Ngày 11 tháng 12 năm 2020, lời nguyền lại giáng xuống.
Tất cả đều bởi vì ông ta, đều tại ông ta, tên ác quỷ kia -- nguồn gốc của bi kịch cuộc đời tôi.
(Bốn mươi tám)
Ngày 1 tháng 12, bố tôi ra tù.
Ông ta hỏi thăm khắp nơi chỗ ở của tôi, trưa hôm ấy đến căn hộ của tôi.
Khi tôi mở cửa, khi nhìn thấy gương mặt dữ tợn của ông ta, tôi biết ngay, ác mộng lại bắt đầu.
"Nó là ai, con trai?" Ông ta đánh giá Nam Tô, cợt nhả xông vào nhà.
Chưa có sự cho phép của bất cứ ai, ông ta túy ý ngồi bên bàn ăn, cầm đũa của tôi gắp đồ ăn ăn cơm.
Tướng ăn xấu xí kia làm người ta thấy mà buồn nôn.
"Chú... Con là..." Nam Tô không biết rõ tình hình, em cười muốn trả lời, nhưng bị tôi ngăn lại.
"Ông có tư cách gì." Tôi chỉ cửa, nén giận nói với ông ta, "Cút mau! Nơi này không chào đón ông."
"Trai bao mày nuôi à, tao ngồi tầng dưới một hồi, nghe người khác nói hết rồi, nói lầu 6 có một cặp đồng tính luyến ái, dính nhau cả ngày như mặc chung một cái quần. Này, chơi cửa sau đấy, tởm thật!" Ông ta cau mày trợn mắt, phun xương gà "phì" từ trong kẽ răng, phun lên sàn nhà sạch sẽ.
Ông ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh thường, lùa cơm vào miệng: "Tiện nhân sinh tiện chủng, giống mẹ mày như hai giọt nước. Bắc Niệm, mày phải kết hôn, kết hôn nối dõi tông đường. Ở với đàn ông có thể ra cái gì, sinh con được không? Mày..."
Cặn bã vẫn là cặn bã, tôi nghe vào một từ, lửa giận lại nhiều thêm một phần.
"Tên cặn bã này! Ông cút ra ngoài!" Tôi ném đồ bên cạnh vào ông ta như phát điên, gào thét bảo ông ta cút khỏi nhà tôi, đến trước mộ mẹ xin lỗi.
Cầm thú sững sờ giây lát, sau đó bóp cổ tôi giống nhiều năm về trước, ấn tôi lên tường.
"Được thôi, dù sao tao cũng bị mày tống vào một lần rồi, giết thằng bất hiếu mày xong, cùng lắm thì ngồi tù lần nữa!" Ông ta dần dần siết chặt tay, tôi cảm thấy nghẹt thở.
Cuối cùng Nam Tô không nhịn được nữa, em căm phẫn đẩy cầm thú xuống đất, quăng nấm đấm lên mặt cầm thú.
Tôi dựa lên tường ho sặc sụa, ho ra máu.
Nam Tô đỏ mắt, bóp hàm cầm thú:
"Ông thế mà xứng làm bố của Niệm Niệm? Ông cũng xứng..."
(Bốn mươi chín)
Vì để tránh bố gây rối, Nam Tô dẫn tôi và bé mèo chuyển nhà.
Chúng tôi rời khỏi căn hộ kia như chạy giặc, sống cùng nhau.
Ác mộng vẫn vây lấy tôi, đồng thời ngày một nghiêm trọng, tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Bố xuất hiện ở mọi nơi, đôi khi gương mặt khủng bố kia sẽ xuất hiện trong gương, toét miệng duỗi tay về phía tôi; đôi khi sáng sớm vừa mở mắt ra, ông ta máu me nằm sấp trên cửa sổ, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt tham lam...
Vô số bố, thò tay về phía tôi, giống như dây leo vươn ra từ Địa ngục muốn kéo tôi xuống.
Tôi sống ngẩn ngơ, ngày ngày ngủ mê man, trắng đen đảo lộn, trốn tránh sự xuất hiện của ảo giác.
Nam Tô không hề biết, em rất bận, dạo này không về nhà.
Tôi sắp bị những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ kia vùi lấp, tôi sợ mình sẽ biến thành một tên điên mất đi lý trí hoàn toàn.
Tôi trộm thuốc lá trong túi Nam Tô, thử dùng thuốc bổ sung tinh thần trống rỗng.
Thế nhưng tôi bị sặc khói chảy nước mắt, nó khiến tôi càng thêm thảm hại.
Vô số lần tôi ấn đầu thuốc lên nơi không dễ phát hiện trên người, sau đó hình thành từng miếng vảy máu màu đen.
Tôi dùng đau đớn để giữ tỉnh táo, nhắc nhở bản thân mọi thứ xuất hiện trước mắt đều là ảo giác, nói bản thân biết cơ thể này vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, chứng minh mình vẫn còn sống.