Khoảng thời gian cuối năm 2019, bởi vì gặp gỡ Ngụy Nam Tô nên đã được điểm tô khắc cốt ghi lòng.
Giữa trạng thái tâm lý không mấy ổn định và đề xuất điều trị của bác sĩ tâm lý, tôi bắt đầu thử dùng lời văn ghi chép sinh hoạt thường ngày trên blog. Dưới sự khích lệ của Ngụy Nam Tô, tôi viết những cảnh mơ và suy nghĩ kì lạ trong đầu thành tiểu thuyết, may mắn đã trở thành một tác giả gốc tạm có thể kiếm sống nhờ văn chương.
Mà Ngụy Nam Tô đã viết rất nhiều bài hát mới, em dùng từng nốt nhạc chứa đựng tài hoa của em, dùng đầu ngón tay nhảy múa tấu lên ao ước của em.
Nhưng con đường theo đuổi ước mơ hầu như đã định sẵn là không suôn sẻ, Nam Tô gửi vô số demo nhạc cho vô số công ty âm nhạc, nhưng chưa thể gặp được Bá Nhạc tán thưởng em, những bản nhạc kia đều như đá chìm đáy biển.
Có lẽ có đôi lúc, giá trị của tài hoa bị hạ thấp thảm hại.
Thế giới của người trưởng thành không có Utopia, tài hoa thường cần có nhân mạch, tiền tài và vận may nâng đỡ mới có thể tỏa sáng rực rỡ.
(Ba mươi tư)
Cho dù ngày tháng trôi qua bận rộn, tôi và Ngụy Nam Tô vẫn chăm sóc cây con rất chu đáo.
Nó không phụ sự mong đợi tha thiết của chúng tôi, cố gắng ra vài nụ hoa đáng thương.
Hầu như ngày nào Ngụy Nam Tô cũng đến ăn chực. Ăn cơm xong, Ngụy Nam Tô sẽ ôm ghita đàn bgm cho tôi, còn tôi ngồi trước laptop đánh máy, nghe nhạc gõ chữ.
Thỉnh thoảng tôi gõ một ngồi liền ngủ quên, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người đắp chăn dày, nằm yên trên giường.
Chờ tôi lê dép lê, mắt mũi nhập nhèm đi tới phòng khách sẽ nghe thấy nồi cơm điện phát ra tiếng "ục ục" —— Tiếng sôi bọt dính sánh.
Ngụy Nam Tô đeo tạp dề hình người nhện, trước ngực là cơ bắp cuồn cuộn của Spiderman, ngâm nga điệu hát dân gian lắc lư qua lại trước mặt tôi.
Trong nhà bếp bay đến mùi thơm của cháo trứng bắc thảo thịt băm, trong nhà của tôi xuất hiện một nàng tiên ốc.
Cũng có thể là người nhện siêu anh hùng cứu khổ cứu nạn.
(Ba mươi lăm)
Siêu anh hùng cũng có rất nhiều thói quen nhỏ, hay nói là một vài thói quen xấu không tốt lắm, sống chung được một thời gian, tôi cũng quen dần.
Ví dụ, bình thường em viết ngạc sẽ bất giác cắn môi, lúc tập trung môi sẽ bị em cắn ra máu, thêm một lát nữa, bên ngoài đôi môi xinh đẹp sẽ hình thành vảy xấu; còn nữa, Ngụy Nam Tô đôi khi sẽ trốn góc của bồn hoa dưới lầu hút thuốc, mỗi lần ít nhất một điếu, nhưng nhiều nhất không quá 3 điếu.
Đừng hỏi tại sao tôi biết rõ như vậy, bởi vì góc kia nhìn thì khuất, nhưng đứng ở ban công phòng ngủ tôi nhìn xuống có thể thấy rõ mồn một.
Biểu cảm lúc em hút thuốc rất thú vị, giống như cực kỳ ghét mùi vị của thuốc lá, vậy nên mày lúc nào cũng nhíu thật chặt, thường xuyên bị sặc khói ho suốt.
Gần đây, số lần em hút thuốc ngày một nhiều.
Cho đến một ngày nọ, tôi làm bộ tới bồn hoa dưới lầu tìm đồ, giả vờ tình cờ chạm mặt em, lộ vẻ kinh ngạc.
Ngụy Nam Tô cứng đờ trong một thoáng, kia là lúng túng khi bí mật bị người ta vạch trần.
Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của em, bỗng khiến tôi thấy hơi áy náy. Thế nhưng em đã âm thầm hút rất nhiều thuốc rồi, thuốc lá không tốt cho cổ họng, đừng nói chi những điều có hại nhiều vô kể với sức khỏe.
Trong tay em cầm một hộp thuốc lá rỗng xốp xọp.
Tôi ngẩng đầu nhìn đốm lửa màu vàng cam lập lòe trong kẽ tay Nguỵ Nam Tô.
Xuyên qua khói thuốc mờ ảo, màu mắt của Ngụy Nam Tô càng thêm sâu lắng, trong con ngươi phản chiếu ánh lửa, thấy tôi đến gần, em dụi tắt thuốc theo bản năng, ném bao thuốc và đầu lọc và thùng rác.
"Mùi thuốc lá rất hôi, anh sẽ không thích, có thể cách xa em một chút không?"
Tuy rằng thuốc lá không thơm ngát bằng hoa hồng, nhưng qua tê liệt thần kinh khiến người ta quên đi đau khổ. Cho dù thuốc lá có hại, nhưng bởi vì việc đời khó khăn lại càng trở nên hấp dẫn con người.