Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 37: Trả lương



Trái tim Ngôn Úc vô cớ thít chặt, anh nhìn cô, âm thanh khàn thấp: “Tại sao không có chỗ để đi?”

Giang Lăng cụp mắt, âm thanh cũng trầm thấp: “Ba tôi biết tôi đắc tội với ngài Chu kia, còn trốn tham dự buổi tiệc, ông ấy nhất định sẽ rất tức giận.”

Ngôn Úc nói: “Chẳng phải em có chỗ ở của mình sao?”

Giang Lăng dựa vào lưng ghế, cô nhắm mắt lại khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu: “Ông ấy đã đánh tiếng với bên Tinh Sa Loan, tạm thời tôi không có cách nào trở về. Thẻ của tôi đoán chừng cũng đã bị khóa, hiện tại trên người không có một phân tiền.”

“…” Ngôn Úc im lặng vài giây rồi thu hồi tầm mắt, anh nhìn về phía trước, “Tôi đưa em đến khách sạn đặt phòng giúp em, em có thể mượn tiền tôi trước, sau này rồi trả lại.”

Anh nói xong bèn khởi động ô tô, đèn trong xe tắt đi lập tức rơi vào mờ tối. Vào lúc này góc áo của Ngôn Úc bị túm lấy, anh quay đầu đối diện tầm mắt của Giang Lăng.

“Thế nào?”

Giang Lăng nghiêm túc hỏi: “Nếu anh không muốn thu nhận tôi thì tại sao muốn đưa tôi rời khỏi?”

“…”

Ngôn Úc còn chưa tiếp lời thì điện thoại di động của cô vang lên. Tiếng chuông vang vọng trong thùng xe chật hẹp, đặc biệt đột ngột và chói tai. Giang Lăng vươn tay tìm kiếm điện thoại, nhưng hình như rất tốn công, một hồi lâu sau mới lấy ra di động từ trong túi.

Điện thoại vang lên liên tục, biểu thị cuộc gọi đến là “Giang Thiệu Quân”. Màn hình rất sáng, Ngôn Úc cũng thấy rõ cái tên trên đó. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Giang Lăng bấm nút bắt máy. Nhưng hình như động tác của cô không vững, cùng lúc chạm vào màn hình thì lỡ bấm vào nút loa ngoài nằm bên cạnh. Cô hình như cũng chẳng còn sức cầm điện thoại lên, hơi giơ máy lên rồi lại rơi trở về, điện thoại bèn nằm trên đùi.

Vừa nối máy, âm thanh nổi giận đùng đùng của Giang Thiệu Quân liền truyền tới: “Giang Lăng, chị đi đâu hả? Sao không tiếng nào mà bỏ đi? Chị không biết mọi người đang đợi chị sao? Chị để khách khứa thấy chị như thế nào, chị mau trở về cho tôi!”

“Con biết rồi.” Âm thanh Giang Lăng rất thấp, cô lại ngẩng đầu nhìn sang Ngôn Úc, sắc mặt mất mát, “Anh Ngôn, anh đưa tôi quay lại đi. Đến khách sạn thực ra cũng giống như trở về, tôi xin lỗi, hôm nay đã gây thêm phiền toái cho anh.”

Giang Thiệu Quân nghe ra điểm khác thường, lập tức chất vấn: “Giang Lăng, chị đang ở cùng ai?”

“Không có, con ——”

Ngôn Úc nhíu mày vươn tay giành lấy điện thoại của cô, trực tiếp bấm nút cúp máy. Giang Thiệu Quân lập tức gọi lại, Ngôn Úc lại cắt đứt cũng thuận tay kéo số của ông ta vào sổ đen.

“Anh Ngôn?” Giang Lăng nhìn anh tỏ vẻ khó hiểu. Cô hơi say, ánh mắt nhuộm men say đặc biệt sáng ngời trong thùng xe mờ tối.

