Edit: phuong_bchii
________________
Đốt máy làm ẩm huân hương, mùi mai nhàn nhạt đập vào mặt, Liễu Tư Dực nằm ở trên giường lẳng lặng đọc sách, Lăng Thiên Dục ngồi ở trước bàn học, chuẩn bị báo cáo công việc ngày hôm sau, Lam Phi Húc đã chỉnh lý thành một PPT báo cáo, Lăng Thiên Dục đang dung nhập vào đồ đạc của mình, cô có thói quen dùng bút ký ghi chép suy nghĩ, vừa nghĩ vừa viết.
Khi phụ nữ nghiêm túc có sức hấp dẫn nhất, bàn học chính là bàn làm việc, lúc này cô quay lưng về phía Liễu Tư Dực, mái tóc dài buông lỏng lười biếng rủ xuống vai, cô ngồi đoan chính thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ xử lý công việc.
Liễu Tư Dực tuy rằng cầm sách, tâm đã sớm bay tới chỗ Lăng Thiên Dục, nói đêm nay muốn an phận, sẽ kiềm chế dục vọng, đọc sách có thể tĩnh tâm, cho nên nàng đã xem xong nửa quyển, nhưng Lăng Thiên Dục vẫn không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại.
Quả nhiên, khi phát ra mị lực công việc của phụ nữ, tương ứng chính là bị lạnh nhạt Liễu Tư Dực thường thường ngước mắt lên, làm bộ lơ đãng thoáng nhìn, chờ mong có thể có một lần ánh mắt giao nhau, nhưng vẫn là bóng lưng kia, một tiếng rồi không nhúc nhích.
Ngay cả chính mình tắm rửa đi ra, Lăng Thiên Dục cũng không quay đầu lại.
Có thể sức hấp dẫn của mình còn chưa đủ? Nghĩ về cô và công việc mà ghen...
Phụ nữ chính là sinh vật ngang ngược vô lý như vậy, tâm trạng Liễu Tư Dực giờ phút này, chính mình không thể rõ ràng hơn, nàng ghét bỏ lòng dạ hẹp hòi của mình, hy vọng Lăng Thiên Dục dù là lúc bận rộn cũng có thể nghĩ đến mình, quay đầu lại nhìn một cái cũng được.
Có thể thấy được bình thường cô ở công ty, trong lòng căn bản chỉ có công việc, rất ít khi nhớ đến mình.
Lúc này Lăng Thiên Dục vừa mới đả thông suy nghĩ, suy nghĩ tất cả những vấn đề ngày mai có thể gặp phải, hội đồng quản trị làm khó dễ mình như thế nào, chỉ có chu đáo mọi mặt, cô mới có thể ứng đối thong dong, những chỗ khác không ngờ tới, chỉ có thể phát huy khi lâm trận, dựa vào năng lực ứng biến.
Sau khi gửi tất cả yêu cầu và nhu cầu của mình cho Lam Phi Húc, Lăng Thiên Dục tương đương với hoàn thành công việc trước thời hạn, cô nhìn thoáng qua thời gian, mới 12 giờ.
Nghĩ đến Liễu Tư Dực kiên quyết nói muốn an phận thì sao? Lăng Thiên Dục ôm mặt nhìn ghi chép lộn xộn trên giấy, tâm huyết dâng trào, rút ra một tờ giấy mới.
Cô không thích dùng sổ, tất cả bút ký đều dùng giấy A4, viết không có kết cấu, chỉ có bản thân hiểu, Liễu Tư Dực ở đây thường chuẩn bị cho cô.
Lăng Thiên Dục xoay bút, trong đầu toàn là cảnh hai người trong tuyết tối qua, đáng tiếc bút nước đen không có không gian phát huy quá lớn, kỹ năng viết của cô có hạn, không giống như mẹ có thể dùng bất kỳ thứ gì để vẽ, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Một gốc cây hoa mai, Lăng Hàn một mình mở, bên cạnh đứng hai thân ảnh thon dài, dựa sát vào nhau, một người trong đó cầm máy ảnh trong tay, chụp lại một khắc hạnh phúc.
Đây là tuyết đầu mùa của các nàng, đầu bạc tựa như một loại nghi thức, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Lăng Thiên Dục vẽ tranh hoàn toàn dựa vào thiên phú và cảm giác, trong tập tranh đều là phác họa bằng bút chì, hạ bút đường hoàng tùy ý, hôm nay dùng bút đen vô cùng dụng tâm nghiêm túc.
