Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 87: Tình yêu trong lồng ngực



Edit: phuong_bchii

________________

Hốc mắt Lam Doanh thấm đẫm nước mắt, giọng nói ngày nhớ đêm mong bỗng nhiên quanh quẩn bên tai, cô nàng nhất thời nghẹn ngào, nói không nên lời.

"Bé ngốc!" Kỳ Mộc Uyển trong điện thoại lại gọi một lần nữa, so với giọng nói lúc trước càng dịu dàng hơn, giống như có người khẽ vuốt tai cô nàng, lúc này đồ án máy bay không người lái đã trở thành bối cảnh, thị giác thính giác trộn lẫn cùng nhau tựa như ở trong mơ, đẹp đẽ đến không chân thật.

Một hồi lâu, Lam Doanh mới từ trong khó có thể tin khôi phục ý thức, "Ai là đồ ngốc, chị mới phải." Phong cách mở đầu trước sau như một. Kỳ Mộc Uyển ở đầu dây bên kia cười ra tiếng, sau đó giọng nói trở nên dịu dàng: "Thích không?"

Ngoại trừ quà tặng và niềm vui bất ngờ mà fan đã từng chuẩn bị, Lam Doanh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhận được quà tặng được chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có ai khoa trương trực tiếp kể tâm sự với mình như vậy, tựa như tuyên thệ với toàn thế giới.

Cô nàng nói không nên lời thích, sợ có vẻ già mồm cãi láo, nhưng trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng chỉ cúi đầu ừ nhẹ một tiếng.

"Thật hiếm thấy nha, vậy nhìn vào sự vắt hết óc dụng tâm lương khổ của tôi, nói chuyện điện thoại với tôi một lúc?"

Lam Doanh gật đầu, nhớ tới cô ấy không nhìn thấy hành động của mình, lại ừ một tiếng.

"Tự cầm đi." Liễu Tư Dực giơ điện thoại nửa ngày, tay đã mỏi nhừ, hai người này chìm trong vui sướng gặp lại, hoàn toàn bỏ qua nàng và Hải Dụ.

Mặt Lam Doanh ửng đỏ, trong mắt cười hàm chứa lệ quang, Liễu Tư Dực thương tiếc cạo khóe mắt cô nàng, ra hiệu với Hải Dụ, hai người đi tới bên cạnh lò nướng, tập trung vào đồ ăn.

"Haizz..." Hải Dụ bỏ thịt cừu xiên nướng vào đĩa, thở dài một hơi.

"Sao lại thở dài trong lúc hăng hái bừng bừng vậy?"

"Thấy Lam Doanh như vậy không biết nên vui hay buồn."

Liễu Tư Dực đang lật xiên thịt thì ngừng lại, nhìn về phía cô ấy: "Sao lại nói vậy?"

"Trên đời này chỉ có một nhị tiểu thư, không phải ai cũng may mắn được như em."

Liễu Tư Dực hiểu ý của cô ấy, trên đời này cũng không có mấy người biết quá khứ của các nàng, thẳng thắn với người yêu đây là tôn trọng và tin tưởng tối thiểu, với tính cách của Lam Doanh, cô nàng chưa chắc có dũng khí nói, hơn nữa chuyện này rất có thể sẽ trở thành cái gai trong lòng cô nàng.

Huống hồ tầng lớp người như Kỳ Mộc Uyển, rốt cuộc có để ý quá khứ hay không, Liễu Tư Dực cũng không chắc, hơn nữa đa số sản nghiệp của Kỳ Mộc Uyển đều ở Mỹ, rất ít thời gian ở trong nước, chỉ là thỉnh thoảng tới thị sát công việc một chút, cùng bạn bè tụ họp một chút cũng trở về.

Bọn họ về sau sẽ như thế nào, còn là một ẩn số.

"Trước không nghĩ nhiều như vậy, đến đâu hay đến đấy."

Hải Dụ cười lắc đầu, "Em xem em thật hạnh phúc, khả năng duy nhất bị em bắt được, em không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã bắt được kim chủ của chúng ta luôn."

"Chị Hải Dụ ~" Khóe miệng Liễu Tư Dực kéo dài, "Chị đừng trêu em, em và Thiên Dục bây giờ cũng tiến thoái lưỡng nan, không thể ở bên nhau."

