Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 73: Đáng sợ không biết trước



Edit: phuong_bchii

________________

Lăng Thương Thiên trông có vẻ lịch sự nhã nhặn, đeo kính trông rất có phong thái của một người trí thức, cậu ấy trông càng giống một phần tử trí thức nghiên cứu học thuật, nhưng tất cả những gì cậu ấy học được đều được áp dụng vào sự nghiệp.

Cậu ấy thích học đi đôi với hành, cũng rất có lòng tin với chuyên môn và năng lực của mình, cho nên cậu ấy sẽ không nghi ngờ trí nhớ của mình.

Liễu Tư Dực không lộ buồn vui, đáy mắt tựa như núi băng đang tan tuyết, khiến người ta nhìn mà rùng mình.

"Thiên tổng, anh nhận lầm người rồi." Nàng thu hồi tầm mắt, tránh ánh mắt xuyên thấu của Lăng Thương Thiên.

"Chị Ly không muốn nhớ lại quá khứ em có thể hiểu, dù sao khoảng thời gian đó không vẻ vang cũng không vui." Lăng Thương Thiên thu lại ý cười, trầm giọng nói: "Nhưng mà, mặc kệ chị không nhớ hay là giả vờ không nhớ em, em đều sẽ buồn."

"Thiên tổng, nếu anh muốn tâm sự quá khứ của mình, e rằng tôi không phải là đối tượng thích hợp, chúng ta cũng không quen nhau." Liễu Tư Dực ra dấu mời, không muốn dây dưa với cậu ấy nữa.

Lăng Thương Thiên khẽ thở dài một hơi, đẩy kính mắt, nhìn không ra là buồn thật hay buồn giả, "Không sao, dù sao mười hai năm qua, em đã trưởng thành rồi, chị Ly cũng là hai người khác nhau, đẹp đến mức em thiếu chút nữa không nhận ra, nhưng em vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt quật cường ẩn nhẫn của chị, còn có sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của chị từ chối người khác ngàn dặm."

Liễu Tư Dực không tiếp lời cậu ấy nữa, nàng nói một câu Lăng Thương Thiên có thể nói mười câu, tiếp tục như vậy sẽ chỉ không dứt. Huống chi nàng căn bản không thể phán đoán Lăng Thương Thiên đến cuối cùng là cố ý thăm dò, hay thật sự từng có xích mích gì hoặc là cái gì khác với mình.

Mười hai năm trước, Lăng Thương Thiên mới bao lớn, thời gian bồi rượu đều là tối tăm, những năm nay nàng đều theo bản năng mà xóa bỏ những thứ quá khứ kia, phai nhạt đoạn thời gian không có ánh mặt trời kia, nhưng giờ có người đã mở cánh cửa ký ức mà nàng đã đóng chặt.

Như thể đã lột bỏ lớp áo choàng hào nhoáng, phơi bày ra mặt tối tăm và ghê tởm nhất.

Thấy nàng lại một bộ dáng người lạ chớ gần, Lăng Thương Thiên cười, dáng vẻ con người có lẽ sẽ thay đổi, ăn mặc và trang điểm cũng có thể làm cho người ta thay hình đổi dạng, nhưng cá tính và tính nết cũng rất khó thay đổi, Liễu Tư Dực quá đặc biệt, đặc biệt đến cho dù cậu ấy không nhớ rõ dáng vẻ cũng có thể nhận ra từ trong ánh mắt và khí chất.

"Chị Ly không thích bị người dây dưa thì em không phiền chị nữa, nhớ thay ta gửi lời đến chị A Nhạc với..." Lăng Thương Thiên gõ trán, nhíu mày nói: "Còn có một chị tên gì em quên rồi, thay em chào hỏi các chị ấy."

Liễu Tư Dực trong lòng căng thẳng, A Nhạc là tên lúc đầu của Lam Doanh, cậu ấy ngay cả cái này cũng biết sao?

Nàng mím chặt môi, thản nhiên trả lời: "Mặc dù không hiểu Thiên tổng đang nói gì, nhưng vẫn muốn nói xin lỗi, có thể không thể đáp lại anh."