Ngôn Úc nhìn cô, trong mắt bắt đầu đượm vẻ nóng nảy: “Giang Lăng, em định ép tôi điên lên sao?”

Giang Lăng nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Ơ kìa, bị anh Ngôn phát hiện rồi.” Cô nhắm mắt lại, cười nói, “Đúng vậy, tôi muốn ép anh Ngôn điên lên ấy.”

“…”

Cô thẳng thắn thừa nhận như vậy, Ngôn Úc ngược lại cảm thấy cô không chỉ hơi say thôi.

Ngôn Úc nhíu mày: “Được rồi, không muốn cười thì đừng cười, thật khó coi.”

“Hiện tại anh Ngôn đang ghét tôi ư?” Giọng điệu Giang Lăng đượm vẻ mất mát.

“…”

Ngôn Úc dứt khoát không tiếp lời, anh cất điện thoại vào trong túi của cô rồi kéo khóa túi lại, sau đó nói: “Em ngồi yên đi, đừng có lộn xộn.” Anh lấy áo vest của mình ở hàng ghế sau khoác lên người cô, giọng điệu mang chút ghét bỏ, “Tôi đã nói rồi, không biết uống rượu thì đừng uống, còn nói xằng nói xiên.”

Giang Lăng rất nghe lời ôm túi vào trong lòng, cô ngồi ngay ngắn y hệt một đứa bé ngoan. Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Tôi không có nói xằng nói xiên.”

Ngôn Úc rõ ràng không tin, anh thu về tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Em khó chịu thì ngủ một chút đi, sẽ mau chóng tới thôi.”

Ánh mắt Giang Lăng phát sáng: “Vậy là anh Ngôn đồng ý thu nhận tôi rồi sao?”

Ngôn Úc không nói gì, chiếc xe khởi động. Trong bóng tối, ánh sáng trôi nổi bên ngoài không ngừng lướt qua trên người bọn họ.

“Cảm ơn.” Thật lâu sau, một tiếng cảm ơn rất khẽ khàng lọt vào trong tai của Ngôn Úc.

***

Nửa tiếng sau, chiếc xe chạy vào tầng hầm bãi đỗ xe rồi dừng lại. Ngôn Úc nghiêng đầu nhìn về phía Giang Lăng, cô vẫn còn ngủ. Đèn trong xe còn chưa sáng lên, ánh sáng tại bãi đỗ xe lờ mờ. Bên trong xe mờ tối, điều hòa lặng lẽ đưa cơn gió đến. Giang Lăng khi ngủ rất im lặng, mấy sợi tóc hỗn loạn dính trên khuôn mặt cô tăng thêm mấy phần xinh đẹp khác biệt cho cô.

“…”

Ngôn Úc im lặng, anh bước xuống xe đi qua cửa ghế lái phụ, vươn tay tháo dây an toàn cho cô, anh đặt cánh tay cô trên vai mình rồi bế cô ra xe.

Khoảnh khắc cơ thể Giang Lăng dính lên người, Ngôn Úc vô cớ sinh ra một loại ý tưởng: cơ thể cô sao có thể mềm mại như vậy.

Anh kiềm chế cảm giác nóng nảy chộn rộn khác thường trong lòng, anh bế cô rời khỏi bãi đỗ xe.

Trở lại căn hộ, Giang Lăng còn chưa tỉnh dậy. Ngôn Úc tạm thời đặt cô nằm trên sô pha rồi đi vào phòng bếp pha một ly nước mật ong. Anh bưng nước tới trước sô pha, quyết đoán gọi cô dậy.

“Giang Lăng, tỉnh lại.”

Giang Lăng mở mắt ra, lúc ý thức còn hỗn độn thì trong tay đã bị nhét vào một thứ gì đó. Cô mơ màng nhìn người ở trước mặt: “Hửm?”

Ngôn Úc lời ít ý nhiều: “Nước mật ong giải rượu.”

