Bỗng nhiên tin tôi đập lỡ một nhịp, sau đó tôi nghe thấy Thẩm Yến khẽ khàng nói: "Họ đều không tốt với em, Thịnh Tiêu, họ không xứng đáng đứng bên cạnh em."
8.
Tôi không biết xỏ lưỡi và xỏ môi có đau hay không.
Nhưng tôi biết lúc nãy khi tôi phản ứng quá khích rút tay về, vô tình cọ xát mạnh vào chỗ xỏ môi, liền thấy Thẩm Yến hơi nhíu mày.
Nhưng vẻ mặt đau đớn chỉ thoáng hiện trên khuôn mặt anh ấy, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thản như thường lệ.
Vì lớn lên cùng Thẩm Yến từ nhỏ, tôi biết tính cách của anh ấy luôn nhẫn nhịn.
Có một lần hồi cấp ba, anh ấy đến lớp học dù đang sốt cao. Buổi trưa tan học, tôi vô tình nói với Trần Viện rằng muốn ăn gà nướng của quán nổi tiếng gần cổng trường. Chiều hôm đó, Thẩm Yến bấm chuông nhà tôi.
Lúc đó, anh ấy cầm trong tay con gà nướng xếp hàng hai tiếng mới mua được, quần áo ướt nửa người vì cơn mưa rào bất chợt, khuôn mặt anh tuấn vốn lạnh lùng giờ đây ửng hồng vì sốt cao và toát mồ hôi.
Mẹ và tôi vừa mở cửa ra, lập tức hoảng hốt tột độ.
Thẩm Yến bình tĩnh lạ thường đưa con gà nướng còn ấm nóng cho tôi, giọng nói khàn khàn vì cảm cúm: "Cho em."
Mẹ tôi vội vàng kéo anh ấy vào nhà, vừa đo nhiệt độ, vừa đưa đi bệnh viện, sợ rằng anh ấy sẽ bị hỏng não vì một con gà quay.
Thẩm Yến chỉ nhẹ nhàng nói: "Cháu không sao đâu, cô."
Sau đó, trong khoảng thời gian ấy, vì lương tâm cắn rứt, tôi đặc biệt nghe lời Thẩm Yến, không chỉ ngoan ngoãn học tập một thời gian mà còn chia tay với bạn trai mới yêu.
Bây giờ tôi nhìn Thẩm Yến vì một câu nói cho rằng anh ấy nhàm chán mà đeo khuyên vào môi và lưỡi, lương tâm lại bắt đầu cắn rứt.
Nhìn vết thương bên kia bị tôi cọ xát mà rỉ máu, tôi không đành lòng hỏi anh ấy: "Có đau không?"
Thẩm Yến theo bản năng lắc đầu trả lời: "Không đau."
Tôi cau mày nhìn: "Nói thật đi."
Mí mắt Thẩm Yến giật nhanh hai lần, rồi anh ấy im lặng hai giây, giọng đè nén: "Có chút... đau."
Ngay sau đó anh ấy lại nói thêm: "Nhưng em có thể thoải mái đụng, không cần quan tâm, anh có thể nhịn được."
Trái tim tôi lại một lần nữa đập mạnh mẽ.
Không biết là vì hối hận hay vì lý do gì khác, tôi tiến đến gần nhìn xem vết thương rỉ m.á.u của anh ấy.
May mắn là chỉ chảy ra một ít máu, không quá nghiêm trọng.
Thẩm Yến phía trên im lặng nhìn tôi, không hề nhúc nhích.
Bên kia, Nghiêm Thần An đã đợi lâu, lẩm bẩm đi qua: "Này, tôi chờ cậu ở bên kia lâu như vậy, kết quả là hai người ở đây quấn quýt lấy nhau nếu hai người tình cảm tốt như vậy, sao sáng sớm còn bảo Trần Viện gọi tôi qua?"
Tôi thấy anh ta hơi ồn ào, liếc anh ta một cái: "Đừng ồn."
Trở về ký túc xá, hôm nay Trần Viện cố ý không đi ra ngoài, ngồi trên giường tôi háo hức chờ hóng chuyện.
Cô ấy hỏi tôi: "Thế nào, kế hoạch của tớ không hiệu quả hả? Hôm nay ba đứa các cậu xảy ra chuyện gì? Mau nói mau nói!"
Tôi há miệng, định nói gì đó, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác, nhất thời im lặng.
Hôm nay Chu Ngọc cũng tham gia bữa tiệc liên hoan của câu lạc bộ.
Lần đầu tiên cô ta mặc váy, trang điểm rất cẩn thận.
Trước đây cô ta luôn thích mặc áo bóng đá, luôn coi thường những thứ đặc biệt nữ tính như váy.
Khi ăn cơm, cô ta nhìn thấy tôi trước tiên thì ngẩn ra một lúc, sau đó đi thẳng qua tôi và chào hỏi Thẩm Yến đi cùng: "Anh Thẩm khỏe không."
Vài nam sinh trong câu lạc bộ vây quanh đều có mối quan hệ tốt với Chu Ngọc, biết cô ta thích Thẩm Yến nên trêu chọc.
Ban đầu Chu Ngọc tưởng tượng sẽ giả vờ thân thiết như những nam sinh khác, trực tiếp ngồi bên cạnh Thẩm Yến nhưng vì Thẩm Yến chủ động ngồi bên cạnh tôi nên đành phải ngồi đối diện.
Khi ăn cơm, tôi cuối cùng cũng biết lý do tại sao hôm nay Chu Ngọc đột nhiên mặc váy.