Lăng Thiên Dục ở một bên nghe điện thoại, quay đầu phát hiện Lăng Thương Thiên tươi cười dịu dàng nhìn Liễu Tư Dực, vội vàng nói với trong điện thoại: "Cừu tổng, bên tôi tạm thời có chút việc, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ngài, tạm biệt."

Cúp điện thoại xong, cô vội vàng đi tới, nói: "Công ty nhiều chuyện như vậy, ngũ đệ còn có lòng dạ rảnh rỗi đến nói chuyện phiếm?"

Khóe miệng Lăng Thương Thiên khẽ nhếch: "Cho dù ngày mai là tận thế, hôm nay cũng nên làm gì làm gì, sóng thần tới trước nhấn chìm người ven biển, trời sập xuống trước đập chết người cao, chung quy cũng sẽ không lập tức đến lượt em." Cậu quay sang nhìn Liễu Tư Dực, "Chị nói đúng không, Ly..." khẩu hình cậu ấy phát một chữ rời, tiện đà lại đổi thành: "Hồng tỷ."

Cánh tay Liễu Tư Dực hạ xuống, bám chặt lấy ghế, những lời này lúc còn trẻ nàng từng nói, nhưng nàng không nhớ ra là nói với ai.

Lăng Thương Thiên rốt cuộc là ai, trong lời ngoài lời giống như biết được hết thảy, các nàng đều đã được cứu ra hơn mười năm, ông chủ quán bar kia về sau cũng đã bị tuyên án chung thân, giờ chắc vẫn đang thi hành án.

Làm sao có thể có người biết quá khứ của các nàng? Các nàng từ hình tượng đến thân phận đều đã hoa lệ lột xác, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Tầm mắt Lăng Thiên Dục rơi vào động tác nhỏ của nàng, đó là biểu hiện điển hình của sự căng thẳng bất an, Liễu Tư Dực có thể giấu cảm xúc nhưng không giấu được những chi tiết theo bản năng.

"Lão ngũ đã nói gì với em?"

"Không có gì, quái gở, em căn bản nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì." Khi trả lời vấn đề này, Liễu Tư Dực cố gắng bình phục chính mình, từ móc ghế biến thành hai tay đan nhau, từng bước từng bước giảm bớt căng thẳng của mình.

Lăng Thiên Dục không ép hỏi, chỉ nói: "Cậu ta nổi tiếng là thần mặt lạnh, bình thường ít khi cười, đa số thời gian đều không có biểu cảm, hôm nay vậy mà còn cười với em, sẽ không có ý với em chứ." Cô dùng trò đùa cố gắng làm cho Liễu Tư Dực thả lỏng.

Nàng cười nhạt: "Chị tưởng cả thế giới đều là hoa đào của em à."

"Vậy thì chưa chắc, không phải em từng ở trong bụi vạn hoa, chiếc lá không dính người sao."

"Hoa đào nát đôi khi có thể là họa..." Liễu Tư Dực ngơ ngẩn trả lời.

"Không, không có gì." Liễu Tư Dực thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng nói với Lăng Thiên Dục: "Thiên Dục, em cảm thấy Lăng Thương Thiên có thể không đơn giản như vậy, chị phải đề phòng cậu ta."

Lăng Thiên Dục cười khẽ: "A, lão ngũ này khi còn bé là Tào Xung, hiện tại thành Tào Phi."

Liễu Tư Dực sửng sốt một lát, nàng đại khái có thể lĩnh hội được ý của Lăng Thiên Dục. Giọng nói của Lăng Thương Thiên thật sự khiến người ta lo lắng.

Ba người các nàng là Lăng Thiên Dục tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc bồi dưỡng ra vũ khí có lực, hiện tại nửa đường lại lòi ra Lăng Thương Thiên, nắm nhược điểm trí mạng nhất của các nàng: quá khứ không thể tả.

Họ có thể bị tiêu diệt toàn quân.

Cơm trưa ăn đến tẻ nhạt vô vị, Liễu Tư Dực tâm sự nặng nề, Lăng Thiên Dục không có hỏi nhiều, trực tiếp đưa nàng về văn phòng.