"Được rồi không nói nữa, thịt bò xiên của em xong rồi." Hải Dụ bị hun khói ho khan hai tiếng, Liễu Tư Dực cười nhận lấy, "Cảm ơn."

"Lam..." Cô ấy vừa định gọi món thịt cừu xiên nướng, lại cảm thấy mình không nên tiếp tục phát sáng nữa, đành phải đặt ở bên cạnh trước, tối nay sẽ đưa cho cô nàng, nào ngờ khứu giác nhạy bén của Lam Doanh tìm tới, "Thịt cừu xiên nướng xong rồi?"

Đầu dây bên kia Kỳ Mộc Uyển nghe thấy giọng nói phấn khích của cô nàng, hỏi: "Mọi người nướng thịt trên sân thượng?"

"Đương nhiên, ăn xiên nướng uống rượu."

"Vậy em ăn trước đi." Dứt lời Kỳ Mộc Uyển đột nhiên cúp điện thoại, Lam Doanh cầm thịt cừu nướng nhất thời không muốn ăn, cô nàng nhìn điện thoại, trong lòng dâng lên từng trận mất mát, "Nói cúp là cúp".

"Cúp rồi à?"

Lam Doanh căm giận trả điện thoại lại cho Liễu Tư Dực, cắn một miếng thịt xiên, lại mở một lon bia, buông ra ăn uống.

"Chị ta chính là như vậy, lần nào cũng vậy, muốn thế nào thì thế đó, cho tới bây giờ mặc kệ em." Lam Doanh vừa ăn vừa châm chọc.

Hải Doanh nhíu mày, không thể hiểu được: "Giây trước còn âu yếm, giây sau lại như vậy, tình yêu quả thật khiến người ta thay đổi."

"Không phải, tình yêu khiến Lam Doanh thay đổi không bao gồm em." Liễu Tư Dực bổ sung.

"Hai chị đừng hiệp lại bắt nạt em được không?"

"Được được được, chị tiếp tục nướng thịt cho em, em châm chọc, bọn chị nghe." Hải Doanh làm động tác ngậm miệng, Liễu Tư Dực bưng rượu cụng vào Lam Doanh, "Chị cảm thấy hôm nay vẫn chưa xong."

"Cái gì chưa xong?"

"Ừm..." Dựa vào hiểu biết của Liễu Tư Dực đối với Kỳ Mộc Uyển, chỉ làm những thứ lãng mạn khoa trương này làm sao đủ, làm sao cũng phải làm chút bất ngờ thực tế một chút.

"Không có gì." Nàng lắc đầu, mở trang web ra bắt đầu làm quần chúng ăn dưa, vừa rồi máy bay không người lái thổ lộ chấn động như vậy, chắc hẳn toàn bộ Tuyên An đều rất chấn động, hơn nữa hiệu ứng của minh tinh Lam Doanh, lúc này hẳn là đã có trên hot search.

"Cái gì chứ, nói chuyện một nửa." Lam Doanh ăn đến say sưa, không tự chủ nhìn về phía xa xa, ánh sáng của máy bay không người lái dần dần biến mất, tựa như sao băng chợt lóe lên, sau khi giúp cô nàng hoàn thành giấc mộng, liền tan thành mây khói.


Là cô nàng tham lam, không nên tham lam sự dịu dàng của Kỳ Mộc Uyển, không nên hy vọng xa vời. Cô nàng biết rõ mình không xứng với Kỳ Mộc Uyển, biết rõ quá khứ là khoảng cách cô nàng không thể vượt qua, nhưng vẫn sẽ phán đoán.

Cô nàng thậm chí sẽ tưởng tượng nếu hai người vẫn sống cùng nhau như trước, cuộc sống đơn điệu nhàm chán kia, sẽ thú vị biết bao.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Lam Doanh nhếch lên.

"Lam Doanh, em lên hot search rồi, chị dự tính nửa giờ sau có thể lên hạng 1." Liễu Tư Dực giơ điện thoại lên, Lam Doanh lại không có tâm trạng xem, "Đều tại Kỳ Mộc Uyển này, hoặc là biến mất hoặc là gây chuyện."