“Cảm ơn.” Giang Lăng uống nửa ly rồi bỏ ly xuống. Ý thức của cô hình như khôi phục lại chút ít, thử hỏi, “Anh Ngôn? Là anh ư?”

“Ừm.” Ngôn Úc đáp lại.

“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, nhưng đầu hình như còn hơi đau.” Giang Lăng lúc lắc đầu, bàn tay chuyển sang cái túi lấy ra điện thoại, “Tôi gọi điện báo bình an cho Vận Ninh trước…”

Nhưng vừa mới lấy ra di động, đầu Giang Lăng hơi choáng váng, điện thoại rớt xuống sô pha, toàn thân cô như là sắp ngã xuống đất. Ngôn Úc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, cơ thể cô thuận thế ngã xuống, toàn thân cô bổ nhào vào lồng ngực anh, đầu gối lên vai anh. Toàn thân Ngôn Úc cứng đờ, khuôn mặt Giang Lăng dính sát trên cần cổ anh, hơi thở ấm áp phả trên cổ và bên tai anh, cảm giác chộn rộn đã đè xuống nay dâng trào. Ánh mắt anh chợt tối sầm, không muốn nhẫn nại nữa.

“Giang Lăng.” Anh khẽ gọi tên cô, âm thanh khàn đục khác thường, “Lời em nói lần trước còn có hiệu lực không?”

Giang Lăng cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt mông lung: “Nói gì cơ?”

Ngôn Úc lấy ra một tờ giấy gấp lại trong túi, anh mở ra trên đó có một dấu son môi.

“Đây là?” Giang Lăng híp mắt, cố gắng xem rõ nội dung trên tờ giấy. Cô nhớ lại hình như đây là hồi cô đến nhà Ngôn Úc lần đầu tiên, đã để lại tờ giấy tạm biệt này.

Ánh mắt Ngôn Úc sâu thẳm: “Chuyện tới làm trợ lý của em.”

Giang Lăng giương mắt có chút khó xử: “Nhưng lần trước tôi cũng đã nói không trả nổi lương cho anh Ngôn.”

Ngôn Úc nói: “Tôi không cần tiền lương.” Dừng một chút, anh lại nói, “Em có thể đổi một loại phương thức khác trả lương cho tôi.”

“Phương thức gì?” Giang Lăng nghiêm túc hỏi.

Một tay Ngôn Úc chống bên người cô, hoàn toàn lồng cô vào lòng mình. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, âm thanh khàn khàn: “Ví dụ như…phương thức này.”

Giang Lăng đột nhiên nở nụ cười thuận thế ôm lấy cổ anh, cô kề sát: “Nhưng mà chẳng phải anh Ngôn không muốn tiến thêm một bước phát triển quan hệ sao?”

Nụ hôn của Ngôn Úc mơn trớn tới khóe miệng cô: “Em nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là lấy lương hợp lý thôi.”

Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, cười nói: “Cơ mà mục tiêu của tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị.”

Màu mắt Ngôn Úc u ám: “Tôi biết.”

Giang Lăng thấp giọng: “Thế anh Ngôn không ngại ư?”

“Việc mà em cần Chu tổng giúp em thực hiện, tôi cũng có khả năng giúp em làm được.” Giọng Ngôn Úc rất thấp, tựa như tiếng nỉ non.

“Thế ư?” Giang Lăng làm như suy nghĩ một cách nghiêm túc, không biết nghĩ tới cái gì cô liền ngước mắt, hỏi thật, “Nhưng anh Ngôn chẳng phải không được à?”

Ngôn Úc híp mắt, giọng điệu mang vẻ nguy hiểm: “Em nói tôi…không được?”

“Chẳng lẽ không phải à? Bằng không mấy lần trước ——”

Ngôn Úc lười giải thích, trực tiếp dùng nụ hôn phủ kín. Tất cả âm thanh đều biến mất. Giang Lăng vươn tay bám giữ bờ vai anh, không biết khi nào cô đã bị bao phủ hoàn toàn.