Mặc dù là tạm thời phát huy, nhưng nhìn tựa như mô phỏng, so với lúc dùng bút chì càng sinh động hơn, hoá ra thật sự có thiên phú dị bẩm, Lăng Thiên Dục chính mình cũng cảm thấy gen của mẹ cường đại.
Cô thổi thổi vào bức tranh, phơi một hồi mới xong.
Tư Dực chắc là đã ngủ rồi, ngày mai trông chừng cho cô, Lăng Thiên Dục đứng lên, duỗi lưng một cái, cười quay đầu, chuẩn bị ôm mỹ nhân đi vào giấc ngủ, đã thấy trên giường trống rỗng.
Người đâu? Lăng Thiên Dục không nghe thấy tiếng bước chân, chẳng lẽ là mình quá tập trung?
"Tư Dực?"
"Bảo bối?"
"Em yêu?"
Liên tục ba tiếng kêu to đều không ai trả lời, cô thậm chí đi phòng bếp phòng vệ sinh đều tìm một lần, cũng không có người.
Đêm quá khuya, Lăng Thiên Dục cảm giác suy nghĩ có chút hỗn độn, tìm đến ban công kéo rèm cửa sổ ra, mới phát hiện Liễu Tư Dực ngủ ở trong ghế nằm.
Cô mở cửa, dụi dụi mắt, hỏi: "Sao em lại chạy tới đây?"
"Không muốn quấy rầy công việc của chị." Liễu Tư Dực hai mắt khép hờ, tản ra vẻ đẹp yên tĩnh quạnh quẽ, không phô trương, không lộ ra, tự nhiên mà vậy.
Lăng Thiên Dục ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn nàng say mê, "Sao em có thể để chị phòng không gối chiếc, mau theo chị trở về."
"Không sao, ngủ không được cũng giống như không khí, tới đây ngắm tuyết, rất tốt."
Tức giận không để lại dấu vết, thuật nói hoàn mỹ, không tìm ra bất cứ tật xấu gì.
Khóe môi Lăng Thiên Dục cong lên, trầm mặc rời khỏi ban công, Liễu Tư Dực ngồi thẳng người nhìn cô, lại thất vọng nằm trở về, âm thầm so cái gì chứ? Cô căn bản không hiểu tới!
Nàng chỉ nói vậy thôi, mà lại thật sự làm thế? Như vậy xem ra, còn không bằng về nhà mình tăng ca?
Liễu Tư Dực tiếp tục nhắm mắt, nội tâm càng có gợn sóng trên mặt lại càng bình tĩnh, tính tình ẩn nhẫn tu luyện nhiều năm như vậy, ở bất cứ thời điểm nào cũng giống nhau.
Có thể là mình quá nóng nảy, chờ mong quá nhiều, Liễu Tư Dực có chút phiền chính mình.
Đang nghĩ ngợi, tay bị người cầm, có cái gì bị nhét lại đây, mỏng như tờ giấy, tay kia cũng bị kéo lên, cầm một tờ giấy?
Nàng chậm rãi mở mắt, một bức tranh giống như đúc đập vào mắt, bút pháp tiêu sái phiêu dật, ở trên mặt, ngũ quan bối cảnh bôi lên bóng lưng nhàn nhạt, làm cho thân ảnh nặng nề lập thể phong phú.
Hai cô gái trong tranh thân mật ôm nhau, một gốc hoa mai bên cạnh đang nụ hoa sắp nở, tóc xoăn dài là nàng, đang liếc mắt đưa tình nhìn người mình thương, đen dài thẳng là Lăng Thiên Dục, cô đang giơ điện thoại lên, nở nụ cười, hình ảnh sinh động tự nhiên, đẹp đẽ đến làm người ta say mê.
Có lẽ đó là vẻ đẹp nhất của tình yêu.
"Chị không xoay người nhìn em, là sợ phân tâm, chị sợ nhìn em một cái, chị sẽ không muốn làm gì hết." Lăng Thiên Dục chống lại khuỷu tay Liễu Tư Dực, ánh mắt chứa đựng vẻ quyến rũ, cô nhẹ nhàng nói: "Bảo bối, không tức giận được không, trở về ngủ? Giận nữa là chị..."
