Không lâu nữa là đến thi học kỳ một rồi, mới ngày nào vừa khai giảng xong. Tất cả học sinh vào trường, tập trung lau dọn phòng lớp, nhặt đi đám cỏ cố len lỏi trên sân. Các lớp nhộn nhịp chuẩn bị dụng cụ mới, trang trí phòng học, thầy cô phân công bạn học đi mua khăn trải bàn, chổi, đồ hốt rác và trồng thêm cây xanh để lớp thêm xanh mát. Vậy mà nháy mắt, chúng ta đã đi được nửa năm học rồi. Chẳng mấy chốc mà lại lên 12 ấy mà. Ôi thời gian, có thể trôi chậm hơn một chút, để Chí Hào được ngắm nhìn người cậu yêu thêm chút nữa không? Tại sao thời gian trôi đi một cách vội vã, làm lòng người không theo kịp, cố níu kéo cũng chẳng được.
Đã lâu rồi, cậu không nghe Bá Kiên nhắc đến Lung Linh nữa, cậu ngỡ rằng hai người họ vẫn ổn. Nhưng không, hôm nay hắn đến lớp với vẻ mặt đượm buồn, hốc mắt dường như sâu hơn và có vết thâm quầng. Cậu ân cần hỏi han hắn, kéo ghế ra cho hắn ngồi xuống. Cơ thể hắn như không còn sức lực nào, bải hoải, cứ như vậy mà gục xuống.
“Mày bị bệnh à? Sao trông mày mệt mỏi quá vậy?”
Bá Kiên nhìn người vừa hỏi thăm hắn, người con trai mà hắn đã ngồi cùng bàn, đồng hành với nhau gần hai năm rồi. Ánh mắt thất thần, trong tâm nhiều tâm sự, hắn thở ra một hơi mệt nhọc đầy khó khăn.
“Mấy ngày trước tao với Linh đã cãi nhau, cô ấy nói tao vô tâm, không để ý đến cô ấy, trong lúc tức giận tao đã đề nghị chia tay với Linh”
Thì ra mọi chuyện là như vậy, điều khiến Kiên phiền muộn là vì Linh. Hắn thất tình rồi sao? Vì vậy nên hắn mới người không ra người, ngợm không ra ngợm vậy à.
Quốc Tuấn đang ngủ gật phía sau, nghe được Bá Kiên chia tay Linh, y liền bật đầu dậy.
“Chia tay rồi à?”
Kiên chỉ biết quay đầu lại quẳng cho y một câu.
“Vẫn chưa”
Quốc Tuấn bức bối, đập tay xuống bàn không tin vào tai mình, thằng bạn của hắn lại mù quáng với tình yêu như vậy.
“Mày bảo chia tay với Linh rồi mà, sao lại vẫn chưa?”
Lông mày Kiên rũ xuống, cảm nhận như nó đã phải gánh một thứ gì đó rất nặng ở trên, nặng đến mức không thể trụ nổi nữa.
“Nhưng khi nghe tao nói chia tay Linh đã khóc rất nhiều, cô ấy ôm tao và nói đừng chia tay cô ấy, cô ấy không cho phép. Khi thấy cô ấy như vậy, tao không nỡ…nhưng tao…”
Tuấn đập tay lên vai hắn một cái rõ mạnh đủ để Kiên bừng tỉnh, hai mắt y sáng lên, nghiêm túc cho hắn lời khuyên.
“Khi ăn mỳ cay mày có cảm giác như thế nào?”
Bá Kiên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tuấn, vẻ mặt y rất nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn cũng không quan tâm gì nữa, chỉ trả lời như bình thường chứ không nghĩ ngợi sâu xa.
“Cảm giác cay cay trong miệng, hơi cay xộc lên mũi làm tao muốn khóc”
Tuấn bỏ bàn tay của mình đang ở trên vai Kiên xuống, hai tay khoanh vào nhau, đưa ánh nhìn ra ngoài cửa, hé miệng mà nói.