"Em nghỉ trưa một lát, chị xử lý chút tài liệu." Cô còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Liễu Tư Dực lắc đầu, "Chị có thấy em ngủ trưa bao giờ chưa." Nàng không có thói quen này.

"Em không ngủ trưa, trước kia chỉ cần em đến quán bar ngày hôm sau đều sẽ ngủ thẳng đến chiều."

"Cuộc sống về đêm đương nhiên là chênh lệch múi giờ, vậy không tính là em ngủ nướng." Liễu Tư Dực biết cô sợ mình nhàm chán, đi thẳng đến giá sách, "Em đọc sách là được rồi."

Văn phòng hấp dẫn ánh mắt nhất chính là bức tường giá sách kia, từ trên xuống dưới khảm vào tường, mỗi kệ đều bày những cuốn sách khác nhau, hương sách và không khí văn nghệ làm dịu đi vẻ cứng cáp của thiết kế hiện đại.

Liễu Tư Dực quanh quẩn trước giá sách, rất muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý. Đang nhìn, bức tường giá sách bỗng nhiên mở ra như cửa, tầm mắt rộng mở thông thoáng.

Sau bức tường còn có một căn phòng? Liễu Tư Dực kinh ngạc không thôi, đây là thiết kế quỷ tài gì, rõ ràng nhìn giống một bức tường, thì ra là biểu hiện giả dối, giá sách chỉ là làm vách ngăn, phía sau mới là động thiên khác.

Lăng Thiên Dục cười buông điều khiển từ xa, "Đây là sau này chị cải tạo lại, có đôi khi mệt mỏi quá thì trốn vào ngủ một lát, em cứ an tâm đi nghỉ ngơi, chị đảm bảo sẽ không có người quấy rầy đến em."

Gian phòng tuy không lớn, nhưng bày một cái bàn trang điểm, không gian hướng nam kéo dài ra ngoài là cửa sổ 270 độ, ánh mặt trời chiếu xuống giường, gợi lên sự lười biếng của con người.

"Chị ở bên ngoài làm việc, em ở bên trong ngủ không thích hợp đâu?"

"Vậy chị cùng em nghỉ ngơi." Lăng Thiên Dục gợi lên một nụ cười quyến rũ, cô nhẹ nhàng nhấn công tắc, bức tường tủ sách từ từ đóng lại, ngăn cách các nàng với thế giới bên ngoài.

"Chị??" Liễu Tư Dực vừa mới mở miệng đã bị cô chặn miệng, nụ hôn của Lăng Thiên Dục khi thì nóng bỏng khi thì ôn hòa, Liễu Tư Dực không thể kháng cự sự dịu dàng bá đạo này, gần như sắp hít thở không thông, hai gò má nàng ửng đỏ, lan tràn đến trên cổ.

Hô hấp của nàng dần dần mất đi tiết tấu, nhưng trong đầu luôn xuất hiện nụ cười và lời nói nhìn không thấu của Lăng Thương Thiên, nàng không cách nào chuyên tâm.

"Thiên Dục dừng, dừng lại, đây là phòng làm việc." Một câu nói đứt quãng, nàng dùng chút lý trí còn sót lại giãy dụa.

"Chúng ta đã lâu không làm, en có biết chị nhớ em bao nhiêu không ~" Giọng nói xinh đẹp run rẩy của cô, gần như nhấn chìm ý thức tỉnh táo của Liễu Tư Dực, nhưng nàng vẫn kháng cự.

"Đừng ở đây, em..." Nàng không thể tự vượt qua cửa ải, ở đây là văn phòng đó! Địa bàn của kẻ thù, nàng không thể tập trung, sẽ phân tâm, thay vì kéo căng thần kinh tiến hành không bằng nhịn đến buổi tối.

Lăng Thiên Dục vùi mặt vào cổ nàng, tham lam cảm thụ hơi thở đã lâu không gặp này, thời gian này bởi vì chuyện của Trương Tiểu Võ, quá mức bi thương, rất lâu không có thân thiết, khoảng thời gian dày vò này tựa như đã qua nửa thế kỷ.