"Thế nào?" Liễu Tư Dực nào có giận, chỉ là có chút không vui với chính mình mà thôi.
Lăng Thiên Dục đứng lên, buông lỏng đai lưng áo ngủ, hàm chứa ý cười như có như không, mị ý nhộn nhạo, cô nắm tay Liễu Tư Dực: "Như vậy chị chỉ có thể phá vỡ quy tắc."
Lăng Thiên Dục ngoái đầu nhìn lại, khóe môi nhếch lên, khiến nàng mất hồn.
Trở về phòng ngủ, chân Liễu Tư Dực có chút mềm nhũn, nhìn Lăng Thiên Ngọc như mê đắm, đôi chân dài thẳng tắp lộ rõ, những chỗ không thể mô tả dưới cổ trở nên mờ ảo, dưới ánh đèn vàng ấm áp vô cùng quyến rũ.
Nữ nhân từ trong xương tản ra yêu mị này, Liễu Tư Dực làm sao có thể ngăn cản.
Lăng Thiên Dục đưa ngón tay trắng ngần ra, ánh mắt lả lơi, giọng nói ngọt ngào: "Hôm nay chị đã cắt móng tay rồi."
"Vậy là chị sớm đã có chuẩn bị?"
"Đúng vậy, đây là môn bắt buộc, ai bảo em gọi chị ngày đêm nhung nhớ chứ?"
Lăng Thiên Dục lần đầu tiên phản thụ vi công, cũng coi như tuyển thủ thiên phú, sau khi cẩn thận tìm tòi, tinh chuẩn tìm được điểm của Liễu Tư Dực, nhìn bộ dáng nàng nhẫn thanh cắn môi, cả lòng Lăng Thiên Dục đều tan biến.
So với sự phóng khoáng của mình, tiếng than nhẹ của Liễu Tư Dực càng thêm động lòng người, nàng tựa như đang khắc chế sự bộc phát của mình, thanh âm từ trong hơi thở thở dài ra, hơn nữa vào một khắc xé mây kia, nàng sợ cào bị thương Lăng Thiên Dục ngược lại nắm chặt ga giường, khiến Lăng Thiên Dục rơi vào một loại thỏa mãn phấn khởi không thể tự kiềm chế.
Chưa từng cảm thấy đẹp đẽ như vậy, triền miên qua đi mỏi mệt là thân mật gắn bó, Liễu Tư Dực ôm chặt lấy Lăng Thiên Dục, khóe mắt rỉ ra nước mắt.
"Đừng vứt bỏ em." Chiếm được càng nhiều, Liễu Tư Dực lại càng bất an, nàng vẫn cảm thấy mình sẽ không được may mắn và hạnh phúc chiếu cố, có lẽ là ở trong bóng tối quá lâu, có chút không dám ôm lấy ánh sáng.
"Đồ ngốc, sao chị nỡ vứt bỏ em, chị chỉ sợ em rời khỏi chị." Đầu ngón tay Lăng Thiên Dục chạm vào tóc nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt, kìm lòng không đặng hôn lên.
Cô nhận định, chính là cả đời, sẽ không thay đổi.
Tổng giám đốc báo cáo công việc tính là chuyện lớn của tập đoàn, vốn là một năm một lần, lần này bởi vì điều động nhân sự gây ra tiếng vang cực lớn, khiến Lăng Thiên Dục lâm vào lưỡng nan.
Căn cứ vào hiện tại truyền thông tứ phía đưa tin, hội đồng quản trị yêu cầu Lăng Thiên Dục báo cáo tỉ mỉ tình huống, thậm chí đưa ra phương án giải quyết, hơn nữa phải hứa hẹn trong bao lâu bình ổn chuyện này, nếu không sẽ phải chịu hình phạt và khảo sát tương ứng.
Ngoại trừ chủ tịch, thành viên hội đồng quản trị tổng cộng có sáu người, đều là chiếm cổ phần tỷ lệ nhỏ, Lăng Xương Khiếu có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, những cổ đông này không dám liên hợp phản đối ông, rất nhiều người thấy sắc mặt làm việc, nhưng trong lúc riêng tư bọn họ đều đã đứng thành hàng, đại phòng, tam phòng, tứ phòng đều có người.