“Nếu mày cứ ăn tiếp sẽ vẫn cay, ăn nhiều hơn nữa mày sẽ rơi nước mắt vì quá cay. Dù khi mày ngừng ăn thì sao? mày vẫn còn dư âm của hương cay nồng. Mày hãy nhớ rõ điều này, ngừng lại còn cay nhưng sau một lúc sẽ hết hẳn. Còn nếu mày cứ tiếp tục cố chấp, mày sẽ không bao giờ thoát ra được. Vì vậy hãy cố mà dứt ra, càng đâm đầu người đau vẫn là mày mà thôi”
Bỗng mắt Bá Kiên sáng lên, đầu của hắn dường như đã được mở ra, hắn ngộ ra vài điều. Hắn nhào đến ôm Quốc Tuấn, vỗ vào lưng y. Có vẻ hắn đã lén lút khóc lên vai của Tuấn, cảm giác vai y ươn ướt, nhưng khi ngẩng đầu lên Kiên đã vội lau đi để không ai nhìn thấy. Hào chỉ biết đứng một bên nhìn Bá Kiên đau lòng, cậu không thể giúp gì cho hắn, không biết nói ra mấy câu triết lý, sến súa để an ủi hắn. Cậu chỉ biết âm thầm bên cạnh, dành một lòng trung thành với hắn.
Chỉ còn một tuần nữa là thi học kỳ, mọi người chăm chỉ ôn bài, giờ ra chơi cũng không ai ra ngoài, chỉ cặm cụi trên bàn học. Hào giải xong hết các đề sớm hơn các bạn trong lớp, cậu lặng lẽ rời chỗ ngồi, đi ra sau trường đi dạo một mình. Cậu thấy một sân bóng đá bị bỏ hoang rất lâu rồi, sau khi nhà trường tạo sân mới thì sân bóng này không còn ai đá nữa. Cậu ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh rờn, mềm mượt. Hai chân cậu duỗi thẳng, hai tay để ra sau lưng, lòng bàn tay bám lấy mặt đất, đầu cậu ngửa lên trời, nhắm mắt thả hồn hòa quyện với thiên nhiên. Tiếng chim hót nhẹ nhàng nỉ non trong gió, cây cổ thụ to lớn đứng bên ngoài sân tập với cành lá xum xuê, có tổ chim non trên nhánh cây. Cậu chợt cảm nhận được sự ấm áp của tia nắng đang chạm khắc lên mặt cỏ.
Bỗng cậu nghe được tiếng cãi nhau của ai đó, thỉnh thoảng có tiếng khóc lóc. Hào tò mò mà lần theo tiếng vọng ấy từ đâu. Cứ đi, đi mãi đến cuối con đường cậu thấy bóng dáng của Bá Kiên, đứng bên cạnh hắn là Lung Linh.
“Tớ biết sai rồi, cậu đừng chia tay tớ mà…hức…”
Linh khóc lóc hai tay ôm qua eo, bám lấy lưng của Bá Kiên. Hắn chỉ đứng yên, bất lực trước những giọt nước mắt của cô ấy.
“Tớ thật sự không còn tình cảm với cậu nữa, níu kéo càng thêm đau khổ thôi. Chúng ta chia tay đi…nhé!”
Hai tay Linh càng siết chặt hắn không buông, mặc cho hắn cố dứt hai tay Linh ra, cô ấy càng bám vào lòng Kiên sâu hơn. Hào đứng gần đó cảm giác như mình đang rình mò chuyện người khác, dù vậy cậu vẫn muốn nán lại một chút, để xem Kiên sẽ làm như thế nào để kết thúc chuyện này. Nhưng người tính đâu bằng chơi tính, chân cậu vô tình đạp lên một thanh cây, làm nó bị gẫy mà tạo ra tiếng động. Lung Linh nghe thấy có tiếng người, cô liền buông Bá Kiên ra quay người đi lau nước mắt. Hắn cũng biết điều mà che chắn cho cô khỏi bị xấu hổ, vừa quay ra hắn liền nhận ra Chí Hào.
“Chí Hào?”
Ngay khi vừa nghe cái tên này, Linh quay phắt người lại nhìn về phía Chí Hào, cười khểnh đanh đá mà nói với Bá Kiên.
“Cậu vì Chí Hào mà chia tay tớ đúng không?”
Mặt Kiên khó hiểu, nhìn Chí Hào rồi nhìn cô. Hắn nghĩ cô bị sốc quá mà nói nhăng nói cuội.
“Chuyện của tụi mình thì liên quan gì đến cậu ấy chứ?”
Hào thấy tình hình không ổn nữa, cậu tiến lên một bước nhắc hai người nên bình tĩnh và xin rút đi trả lại không gian cho hai người.
“Tao thấy tao nên về lớp trước thì hơn, tao đi đây”
Linh không cho Hào rời đi một cách dễ dàng như vậy được, cô chạy đến nắm lấy Hào kéo cậu một cái mạnh. Khuôn mặt giận dữ, có vẻ cô đã kìm nén rất lâu đến bây giờ làm nó tuôn trào ra dữ dội như vậy.
“Cậu muốn chạy à?”