"Này này này, đại minh tinh, em đừng miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, ai khóc trong sinh nhật trước?" Hải Dụ còn chưa dứt lời, Lam Doanh gấp đến độ giậm chân, "Chị Hải Dụ! Chị thật đáng ghét, bắt nạt người khác, câm miệng câm miệng."

Liễu Tư Dực cười mà không nói, giơ điện thoại nhìn chăm chú, xếp hạng hot search thật sự thú vị, chuyện tứ thiếu gia Lăng gia bị tình nghi hút thuốc phiện với buôn lậu thuốc phiện xuất hiện và biến mất không ngừng qua lại hoán đổi.

Có người liều mạng nâng lên, có người liều mạng đè lên, khống chế đè xuống nhất định là Lăng Thương Bắc, nhưng vẫn không khống chế được tỷ lệ truyền bá này, nhưng độ chú ý mà Lam Doanh được máy bay không người lái thổ lộ trong nháy mắt vượt qua cái này, ngược lại trở thành lá chắn quan trọng để đại chúng dời tầm mắt.

Thật sự là không khéo không thành sách, nói không chừng người Lăng gia sẽ cho rằng là Thiên Dục hiệp trợ Lăng Thương Bắc hoàn thành, như vậy ngược lại có lợi cho bọn họ kết minh hôm nay, cũng biểu lộ ra năng lực của đại phòng và nhị phòng, nói vậy Lăng Xương Khiếu sẽ vui lòng.

Không biết đêm nay Lăng gia thế nào, Thiên Dục thế nào? Liễu Tư Dực trượt màn hình, cố gắng tìm được một ít ảnh chụp và bóng dáng của cô trong bài báo, có lẽ là nàng quá chói mắt, lúc quay cận cảnh, đã chụp nàng và Lăng Thiên Dục vào, bao gồm cả cùng nhảy điệu Tango.

Lăng Thiên Dục ôm mình nhẹ nhàng nhảy múa, thân thể nàng ngửa ra sau, Lăng Thiên Dục hơi khom lưng, hai người thân mật ôm nhau, trong mắt chỉ có nhau. Liễu Tư Dực nhớ rõ khoảnh khắc đó, toàn thế giới đều dừng lại, bên tai chỉ có hơi thở và nhịp tim của Lăng Thiên Dục.

Nàng chỉ có thể thông qua hồi ức, thông qua tìm kiếm bóng hình để giảm bớt nỗi nhớ. Xa nhau không quá hai giờ, đã thời khắc nóng ruột nóng gan, Liễu Tư Dực buồn bã thở dài một hơi, nhìn về phía ngọn đèn xa xa, đã thấy trên sân thượng chợt lóe lóe xuất hiện một chiếc máy bay không người lái.

Nàng nhìn kỹ, trên máy bay không người lái dường như vẫn treo thứ gì đó.

"Lam Doanh, máy bay không người lái nhà em tới rồi." Liễu Tư Dực chỉ chỉ bầu trời, máy bay không người lái giống như có thể nghe thấy nàng nói chuyện, chậm rãi rơi xuống, dừng lại bên cạnh Lam Doanh một hồi, dạo qua hai vòng, lại trở lại chỗ Hải Dụ, rơi xuống độ cao tay cô ấy có thể chạm tới.

"Đây là đưa đồ tới?"

Trên máy bay không người lái treo hai túi nilon, Hải Dụ lấy xuống, mở ra nhìn, hóa ra là... cô ấy phì cười một tiếng.

"Cái gì vậy?" Lam Doanh tò mò thò đầu ra, không biết nên bày ra biểu cảm gì, một miếng thịt bò bít tết, một túi giấy bạc, còn có hai món ăn chín (đậu nành và đậu phộng)?

Hải Doanh không nhịn được cười, "Đây là đưa đồ ăn hay là tự chuẩn bị đồ ăn vậy?"

"Tự chuẩn bị thức ăn, tôi tự giác đi." Máy bay không người lái vốn yên tĩnh bỗng nhiên phát ra âm thanh, Lam Doanh giật mình phát hiện phía trên có camera, lại nghe thấy giọng nói cô nàng nửa buồn nửa vui, khoảng cách này giống như Kỳ Mộc Uyển ở ngay bên cạnh.