Lăng Thiên Dục ở hội đồng quản trị không có ai, đây là vết thương trí mạng của cô, cho nên lần báo cáo công việc này cô rất coi trọng, phải có thể đối đáp trôi chảy, có thể có không ít cạm bẫy ngôn từ chờ mình.
Đồng thời, cô cũng lặng lẽ sắp xếp một ít chuyện, hy vọng kịp.
Cổ đông A: Dục tổng có thể không biết, ngành kinh tế thực thể của chúng ta thực ra có sự khác biệt căn bản với ngành tiêu dùng giải trí của các cô, trong quản lý nhân sự cũng có sự khác biệt.
Cổ đông B: Đúng vậy, kiểm soát chi phí nhân sự tự có trụ sở chính và bộ phận chi phí kiểm soát, Dục tổng thực ra phải làm nhiều hơn là trù tính và quản lý và mở rộng kinh doanh.
Cổ đông C: Dục tổng tuổi trẻ khí thịnh, trước kia quản cọc có Quốc Huân quản lý, hai thiếu gia cũng không dám xằng bậy, hiện tại Quốc Huân không quản được, mấy ông già này chỉ có thể nói chuyện với Dục tổng.
Lăng Xương Khiếu mặc kệ những cổ đông kia chất vấn thậm chí ám chỉ Lăng Thiên Dục, ông không nói một lời, càng giống người ngoài cuộc dự thính. Từ khi tam phòng gặp chuyện không may bắt đầu đến nay, phiền toái của công ty liền nối gót mà đến, Lăng Thiên Dục vẫn bị động tham dự trong đó, tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, thành công giải quyết vấn đề tài chính và khách hàng, hiện giờ bởi vì ra sức chỉnh đốn bầu không khí, lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cô cháu gái này, sẽ xử lý như thế nào đây? Hội đồng quản trị đều là cáo già, không có một ai dễ đối phó, mấy đứa con trai ứng đối cũng vất vả, huống chi là cô.
Lăng Thiên Dục mặt không đổi sắc, đứng dậy quét mắt nhìn toàn hội trường, tùy tiện chỉ vào một trang PPT, nói: "Người này, đã làm việc mười năm, tỷ lệ đóng góp chiếm 30% doanh thu; người này nhận tiền hoa hồng từ khách hàng cao nhất lên tới 20%, ép giá sản phẩm của công ty, từ đó thu lợi cá nhân; người này vì chạy việc, thường xuyên thu thập vé máy bay để công ty hoàn trả, có lần cao nhất đã báo lên tới 100 ngàn, sau khi kiểm tra phát hiện một nửa là giả." Cô lật từng trang một của tài liệu đã chuẩn bị từ tối hôm trước, nói đến một nửa thì bắt đầu không cần nhìn tài liệu nữa, vì cô thực sự không quen báo cáo trước PPT.
"Các vị cổ đông, nếu đã nghi ngờ tôi quản lý thực thể có sơ hở, tôi chỉ hỏi một câu, những người này công ty có nên keo kiệt chi phí nuôi dưỡng không? Họ đều là quản lý cấp trung, giống như khối u ác tính và nguồn lây nhiễm, nếu trên dưới cùng một kiểu, nhân viên thông đồng với những người như vậy, công ty còn tương lai không? Nếu các vị cảm thấy không sao, Lăng Duệ chúng ta dưỡng được, danh dự quan trọng, thoả hiệp cho mười mấy người gây rối hôm nay, vậy được, hôm nay tôi sẽ từ chức tổng giám đốc, để công ty có một cậu trả lời thoả đáng."
Người nói một phen á khẩu không trả lời được, mấy vị cổ đông nhìn nhau, đang tính toán dùng lời gì ngăn cản cô.
Lăng Thiên Dục thừa dịp thắng xông lên: "Mười mấy nhân viên lấy đâu ra sức mạnh và can đảm đối nghịch với công ty? Mỗi ngày tụ tập ở cửa công ty có hơn 20 người, không ít khuôn mặt lạ, trong chuyện này có ai âm thầm điều khiển hay không, có ai bởi vì tôi là quan mới mà đi ra quấy rối hay không, tôi nghĩ mọi người đều rõ mà không nói ra."
"Nói hay lắm!" Một người đàn ông trung niên nghiêm túc đứng trước cửa phòng họp, ánh mắt ông ấy dừng ở trên mặt Lăng Thiên Dục, nụ cười nồng đậm:" Dục tổng tuổi trẻ tài cao, vừa nhậm chức đã vượt mọi chông gai, loại dũng khí và quyết đoán này không phải người bình thường có thể có."