Nhân lúc thở dốc, Giang Lăng hỏi: “Anh Ngôn, anh có biết hiện tại anh đang làm cái gì không?”

Ngôn Úc đè lên môi cô, giọng khàn khàn: “Tôi cũng không phải là em bây giờ, tôi biết hiện tại mình đang làm cái gì.”

Hiện tại anh rất tỉnh táo.

“Thế à?”

Ngôn Úc nắm lấy cằm cô lại hôn lên, Giang Lăng nhiệt liệt đáp lại anh. Trong lúc tình cảm bùng cháy, điện thoại nằm trên sô pha đột nhiên vang lên, tiếng chuông thình lình vang lên quấy nhiễu giấc mộng của người ta.

Màn hình sáng lên, biểu thị tên của “Chu Vận Ninh”. Ngôn Úc nhìn lướt qua không thèm để ý. Năm mươi sáu giây sau, Chu Vận Ninh tự cúp máy. Nhưng chỉ chốc lát sau, một lời mời kết nối video nhảy ra, vẫn là đến từ Chu Vận Ninh.

Di động vang lên tiếng chuông không ngừng, Ngôn Úc mất kiên nhẫn vươn tay tắt đi. Nhưng Giang Lăng lại ôm thắt lưng anh không cho anh rời khỏi. Tay anh trượt qua chạm nhầm nút “kết nối”.

Video được kết nối với nhau.

“Lăng Lăng, chị không sao ——”

Chu Vận Ninh nhìn thấy Ngôn Úc xuất hiện trên giao diện video, cô ấy sững sờ ngay tại chỗ. Lúc này quần áo của anh hỗn độn, khuy áo sơ mi đã bị cởi ra hết, lộ ra cơ bụng săn chắc.

“Ngôn Úc?!” Cô ấy ngẩn ngơ chớp mắt một cái, rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại, “Sao anh lại nhận điện thoại? Đây là di động của Lăng Lăng mà, Lăng Lăng đâu?”

Giây tiếp theo, bóng dáng của Giang Lăng xuất hiện trước màn hình: “Anh Ngôn, sao không tiếp tục?” Làm như nghe được âm thanh của di động, cô quay đầu lại tỏ vẻ nghi hoặc, “Vận Ninh?”

Chu Vận Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ấy sợ ngây người: “Lăng Lăng, chị và Ngôn Úc đang làm cái gì?”

“Hửm? Anh Ngôn?” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, cô ôm lấy cổ Ngôn Úc trực tiếp hôn anh, “Chị và anh Ngôn…hiện tại chị đang trả lương cho anh ấy.”

Chu Vận Ninh nghe không hiểu: “Trả lương gì?”

Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt Giang Lăng không bình thường, nói năng cũng lộn xộn, nhìn thấy là biết không ở trong trạng thái bình thường.

“Có phải chị uống rượu rồi không?” Chu Vận Ninh sốt ruột, cô ấy hô to, “Ngôn Úc con rùa thối kia! Anh lại lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn! Ra tay với một cô gái thần trí mơ hồ, anh có phải là con người không hả? Anh mau buông Lăng Lăng ra!”

Nhưng chẳng ai để ý tới cô ấy.

Ngôn Úc ôm eo Giang Lăng, tiếp tục ôm hôn cô. Hôm nay Giang Lăng mặc một chiếc váy trễ vai, vốn còn có một chiếc áo khoác ngoài, nhưng khi vào nhà thì đã cởi áo khoác ra. Mà dây kéo của chiếc váy ban nãy đã kéo xuống. Chu Vận Ninh không đủ năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc váy kia từ bả vai tuột xuống thắt lưng.

và từ đó trợ lý Ngôn siêng năng đi làm để được “nhận lương” =)))