"Thiên Dục, không được, ở đây em thật sự không được..." Liễu Tư Dực khẽ cắn môi dưới, bị Lăng Thiên Dục khiêu khích đến tâm thần ý loạn, nhưng vẫn uyển chuyển từ chối, mặc dù không có sức mạnh gì, nhưng Lăng Thiên Dục vẫn cảm giác được sự bài xích của nàng.

Cô dừng lại, nghiêm túc hỏi: "Thật sự không được?"


Mặt Liễu Tư Dực còn nóng chưa tiêu, kiên định lắc đầu: "Không được, em không có tâm trạng," nàng ôm cô Lăng Thiên Dục, khẽ vuốt mặt của cô, nói: "Xin lỗi, làm chị mất hứng, buổi tối bồi thường cho chị, được không?"

Lăng Thiên Dục giống như quả bóng cao su nhụt chí, cởi ra một nửa cổ áo của Liễu Tư Dực rồi đóng lại, cô vỗ vỗ mặt, để cho mình bảo trì tỉnh táo, "Haizz, chị thật sự là quá khó khăn, kim ốc tàng kiều cũng không thể chạm vào, mấy tiếng chiều nay chị làm sao chịu được?"

"Ngoan, chị chuyên tâm làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh." Liễu Tư Dực xoa xoa mặt cô, nâng lên nhẹ nhàng hôn, đồng thời đẩy cô ra cửa, "Được rồi, đi làm đi, không phải chị nói phải xử lý tài liệu sao."

"Vậy giúp chị xử lý son môi một chút, lem hết rồi, chính em cũng vậy."

Đầu ngón tay Liễu Tư Dực khẽ nhếch môi, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chị lại đây, lau sạch đi rồi em tô lại cho chị."

"Moah ~" Lăng Thiên Dục ngửa đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, giống như muốn dẫn người ta một thân phong trạch, nữ nhân này từ trong xương cốt tản ra yêu mị, thời khắc đều đang cám dỗ người.

Liễu Tư Dực kiềm chế bản thân, cẩn thận lau đi quầng đỏ trải ra cho cô, một lần nữa vẽ lại cành môi, tô son, thoáng chốc cô lại trở nên quyến rũ vô cùng.

"Buổi tối tuyệt không buông tha cho em, hừ ~" Ánh mắt Lăng Thiên Dục liếc mắt đưa tình, cười xinh đẹp, lưu luyến không rời trở lại văn phòng.

Liễu Tư Dực cười lắc đầu, chờ cửa giá sách đóng lại, nàng mới ngồi phịch xuống giường, rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc Lăng Thương Thiên là ai, nàng vẫn không nhớ ra. Nàng mở điện thoại ra, tra tìm tư liệu về Lăng Thương Thiên, cậu ấy năm nay 25 tuổi, mười hai năm trước lời nói, mới 13 tuổi, nhỏ như vậy làm sao sẽ nhớ rõ chuyện lâu như vậy?

Trên mạng giới thiệu Lăng Thương Thiên đều lấy "Thiếu niên thiên tài Lăng thị" nổi tiếng, trong lúc đi học bởi vì thành tích xuất sắc thường xuyên nhảy lớp, thi vào trung học phổ thông, thi tốt nghiệp trung học đều là thủ khoa, Trong thời gian học thạc sĩ, cậu ấy đã bắt đầu tham gia vào sự nghiệp gia đình và cũng từng đi nước ngoài để bồi dưỡng.

Lý lịch của cậu ấy gần như đều là những thứ liên quan đến việc học và lĩnh vực chuyên môn, một người như vậy nếu cất giấu ý xấu, còn biết quá khứ của mình, vậy sẽ khó giải quyết biết bao nhiêu?

Thời gian sau giờ trưa kéo dài, Lăng Thiên Dục thường thường liếc về phía giá sách, cách một bức tường, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Liễu Tư Dực, mỗi một khắc làm việc đều trở thành hưởng thụ.