"Chủ tịch Lý?" Rất nhiều người đứng lên, ngay cả Lăng Xương Khiếu cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của ông ấy, "Thật sự là khách hiếm nha lão Lý, mỗi lần mời ông tới ông đều không đến, hôm nay sao lại rảnh."
"Chủ tịch đây là trách tôi sao? Gần đây tôi không ở trong nước, lúc đi thăm em gái nghe nói chuyện này, liền tới đây xem." Lý Tân Bình tiến lên bắt tay Lăng Xương Khiếu, Hải Dụ vội vàng sắp xếp chỗ ngồi, cô ấy biết vị cổ đông trong truyền thuyết này.
Lý Tân Bình, người thừa kế tập đoàn châu báu "Lý Thị Phu Nhân", chủ tịch đương nhiệm, là anh ruột của Lý Hân Dao. Ông ấy từng ra tay giúp đỡ Lăng Duệ khi tập đoàn gặp khủng hoảng, mua được cổ phiếu với giá thấp, hiện nay là một trong mười cổ đông lớn, hàng năm ngồi nhập tiền hoa hồng, không bao giờ quản lý công việc, cũng rất ít xuất hiện.
"Chào chú Lý." Lăng Thiên Dục nhìn thấy ông ấy xuất hiện, liền đoán có phải bác cả đang giúp mình hay không?
"Đã lâu không gặp, nhị tiểu thư cũng đã trỗ mã kinh diễm như vậy, mỹ mạo và năng lực thôn tính à, con cháu ông Lăng đều là nhân trung long phượng."
"Nào có nào có, ông quá khen." Bất cứ lúc nào, Lăng Xương Khiếu đều sẽ cho Lý gia đủ mặt mũi, đây cũng là nguyên nhân Lý Hân Dao có địa vị cao ở Lăng gia, nhưng cho dù bà có thể nói chuyện, thỉnh thoảng có thể che chở nhị phòng, cũng không cách nào chiếu cố, cũng bất lực thay đổi bi kịch xảy ra.
Lý Tân Bình rõ ràng là hướng về Lăng Thiên Dục, ông ấy mặc dù không nói rõ, nhưng những lời tán thưởng kia đã nói rõ tất cả, những người trăm phương ngàn kế muốn làm khó Lăng Thiên Dục cũng tạm thời ngậm miệng.
Tình thế đã xảy ra nghịch chuyển, sau đó Lăng Thiên Dục lấy ra phương án giải quyết và thành quả, càng làm cho những người đó không còn lời nào để nói.
Tuyên An sau khi tuyết rơi, ban đêm cực kỳ sáng ngời, tuyết bay lả tả, giống như cánh hoa bay múa đầy trời vào cuối xuân. Liễu Tư Dực đưa cơm xong trở về đã 8 giờ, vốn định chờ Lăng Thiên Dục tan làm, nhưng hôm nay cao ốc Lăng Duệ đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Nghĩ đến những người kia có lẽ không dám chọn hôm nay để gây sự, vì tránh cho mình bại lộ, nàng vẫn nên trở về.
Lúc nhàm chán, nàng sẽ làm một số chuyện làm phong phú bản thân, ví dụ như ở phòng bếp nghiên cứu món ngon và đồ ngọt mới, nàng muốn Lăng Thiên Dục mỗi ngày đều ăn những món ăn khác nhau, cho dù cùng một nguyên liệu nấu ăn, cũng phải làm ra những món ăn khác nhau.
Nàng đối diện với nguyên liệu nấu ăn và thực đơn, nghiêm túc nghiên cứu nguyên liệu và thủ pháp nấu nướng, thỉnh thoảng có thể từ cửa sổ, nhìn thấy tuyết ban đêm, bay qua vầng sáng đèn đường, ban đêm yên tĩnh bởi vì trong lòng có một người mà tràn đầy.
Chỗ ở của nàng và Rose gần nhau, muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở nhà, nhưng mà sự yên tĩnh hôm nay lại bị một tiếng chuông chói tai phá vỡ.