"Kỳ tổng thật là có tâm." Hải Dụ ngầm hiểu, chỉ sợ loại người như Kỳ Mộc Uyển không ăn thịt nướng, lại muốn gia nhập các nàng, vô cùng chú ý, vì vậy tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và giấy bạc.


Cô ấy ung dung lấy miếng thịt bò ra đặt lên giấy bạc, "Cô muốn chín mấy phần?"

"Sáu phần chín, cám ơn."

"Còn hăng hái? "Lam Doanh nhìn hai người nói chuyện cảm thấy mắc cười, dùng máy bay không người lái đưa đồ ăn tới cũng chỉ có Kỳ Mộc Uyển nghĩ ra, hơn nữa cô ấy không có ở đây, còn hỏi mấy phần chín.

Chỉ có đương sự là cô nàng còn mơ hồ chìm trong trống, Hải Dụ và Liễu Tư Dực đều nhìn ra, Kỳ Mộc Uyển sắp tới rồi.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, máy bay không người lái lại biến mất.

Kỳ Mộc Uyển luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi, khiến trái tim Lam Doanh thỉnh thoảng nổi lên gợn sóng.

Cái người này thật đáng ghét, dựa vào cái gì không chào hỏi liền xông tới, lại không cho người khác bất kỳ đề phòng nào liền rời đi.

Cô nàng thật sự muốn nổi giận!

Còn chưa kịp beep beep, chuông cửa dưới lầu đã vang lên, Lam Doanh cúi đầu, hoàn toàn không có hứng thú, không chừng lại là quản lý hoặc là chuyển phát nhanh nào đó mang quà gì đến?

Cô nàng đã không muốn ôm hy vọng nữa, cũng không muốn có thăng trầm gì nữa.

"Bing bong."Chuông cửa lại vang lên, Liễu Tư Dực thấy Lam Doanh chậm chạp bất động, liền hô xuống dưới lầu: "Mật khẩu là sinh nhật Lam Doanh."

"Chị điên à, cũng không biết là ai, liền nói mật khẩu cho người ta biết." Lam Doanh chống cằm, tâm tình rất sa sút, cô nàng không biết tại sao, vừa rồi còn bị bất ngờ làm cho cảm động đến rơi nước mắt, lúc này lại xuống dốc không phanh.

"Người khác không thể nói, cô ấy thì có thể." Liễu Tư Dực hơi ngẩng đầu.

Lam Doanh theo ánh mắt nàng, cửa vào sân thượng, có một người đi tới.

Xuyến xuyến u lam, đóa hoa như chuông tím che khuất khuôn mặt người tới, nhưng dáng người lung linh, khí chất uyển chuyển hàm xúc của cô ấy quá quen thuộc.

"Tiểu minh tinh nhà chúng ta, chào đón tôi không?" Theo lời nói dịu dàng vang lên, Kỳ Mộc Uyển từ sau bó hoa nhô đầu ra, bông hoa màu tím mông lung, bồng bềnh mờ ảo thấp thoáng ra ngũ quan dịu dàng của cô ấy.

"Chị thật sự đến à?" Trong nghi vấn mang theo hoài nghi, cô nàng cho rằng Kỳ Mộc Uyển chỉ là đùa mà thôi, cô nàng cho rằng...

Ánh mắt Kỳ Mộc Uyển chân thành tha thiết, hoa tươi trong tay lúc này nở vô cùng tươi đẹp.

Tên Lam Doanh được đặt theo tên loài lam hoa doanh, loài hoa thích ẩm ướt, đầy nắng này, đặc biệt là mùa đông trong nước rất hiếm thấy, phải hái từ trong nhà kính bốn mùa như xuân mới có thể có.

Kỳ Mộc Uyển vì hái lam hoa doanh, đặc biệt từ thành phố khác sai người hái xong đưa tới, trong mắt cô ấy cao vút thanh thanh, huyễn tím huyễn lam, tú lệ thanh nhã, rất thích hợp với người cô ấy thích, Lam Doanh người cũng như tên, làm cho cô ấy khó có thể quên.

Màu xanh da trời thường có vẻ u buồn, nhưng màu xanh da trời lại trong sáng vui vẻ, tương xứng với nó, lại cao hơn trình độ của hoa. Kỳ Mộc Uyển không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tất cả tâm ý đều giấu trong bó hoa này.

"Tặng cho em, lam hoa doanh rất hợp với em."