Cô đơn giản xử lý xong công việc, liền bắt đầu "kế hoạch lớn" của mình. Rose bị cháy, không thể để nó trở thành phế tích, đây là thứ nàng cô cho Liễu Tư Dực, mặc dù không phải tín vật đính ước, nhưng cũng chứa đựng rất nhiều ký ức và ràng buộc giữa hai người.

Lăng Thiên Dục mở một bản vẽ cỡ A1 ra, đây là bản vẽ mặt bằng chi tiết của Rose, cô định sửa sang lại quán bar, tất cả mọi chuyện đều tự mình làm, chờ sau khi hoàn thành sẽ cho Liễu Tư Dực một bất ngờ.

Chỉ là phong cách trang trí phía sau cần phải suy nghĩ cặn kẽ, giống y như đúc sẽ làm cho Liễu Tư Dực nhìn vật nhớ người, chỉ tăng thêm thương cảm, hoàn toàn khác liền mất đi hương vị vốn có của Rose.

Cô muốn khôi phục lại phần tinh hoa của Rose, lại dung hợp một ít ý niệm và ý tưởng trang trí mới, cô lưu bố cục vào trong đầu, thu bản vẽ lại, tạm thời vẫn không thể bị Liễu Tư Dực phát hiện.

Logo phải thiết kế lại, cô chống cằm cầm bút tùy ý vẽ, dựa vào cảm giác vẽ mấy hình cũng không hài lòng, chỉ chốc lát sau, sọt giấy đã có thêm một đống giấy vụn.

Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ, Hải Dụ dẫn Lăng Thương Bắc tới.

"Nhị tiểu thư, đại thiếu gia tới hỏi chuyện của Liễu tiểu thư." Hải Dụ nói chuyện rất chính thức, trước sau phải giả bộ là người ngoài cuộc, đứng xem.

"Nghe nói Hoa Hồng làm vệ sĩ của em." Lăng Thương Bắc liền nhìn xung quanh, anh trông có vẻ có chút tiều tụy, trên gương mặt tuấn tú để râu, tăng thêm vài phần nam tính.

Lăng Thiên Dục nhìn anh, cười khẽ: "Đại ca bận đến nỗi ngay cả râu cũng không rảnh cạo?"

Lăng Thương Bắc không tiếp lời cô, hỏi: "Hoa Hồng đâu?"

"Anh muốn gặp không?"

"Thôi thôi, bộ dạng của anh quá chật vật, vẫn là đừng để cho cô ấy nhìn thấy." Lăng Thương Bắc sờ sờ chòm râu, vẻ mặt u sầu.

Chuyện góp vốn phi pháp liên quan rất rộng, người kia khi chưa nghỉ việc đã lén dùng con dấu ở bên ngoài tiến hành góp vốn, hiện tại rất có thể cần công ty bồi thường số tiền này, tổn thất này so với phiền toái của quản cọc đã từng chỉ hơn chứ không kém.

Lăng Thương Bắc té ngã lớn như vậy, đương nhiên ăn ngủ không yên, nhưng anh vẫn lo lắng cho Liễu Tư Dực, nghe nói nàng tới tập đoàn làm việc, tự mình tới xác nhận.


Lăng Thiên Dục lật ngược bức tranh trên bàn, thong thả nói: "Đại ca cứ yên tâm, em sẽ không bạc đãi cô ấy đâu, anh cứ yên tâm xử lý rắc rối của mình, đừng để kẻ tiểu nhân có cơ hội."

"Vậy em trả cô ấy bao nhiêu tiền lương?"

"Ba mươi ngàn đi." Lăng Thiên Dục nói ngay, thực ra cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giữa cô và Liễu Tư Dịch không cần phải mặc cả, nhưng Lăng Thương Bắc lại không nghĩ như vậy.

"Ba mươi ngàn ít quá? Nhị muội, em keo kiệt quá rồi."

Lăng Thiên Dục nheo mắt nhìn anh, rất có hứng thú hỏi: "Vậy đại ca thấy bao nhiêu là hợp lý?"