"Reng reng reng" chuông báo động vội vàng mà khẩn cấp, Liễu Tư Dực vội vàng buông công việc trong tay xuống, chạy đến ban công mở cửa sổ ra nhìn, Rose đang có khách chạy ra ngoài.
Đó là tiếng còi báo cháy! Liễu Tư Dực lúc này cảm thấy không ổn, cởi tạp dề ra, lao ra ngoài cửa.
Khách của Rose được từ từ khai thông ra ngoài, mọi người đứng ở ven đường buộc chặt cổ áo, lo lắng nhìn vào bên trong.
"Hồng tỷ đến rồi." Có người kêu lên.
Liễu Tư Dực vừa đi vừa buộc tóc dài, đi ngược chiều đám người.
"Hồng tỷ, đừng đi, bên trong toàn là lửa rất nguy hiểm, chúng tôi đã gọi điện thoại rồi, phòng cháy chữa cháy sắp tới rồi." Có khách giữ chặt nàng.
"Không sao, mọi người tránh xa một chút." Liễu Tư Dực có vẻ bình tĩnh bất động thanh sắc, lỗ xả khí và cửa sổ lầu hai có khói bốc ra, ngoại trừ nhân viên công tác, khách hàng cơ bản đều đi ra.
Liễu Tư Dực xách cổ áo che miệng mũi, lao vào trong.
"Hồng tỷ!"
Ánh lửa lốm đốm khắp nơi, nhân viên lầu một đang cầm bình chữa cháy dập lửa.
"Đừng dập nữa, đi ra ngoài!" Nàng chỉ huy đâu vào đấy, mấy nhân viên bởi vì hít phải khói đặc đã ho sặc sụa, "Đi mau!" Liễu Tư Dực đẩy bọn họ ra ngoài, tự mình đi vào phòng vệ sinh thấm ướt áo khoác, che miệng mũi lại.
Lầu một đã không còn người, sau khi nàng theo vài nhân viên đi ra, mới phát hiện thiếu một người.
"Tiểu Võ đâu?"
"Quản lý ở lầu hai, văn phòng lầu hai bốc cháy, khụ khụ khụ."
"Tập tranh vẫn còn ở văn phòng!" Liễu Tư Dực xoay người lại vọt vào, bao nhiêu người muốn bắt lấy nàng, lại chậm một bước.
Ngọn lửa bốc lên rất nhanh, khói càng lúc càng lớn. Liễu Tư Dực không kịp quan tâm đồ đạc ở lầu một, đi thẳng lên lầu hai. Mới vừa chạy đến hành lang, thì có một chùm ánh lửa vọt ra, nhào tới trước mắt, làm cho trước mắt nàng nhoáng lên một cái, nhất thời có chút không thấy rõ đường.
"Tiểu Võ! Tiểu Võ! Cậu ở đâu?" Nàng liều mạng kêu lên, chỉ nghe mơ hồ tiếng ho, khói mù che khuất tầm mắt, nàng dùng cổ áo ẩm ướt che miệng mũi, tiếp tục khó khăn đi vào bên trong, "Tiểu Võ! Cậu ở đâu?"
"Hồng tỷ...... Em ở đây!" Trương Tiểu Võ vẫn luôn dập lửa ở lầu hai, không hề có bất kỳ phòng bị gì, cả người đã sức cùng lực kiệt, cậu dựa vào tường, cảm thấy khó thở muốn nôn mửa.
"Mau ra đây, mau lên!" Liễu Tư Dực biết cậu ở phía trước nhưng không thấy rõ.
"Không được, nơi này là tâm huyết của chị, không thể bị hủy như vậy." Dứt lời, cậu dùng bình chữa cháy đập vỡ cửa kính, lấy bình còn lại ra.
"Bỏ đi, mau ra đây, mạng sống quan trọng!"
Nhưng Trương Tiểu Võ đã vọt vào văn phòng, phun mạnh vào bàn làm việc, cả người cậu bắt đầu hoảng hốt, cậu lảo đảo kéo ngăn kéo ra, bên trong có đồng hồ, thuốc, sổ sách của Hồng tỷ và một tập tranh vẽ.
Cậu thu toàn bộ vào trong ngực, đang muốn đi ra ngoài, thể lực cũng đã chống đỡ hết nổi, dưới chân cậu mềm nhũn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống, tất cả mọi thứ đều trượt xuống đất, chỉ có tập tranh vẽ kia ôm ở trong ngực.