phi Húc có thể tìm ra những thứ cô muốn hay không.
Vào lúc năm giờ sáng, ngoài trời chỉ có những ánh sáng lấp lánh, Lăng Thiên Dục đắp chăn cho Liễu Tư Dực, tự rót cho mình một ly rượu vang ngồi trên ghế nằm bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ suy tư.
"Cậu đang tìm điểm yếu của người khác, người khác cũng sẽ tìm điểm yếu của cậu." Lời của Kỳ Mộc Uyển bất chợt xuất hiện, cô hiểu điều này, thậm chí cô luôn dùng cách này để đối phó với người khác, Liễu Tư Dực cũng muốn lợi dụng lòng người và tình cảm của Lăng Thương Bắc, không ngờ cô lại sa vào sâu hơn cả đại ca.
Lăng Thiên Dục cúi đầu cười nhạt, lắc ly rượu trong tay, thật sự khó mà đoán trước được chuyện đời. Vân Thư nói đúng, sức mạnh của tình yêu lớn hơn tất cả, cô từng rất khinh thường tình cảm, thậm chí còn cảnh báo ba đoá kim hoa, không ngờ bản thân lại sớm bộc lộ điểm yếu.
Cô không sợ gây thù chuốc oán, cho dù trận chiến này đầy nguy hiểm cô cũng có thể hóa giải, nhưng nếu có người phát hiện tình cảm của cô dành cho Liễu Tư Dực, thì phải làm sao?
Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng xoa trán, lòng rối bời, cô bỗng cảm thấy bất an, cô phải loại bỏ sự chú ý của ông lão đối với Liễu Tư Dực, chuyện này chỉ có Lăng Thương Bắc phối hợp mới làm được.
Cô uống cạn ly rượu, đi đến bên giường sờ trán Liễu Tư Dực, nhiệt độ bình thường, toàn thân cũng đã thả lỏng, chắc không có vấn đề gì.
Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười mệt mỏi, nhẹ nhàng hôn lên trán Liễu Tư Dực, lưu luyến nhìn nàng một hồi lâu, rồi mới lấy áo khoác chuẩn bị rời đảo.
Mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên, cô lên du thuyền hướng về phía bờ bên kia, khi giải quyết xong những rắc rối này sẽ nói cho Liễu Tư Dực biết tâm ý của mình, nhưng cô không biết rằng chờ đợi mình là một cơn bão táp.