"Gấp đôi." Nói xong lại bổ sung: "Thôi, em keo kiệt như vậy chắc không nỡ, phần còn lại anh sẽ trả, bây giờ quán bar của cô ấy đã bị cháy, cải tạo lại để mở cửa lại cần một khoản chi phí lớn, còn phải an ủi nhân viên cộng với tiền bồi thường cho căn nhà và tiền thuê cao, chắc chắn sẽ tiêu tốn hết những gì đã kiếm được trong mấy năm nay."

"Đại ca, gần một trăm triệu tiền bồi thường anh còn chưa có tin tức, sao lại vì một người phụ nữ mà tiêu tốn như vậy?"

"Khi em nợ một trăm triệu, mấy chục ngàn sẽ trở thành hạt cát trong sa mạc, anh vẫn có khả năng chi trả, còn nữa, bình thường đối xử tốt với Hoa Hồng một chút."

Gần đây anh rất lo lắng, số tiền bồi thường này quá lớn, anh phải làm báo cáo công việc cho hội đồng quản trị, phải tìm cách lấp đầy lỗ hổng tài chính này.

"Đại ca đã giao phó, không dám không nghe." Lăng Thiên Dục trên mặt cười, nhưng trong lòng lại nghĩ: phụ nữ của mình sẽ tự mình chiều chuộng, không cần Lăng Thương Bắc phải lo lắng, nhưng anh thật sự rất chân thành đối tốt với Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục thậm chí không biết có nên ghen hay không.

"Anh đi trước." Lăng Thương Bắc trước khi đi đã nhìn sâu vào Hải Dụ, Hải Dụ đứng thẳng tắp, nhẹ gật đầu, "Đại thiếu gia đi trước, hội đồng quản trị có vài việc cần truyền đạt cho nhị tiểu thư."

"Hải Dụ, sau này cô đừng gọi tôi là đại thiếu gia nữa, cứ kỳ kỳ."

Hải Dụ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Vậy Bắc tổng đi thong thả."

"Cô, haizz." Lăng Thương Bắc thở dài một hơi, rời đi.

Đợi đến khi anh rời khỏi văn phòng, Hải Dụ bắt đầu tìm Liễu Tư Dực, trong tay cô ấy còn cầm tài liệu quan trọng.

"Nhị tiểu thư, Hồng Tâm đâu? Tôi tìm cô ấy nói chút chuyện."

Lăng Thiên Dục chỉ giá sách bên kia, "Đang nghỉ ngơi, cô không phải nên báo cáo công việc cho tôi trước?"

"Tài liệu trả lại cho cô trước, chủ tịch bảo cô xử lý khiêm tốn, để lại chút tự tôn và thể diện cho tứ thiếu gia."

Lăng Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: "À, cháu trai đúng là khác, cho dù phạm phải tội lớn cỡ nào cũng phải chừa đường sống."

"Hồng Tâm đâu rồi?" Hải Dụ lại hỏi một lần nữa.

Liễu Tư Dực ở phòng nghỉ căn bản không ngủ, vẫn luôn cố gắng nhớ lại, nàng vẫn không nhớ ra gặp qua Lăng Thương Thiên lúc nào, nàng cần có người giúp nàng cùng nhau nghĩ.

Nghe Hải Dụ tìm mình, nàng liền đi ra ngoài.

"Chị Hải Dụ, chị tìm em hả?"

Hải Dụ kéo nàng sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Có phải em cũng quên hôm nay là ngày gì không?"

"Hôm nay?"

Hải Dụ gật đầu.

Liễu Tư Dực đột nhiên nhớ tới cái gì, "Hôm nay hai mươi mấy tháng chạp rồi?"

"Hai mươi ba, hôm nay là sinh nhật Lam Doanh!" Hải Dụ gần đây bận đến phát điên, những năm trước lúc này không phải cô ấy nhắc Liễu Tư Dực, mà là Liễu Tư Dực nhắc cô ấy, chỉ cần Lam Doanh ở Tuyên An thì nhất định sẽ mừng sinh nhật cô nàng, cho dù không ở đây cũng sẽ liên lạc video.

"May mà chị nhắc em, nhưng em chưa chuẩn bị quà sinh nhật."

