Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 8: Uẩn Khúc



Pháp thuật của tiểu hồ lý nàng không cao vì những lần đến môn pháp thuật nàng đều trốn học đi chơi. Cái gì là chú ngữ bổ trợ thi pháp nàng đều không thuộc, bây giờ để giúp ân nhân đánh lại lúc yêu tà kia nàng chỉ có thể dùng chiêu mạnh nhất mà đơn giản nhất của mình đó là: Lôi Hoả.

Nàng hiện nguyên hình là một con hồ ly lông trắng như tuyết, chín cái đuôi khoe khuẩy điểm hồng như cái quạt nan. Trông vô cùng xinh đẹp. Nàng theo vết nứt của trận pháp xông vào, vừa vào đến nơi đã điên cuồng phun lửa vào những ác linh đang muốn tấn công Duệ Minh kia.

Thoáng chút sửng sốt, Duệ Minh chàng cả đời bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ, tiểu hồ ly này từ đâu xông vào muốn che chở cho chàng. Chàng nghĩ đến xuất thần, quên mất việc đang niệm chú, thanh kiếm trên tay cũng được thừa dịp nghỉ ngơi. Chàng tận hưởng cảm giác được che chở, xem ra nó rất mới lạ và thú vị.

Diệp Khanh trong hình dạng cửu vĩ hồ rất uy dũng vô song, công thủ rất có chủ kiến, những quả cầu lửa nàng phóng ra đều rất lớn, diệt được một lúc đến năm sau ác linh. Ha ha “Không ngờ ta lại có bản lĩnh này.” - Đây cũng là lần đầu tiên nàng thực hiện chiêu thức này, không ngờ nó lại lợi hại như vậy. Nàng bây giờ đắc thắng lắm!



Xoay đầu nhìn về phía Duệ Minh, vẻ mặt kênh kiệu như muốn hỏi: “Có thấy ta tài giỏi không?”

Bất chợt nàng nghe có tiếng thét lớn: “Cẩn thận!”

Vừa quay lại thì nàng cảm nhận được một bóng trắng lướt qua người mình, thanh kiếm trên tay loạn động, điên cuồng chém vào lũ linh tà. Thì ra lúc nảy khi nàng huênh hoang tự mãn, một tên ác linh đã lao đến tấn công nàng từ phía sau. Nó muốn cắn vào cổ nàng hút linh lực của nàng. May mà Duệ Minh phát hiện kịp thời cản lại được.

Vốn lập ra kết giới Tịnh Hoà dẫn dụ đám yêu tà vào trong vây bắt lấy chúng không cho một tên nào có cơ hội xuống nhân gian làm loạn nhưng sự xông vào của Diệp Khanh mang theo yêu khí nên đã làm mất đi sự cân bằng bên trong kết giới. Trận pháp bị phá hỏng, đám yêu tà trở nên hùng mạnh, không còn cách nào khác, Duệ Minh ngay lập tức lập ra một huyễn cảnh tự nhốt chính mình vào trong.

Không gian thay đổi, lúc này cả hai đang ở trong một động đá tối tâm, chỉ có những ánh lửa ma chơi lập lòe màu xanh lam, đó chính là yêu tà. Chàng dìng pháp chú của mình điểm vào thanh kiếm bén nhọn trên tay, khua loạn, muốn diệt bằng sạch lũ yêu tà này thoát khỏi huyễn cảnh.



Tiểu hồ ly vận dụng pháp lực quá nhiều, nội lực lại không đủ, bây giờ không còn sức sử dụng hỏa lực nữa. Những quả cầu lửa nàng tạo ra lúc này không còn sức gây sát thương cho bất cứ thứ gì. Yêu tà như hiểu được suy yếu của nàng mà lao vào tấn công. Vì không kíp tránh né nên nàng bị một ác kinh cán vào cổ, tiên khí từ vết cắt thoát ra một màu trắng mờ mờ như sương khói.

Nhận thấy mọi chuyện không hay, Duệ Minh lao về phía nàng trợ chiến. Nàng yếu ớt không chịu được đòn tấn công tiếp theo của một yêu tà khác liền ngã xuống, hai mắt mờ đục, mơ màng. Hình như… Hình như nàng sắp mất mạng rồi!

Từ trên không rơi xuống nàng chuẩn bị tinh thần để đón nhận một cái tiếp đất thật là đau. Hức! Đây là động đá đó, mông của nàng bị đập vào đá chắc chắn sẽ bầm dập mất, nàng khóc thầm trong lòng. Hai mắt nhắm tịt. Nhưng không… Thật bất ngờ!

Nàng tiếp đất không đau một chút nào, lại mơ hồ cảm giác được sự ấm áp. Dường như có một vòng tay đang ôm trọn lấy thân thể mình. Nàng ti hí mở mắt ra nhìn quan sát xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Đập vào mắt nàng là một khuôn mặt nam nhân tuấn lãnh, mái tóc búi gọn gàng, mắt thanh mày tú, chiếc mũi dọc dừa cao thẳng, đôi môi mỏng hồng phớt mềm mại, dược chạm vào đây chắc là sẽ thích lắm. Làn da trắng sáng, mềm mịn không tì vết đẹp đến mê người. Nàng nhìn có chút si mê, quên hết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh.

“Nhìn đủ chưa? Ngươi có thể tự bám vào ta không?” - Giọng nói băng lãnh vang lên trên đỉnh đầu khiến nàng thức tỉnh.

“Ờm…” - Nàng lúc này mới nhận ra bản thân vướng víu tay chân của chàng.

Một tay chàng cầm Thương Long kiếm nặng hơn ngàn cân, một tay bế ngang bé hồ ly béo tốt như nàng đánh chém lũ ác linh quả thật có chút mất sức. Nàng tuy không còn pháp lực nhưng chút sức bám trụ trên vai của chàng thì vẫn có. Động tác có chút chậm chạp nhưng không bao lâu tiểu hồ đã yên vị trên vai trái của Duệ Minh. Để thừa tay chân cho chàng có thể linh hoạt vận dụng hết võ công của mình mà tiêu diệt tà vật.

Thoáng nhìn qua hồ ly trắng tuyết trên vai, Duệ Minh nhìn thấy dấu ấn hoa yêu trên trán tiểu hồ ly liền mơ hồ nhận ra thân thế của cửu vĩ hồ này. nàng ta chính là tiểu điện hạ của Thanh Khâu nhưng sao nàng lại tìm đến nơi này? Tại sao lại muốn giúp chàng?

Mang nghi vấn trong lòng Duệ Minh động tác nhanh hơn, muốn nhanh chóng diệt hết tà vật, hỏi rõ nguyên nhân Diệp Khanh đến đây. Chàng cho rằng trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
— QUẢNG CÁO —