Bá Kiên thấy Linh hành động thô lỗ như vậy, hắn chạy đến kéo Hào lại ra sau hắn. Kiên dùng người mình chắn cho cậu, dành ánh mắt sắt lạnh nhìn cô gái trước mặt mình.
“Tớ thấy cậu quá đáng lắm rồi đó, đừng kéo Hào vào chuyện này. Tớ nói chia tay là chia tay, không liên quan gì đến Hào cả. Nếu không còn gì nữa, thì bọn tớ về lớp đây”
Nói rồi, hắn nắm lấy cổ tay Hào đi được vài bước thì nhận được một câu làm hắn sững người, đầu óc như bị ai đánh cắp mà không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn chợt dừng lại bất ngờ.
“Chí Hào thích cậu đó, cậu biết không?”
Hắn lập tức buông tay Hào mà lùi ra xa, chân hắn chập chững, giọng hắn lắp bắp mất kiểm soát mà hỏi lại.
“Cậu nói cái…gì? Không…không thể nào? Mày nói gì đi Hào, không…phải đúng không? Chúng ta là bạn thân mà”
Hắn không tin những gì Linh nói, quay sang đặt hai tay lên vai Hào nhìn vào cậu. Dù cậu hiện giờ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Kiên, hai tay cậu run cầm cập, bí mật mà cậu cố cất giấu nay lại bại lộ ra rồi. Mắt cậu sớm đã ngấn lệ, lòng cậu chua xót, mặc cho người trước mặt đang lung lay người cậu, nhưng cậu vẫn không nói một lời nào. Lung Linh nhìn thấy cảnh này ghét bỏ, không muốn chứng kiến thêm một giây phút nào nữa.
“Đúng vậy, tao thích mày đó, vừa lòng mày chưa?”
Chí Hào dùng hết sự can đảm của mình mà hét vào mặt hắn, nước mắt cậu rơi lã chã. Nói xong, cậu hất tay Kiên ra một mạch chạy đi mất, bỏ lại Kiên ngờ vực trước câu trả lời của cậu.
Lần này, Hào vẫn đi học như bình thường, nhưng Bá Kiên lại nghỉ học liên tục mấy ngày liền. Hắn quá sốc trước sự thật này, hắn nhốt mình trong phòng, cuộn mình trong chăn. Kiên vò đầu bức tóc, hắn khó chịu trong lòng, tim hắn như điên dại. Đồ đạc trong phòng sớm bị hắn vứt bỏ lung tung, căn phòng bốc đầy mùi lười nhát, hắn cũng không hiểu bản thân đang bị gì. Kiên không phải ghê tởm gì Chí Hào, chỉ là hắn không ngờ người hắn xem là anh em lại đem lòng thương hắn. Bá Kiên nghĩ lại mọi chuyện, hắn dần nghiệm ra. Chính hắn đã có những hành động khiến Hào phải rung động, bản thân Kiên cũng không hiểu tại sao bản thân lại làm vậy. Ngay cả Quốc Tuấn, người mà hắn chơi chung từ nhỏ, hắn cũng không quan tâm đến mức đó. Bá Kiên dường như dành một khoảng trống trong tim riêng cho Chí Hào. Hắn luôn cư xử một cách mùi mẫn với cậu, nhiều lúc tim hắn cũng đập thình thịch khi đứng trước Hào.
Bá Kiên tự hỏi bản thân 'Hay mình cũng có tình cảm đặc biệt với Chí Hào?'
Mấy hôm sau, Bá Kiên đi học lại bình thường, mặt hắn tỉnh táo và sáng suốt. Cảm giác hắn đang hạnh phúc, có vẻ hắn vừa thoát ra khỏi địa ngục. Hắn vào chỗ ngồi, Hào không dám nhìn hắn một cái, có khi cậu còn cố né tránh ánh mắt của hắn. Còn Kiên vẫn bình thường, vẫn bắt chuyện với cậu, vẫn quan tâm cậu, vẫn xoa đầu cậu, mua trà sữa theo sở thích của cậu.
Hào không hiểu hắn đang làm gì, nhưng như vậy vẫn tốt. Cũng may mà hắn không ghét bỏ cậu, kinh tởm cậu. Hào cũng dần cư xử với hắn như trước, nhưng cậu cảm giác có gì lạ ở Bá Kiên. Hắn luôn chiều theo ý cậu và thường xuyên động chạm vào người cậu hơn trước. Lâu lâu hắn cứ xoa xoa cổ tay, sờ vào gáy cậu, vuốt tóc cậu, làm cậu rất ngại ngùng.