"Chị cũng không có, làm sao bây giờ." Hải Dụ cảm thấy hao tổn tâm trí, buổi chiều xem lịch quy hoạch sắp xếp chu kỳ công tác, thấy ngày âm lịch đột nhiên nhớ tới.

"Tối nay đến biệt thự, em làm bánh kem cho em ấy." Vừa lúc nàng muốn tìm Hải Dụ và Lam Doanh giúp mình nhớ lại, không chừng hai người còn nhớ một chút quá khứ.

"Vậy chị phải làm sao?"

"Chị tự nghĩ đi."

"Hả? Quá đáng vậy!"

Hai người thì thầm gạt Lăng Thiên Dục sang một bên, cô còn tưởng rằng Hải Dụ tới tìm mình là vì chính sự, kết quả là tìm Liễu Tư Dực tán gẫu?

Cô ghé qua nghe vài câu, hiểu được tất cả, cô cảm giác mình bị cô lập, chua chát nói: "Hôm nay là sinh nhật Lam Doanh, cho nên tôi không xứng tham gia sao?"

"Ơ..." Hải Dụ nhìn về phía Liễu Tư Dực.

"Chị đương nhiên có thể tham gia, điều kiện tiên quyết là không tăng ca, nhưng dù tăng ca em cũng không thể ở cùng chị."

"Ồ, chị không quan trọng bằng Lam Doanh sao?"

Liễu Tư Dực gật đầu, cố ý cười nói: "Hôm nay em ấy lớn nhất."

"Em là thẳng nam sao? Gạt chị dỗ người có được không?" Lăng Thiên Dục tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói buổi tối bồi thường cho mình, hôm nay tuyệt không thể dễ dàng buông tha cho nàng!

Hải Dụ cắn môi nhịn cười, không dám nói gì. Liễu Tư Dực cười mỉm, chạm vào đầu mũi cô, "Em đùa chị đấy, tối nay chúng ta đến nhà Lam Doanh nhé, được không?"

Lăng Thiên Dục ngạo kiều không nói lời nào, Liễu Tư Dực nắm lấy ngón tay cô kéo, "Dục tổng có tấm lòng rộng lượng, nhất định sẽ tha thứ cho tiểu nữ phải không?"

"Cái kia, tôi đi trước, buổi tối gặp." Hải Dụ biết điều lui ra, cái bóng đèn này của mình, giờ phút này thật sự là phát sáng vạn trượng.

"Được rồi, tha thứ cho em." Lăng Thiên Dục tức giận không quá mười giây, thích được Liễu Tư Dực dỗ vài câu mới vui trở lại.

"Vậy hôm nay có thể tan ca sớm một chút không?"

Lăng Thiên Dục nhướng mày: "Nữ nhân, em được voi đòi tiên?"

"Không được sao? Em còn định xuống bếp!"

"Được! Buộc phải được!" Lăng Thiên Dục nghe được nàng nói muốn xuống bếp, khẩn cấp trả lời, cô chưa có thật sự ăn cơm Liễu Tư Dực làm, luôn mong đợi một cuộc sống bình dị với ba bữa cơm.

Sau khi đạt được thỏa thuận, chưa tới giờ tan làm hai người liền rời khỏi văn phòng, các nàng như hình với bóng, đi tới cửa công ty gặp người Liễu Tư Dực không muốn gặp nhất.

"Nhị tỷ vội vã đây là đi đâu?" Lăng Thương Thiên bình thường rất ít khi chào hỏi cô, nhìn thấy đều làm như không thấy, hôm nay lại cực kỳ nhiệt tình tích cực, tầm mắt một mực chạy tới trên người Liễu Tư Dực.

"Việc công." Lăng Thiên Dục không muốn để ý tới cậu ấy, vô sự lấy lòng, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm, hôm nay Lăng Thương Thiên xuất hiện quá nhiều lần, không bình thường chút nào.

Liễu Tư Dực đi qua bên cạnh cậu ấy, dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng từ trong mắt Lăng Thương Thiên thấy được có gì đó đáng sợ không thể biết trước.