Miệng Lam Doanh giật giật, muốn nói lại thôi, ngay cả cảm ơn cũng quên nói, chỉ ngây ngốc nhận lấy hoa, xuất thần nhìn mặt Kỳ Mộc Uyển.

"Có phải rất nhớ tôi, cho nên không nỡ chớp mắt không?" Kỳ Mộc Uyển thừa dịp trêu chọc, ôm lấy cô nàng, "Tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi hay không?"

Lam Doanh chỉ cảm thấy khóe mắt ê ẩm muốn rơi lệ, nói không nên tủi thân chỗ nào, nhưng chính là kiềm không được nước mắt, mấy ngày liền nhớ nhung, rối rắm, bàng hoàng, bất lực, đều xông lên đầu, trong lúc lơ đãng đã hai mắt đẫm lệ.

Kỳ Mộc Uyển cảm thấy không đúng, buông ra mới phát hiện hốc mắt cô nàng đỏ lên, trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Cảm động nói không nên lời hả?"

"Chị đừng ham muốn mới mẻ, tôi chơi không nổi." Lam Doanh cúi đầu, cảm xúc lúc lên lúc xuống, giờ phút này ngay cả dũng khí đầu nhập vào ấm áp cô nàng cũng không có, cũng không dám cảm nhận nhiệt độ trong lòng Kỳ Mộc Uyển, Kỳ Mộc Uyển đối với cô nàng càng tốt, cô nàng lại càng không có cảm giác an toàn.

Cô nàng cảm thấy mình không phân biệt được thật giả, cũng cảm thấy mình và Kỳ Mộc Uyển không phải người cùng một đường, mấy ngày nay cô nàng nhớ từng thời khắc ở bên nhau, cũng nghĩ rất nhiều thứ tiêu cực.

Kỳ Mộc Uyển bỏ đi nụ cười không đứng đắn, bất đắc dĩ nhìn cô nàng, "Sao cho tới hôm nay, em còn cảm thấy tôi đang chơi đùa?"

Lam Doanh ngậm miệng không nói.

"Tôi," Kỳ Mộc Uyển đỡ trán, không biết tổ chức tốt ngôn ngữ này như thế nào, "Lúc trước tôi là vui đùa nói thử xem, nhưng sau đó đã xác định tâm ý, tôi đời này không có lúc nào nghiêm túc hơn hôm nay, hơn khoảnh khắc này, tôi thật sự thích em, sao em lại không tin chứ?"

Hải Dụ và Liễu Tư Dực tự động im lặng, hai người nhìn nhau, đã thấy nước mắt Lam Doanh đã rơi xuống.

"Chị đừng nói nữa, đừng nói..." Lam Doanh lau nước mắt, "Ăn, ăn thịt nướng đi." Cô nàng cố gắng dời tầm mắt và đề tài, Kỳ Mộc Uyển càng nói như vậy, cô nàng lại càng buồn.

Kỳ Mộc Uyển hiếm khi nhíu mày, "Rốt cuộc em đang sợ cái gì?"

Lam Doanh lắc đầu, cảm xúc có chút mất khống chế, "Chị căn bản không hiểu tôi, chị không biết quá khứ của tôi, chị không biết xuất thân của tôi, chị thậm chí còn không biết tôi đã trải qua những gì, cứ như vậy tùy ý nói thích tôi, chị có biết trước kia của tôi không?"

"Khụ khụ ~" Hải Dụ ho khan hai tiếng, ngăn cản cô nàng suýt nữa thốt ra lời, thân thế của các nàng vốn chỉ có Lăng Thiên Dục biết, hiện tại có thêm một Lăng Thương Thiên đã nguy cơ tứ phía, ít người biết thêm một phần an toàn, ít nhất Hải Dụ cho là như vậy.

Lam Doanh lập tức ý thức được sự thất thố của mình, vội hé miệng lau nước mắt, "Không có gì, có rảnh thì nói chuyện này đi, chị đừng nói nữa, ăn, ăn thịt nướng đi."

Kỳ Mộc Uyển nhìn Hải Dụ thật sâu, lại đối diện với ánh mắt thâm thúy của Liễu Tư Dực, cuối cùng có cái gì không thể nói, rốt cuộc đang băn khoăn điều gì?