Đến tối, các lớp tự chia nhau ra để ăn uống, Lớp của Chu Tần Lạc đúng là ăn chơi nhất, mang hẳn dụng cụ đồ nghề ăn nướng đi.
Trạch Tinh Húc vừa cẩn thận gắp một miếng thịt lên vừa nhìn xung quanh cảm thán.
"Mẹ, sướng thật đấy, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác tự làm tự ăn như này."
"Bộ ở trường cũ ông không có mấy hoạt động kiểu này à?"
"Có thì có, nhưng không ăn ở ngoài như này bao giờ, đều là phụ huynh đưa vào nhà hàng ăn."
"Đúng là nhà giàu mà."
Đi cắm trại giữa cái nơi hoang vu hẻo lánh như này, tất nhiên phải kể chuyện ma mới thú vị.
Nhưng trong nhóm 8 đứa thì hết 7 đứa sợ ma. Bắc Thần Đông chỉ mới kể đến nửa câu chuyện, đứa nào đứa nấy mặt cũng tái mét lại hét toáng lên. Khương Kiến Hoàng ngồi trong lều gần đấy phải đi ra cốc vào đầu mỗi đứa một cái.
"Đến tận đây rồi vẫn thích làm khổ giáo viên hả?"
"Em nào dám, bọn em về ngay đây."
Nói là về nhưng sau khi Khương Kiến Hoàng quay đi, không một đứa nào chịu đứng lên trở về.
Trình Lâm lén lén lút lút lấy trong túi áo ra một bộ bài.
"Trình Lâm, sao ông lắm đồ vậy?"
"Suỵt, cái này vui lắm đấy. Truth or Dare."
Một đám ngay lập tức bị bộ bài thu hút, chụm đầu vào nhau mà nhìn.
Luật chơi chỉ là tung cành cây lên, quay vào đứa nào thì đứa nấy chọn.
Bộ bài là của Trình Lâm, thế mà cậu ta lại là người mở bát luôn, trúng luôn lượt chọn đầu.
"Đệch, tôi chọn Dare."
"Rồi, ra kia chụp một bức với thầy Hướng đi."
Bắc Thần Đông lười biếng chỉ tay ra phía sau.
Cả lớp không ai không biết Trình Lâm chính là "học sinh cưng" của Hướng Du. Cậu ta có thể học giỏi mấy môn văn hóa, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đạt môn Thể dục, chỉ có thể đi bê đồ nịnh hót để miễn cưỡng được cho qua môn Thể dục.
Trình Lâm giơ ngón tay giữa lên một cái rồi chạy ra chỗ Hướng Du giơ điện thoại lên tách một cái. Hướng Du còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy mình trong bức ảnh, liền đập bộp cái vào vai Trình Lâm.
"Đúng là càng ngày càng muốn làm loạn ha?"
"Thầy đánh em như thế thì em không đạt môn là tại thầy."
Mạnh miệng như thế nhưng vừa dứt câu Trình Lâm đã chạy tọt đi mất, ở lại thêm một giây chắc cũng không lành lặn mà về được.
Lượt thứ hai, lượt thứ ba đều là Lâm Phóng, cậu ta chọn nói 2 sự thật.
"Được rồi, vậy thì, ông có bao nhiêu mối tình rồi, mối tình lâu nhất là bao lâu?"
"Vãi, thật á? Cũng lâu đấy chứ nhỉ? 7 tháng, quào, tôi còn tưởng ông là một tên chỉ biết cắm đầu vào sách vở chứ."
Lượt thứ tư, rốt cuộc cũng đến lượt Chu Tần Lạc.
Nó nhăn mặt bốc đại 1 lá.
"Ôm một người bất kì, đm, ngon quá ấy chứ."
Chu Tần Lạc không suy nghĩ quay sang kéo cổ Bắc Thần Đông xuống rồi ghì đầu nó vào ngực mình.
"Cmn Chu Tần Lạc ông bị điên à cút ra."
Hứa Dĩ Văn ngồi cũng không nhìn nổi cảnh này.
"Đệch, thử thách này quá hời cho Chu Tần lạc rồi còn gì."
Chu Tần Lạc đắc ý lè lưỡi ra trêu ngươi bọn họ.
Lượt thứ năm là của Bắc Thần Đông. Câu hỏi hỏi cậu ta có từng thích ai chưa.
"Chưa, tôi tạm thời không có hứng thú với phụ nữ."
Chu Tần Lạc ra vẻ ngạc nhiên hai mắt mở to.
"Đệch, ông không hứng thú với phụ nữ vậy liệu có hứng thú với tôi không vậy?"
"Không phải lo, tôi không điên đến mức đi tắm ao giữa đêm."
Lượt thứ sáu đến lượt Đinh Giai Kỳ, thứ thách là nhắn tin cho người mình thích. Đinh Giai Kỳ chọn ngay Tống Bách Đạt, một đàn anh học lớp 11. Hai người ở chung câu lạc bộ nên nhắn tin cũng thường xuyên, không có gì khó khăn.
Lượt của bảy của Hứa Dĩ Văn, nó bị bắt đứng ra giữa đồi hét "tôi-là-con-lợn". Hứa Dĩ Văn nhăn mặt thầm chửi thề Chu Tần Lạc nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng hét.
"TÔI-LÀ-CON-LỢN."
"Hứa Dĩ Văn, trở về ngay, em có định để cho người khác ngủ không hả?"
"Vâng thầy, em cút ngay đây ạ. Chúc thầy ngủ ngon."
Lượt thứ tám là của Khúc Uyên, nó bị bắt nói ra một sự thật bất kì.
Khúc Uyên nhớ lại hồi đầu năm lớp 10 từng giả làm bạn nữ lớp bên viết thư cho Trình Lâm, ai ngờ cậu ta tin là thật, cả tiết cứ ngồi cười cười trong lớp. Sau đấy nó cũng giả vờ viết thư kêu không thích cậu ta nữa, Trình Lâm vậy mà lại suy luôn cả trong ngày hôm đấy được.
"Đm Khúc Uyên, đồ khốn nạn."
Khúc Uyên chắp hai tay trước mặt hối lỗi.
Lượt thứ chín, cuối cùng cũng chỉ vào Trạch Tinh Húc. Mấy con mắt kia đổ dồn lên người cậu để nghĩ câu hỏi.
"Trạch Tinh Húc, cái này là tôi thật sự nghi ngờ đấy, phải có lí do gì cậu mới chuyển về đây đúng không?"
"Thì đương nhiên là phải có lí do rồi, biết đâu người ta chuyển nhà về đây."
"Hỏi vậy cũng hỏi nữa."
Trạch Tinh Húc nhìn mấy đứa bạn của mình tranh luận, lúc sau mới nói nhỏ.
"Đúng là có lí do, nhưng mà là bởi vì... một người."
Hỗn loạn bên kia bỗng chốc yên ắng lại. Đinh Giai Kỳ hai mắt tròn xoe nhìn bạn.
"Ông nói cái gì cơ?"
Trạch Tinh Húc mặt bây giờ đã đỏ chín lên, vội đứng dậy phủi phủi quần.
"Thì... thì là như vậy đó... Đừng hỏi nữa... Tôi không trả lời đâu..."
Nói rồi nó liền chạy về lều. Chu Tần Lạc ở chung với nó liền chạy với theo tò mò gặng hỏi.
Trạch Tinh Húc thấy nó cứ nài nỉ mình mãi, mới chớp mắt nói.