Hỏa Lệnh

Chương 25: Người cũ của giáo sư



Bắt gặp cái nhìn của Diệp Minh, Tống Nguy nhẹ nhàng đẩy Mã Linh ra, dắt cô đi đến bên cạnh Hải Tâm. Không hiểu sao, cái nhìn của Diệp Minh lại khiến hắn chột dạ, cứ như thể mình vừa làm sai điều gì.

Diệp Minh cẩn thận mở miếng vải băng trán cho Hải Tâm, lấy cồn rửa vết thương cho anh ta. Thấy đau, Hải Tâm liền tỉnh giấc, làu bàu:

"Á, đau, các người làm gì tôi?"

Diệp Minh dừng tay, nhìn anh:

"Để tôi kiểm tra vết thương cho cậu!"

Nhìn thấy Mã Linh và Triệu Thanh, Hải Tâm mới yên tâm, nói với Diệp Minh:

"Anh cứ xử lý đi, tôi không sao!"

Tiểu Hà trông thấy vết thương của Hải Tâm thì kêu toáng lên:

"Trời ơi, xem kìa, cày nguyên một mảng tóc rồi, trông gớm quá!"

Nhạc Ly nhào đến bịt miệng Tiểu Hà.

Hải Tâm không để ý, còn trêu cô bé:

"Em xem, trông anh càng ngầu đúng không?"

Tiểu Hà: Gật gật.

Sau khi xử lý vết thương cho Hải Tâm, Diệp Minh gia tăng một chút hỏa lực giúp cho các tế bào phát triển nhanh hơn, sớm làm lành vết thương, rồi băng lại.

"Đây hẳn là giáo sư Diệp, cảm ơn anh!"

Diệp Minh: "Không có gì, cậu nghỉ ngơi đi!"

Phía bên kia, Mã Linh rỉ tai Triệu Thanh:

"Anh nhìn thấy chưa? Anh ta có thể chữa bệnh bằng tâm điện!"

"Xì, trên mạng đầy thứ này, nhưng lúc phanh phui ra thì toàn lừa đảo!" Triệu Thanh không tin.

"Ban nãy lúc trên xe, tôi thấy vết thương của Hải Tâm rất sâu, còn nhìn thấy cả xương sọ rồi, vậy mà bây giờ trông có đâu đến nỗi." Mã Linh tiếp tục.



"Cô hoa mắt thì có!" Triệu Thanh vả một cái vào đầu cô, bỏ ra chỗ Hải Tâm.

Lúc này, Trần Hải Tâm và Diệp Minh đã trao đổi vài câu chuyện liên quan đến giải phẫu. Hải Tâm nói:

"Thầy Diệp, thầy nghiên cứu về gen di truyền nhưng kiến thức về giải phẫu học của anh thật đáng kinh ngạc!"

Diệp Minh nhã nhặn đáp:

"Tôi từng làm việc trong lò mổ!"

Tống Nguy đứng cạnh bàn làm việc, trong lòng thầm nghĩ: "Số người anh ta xẻ thịt sống còn nhiều hơn số xác chết mà anh giải phẫu trong phòng pháp y đấy!"

Mã Linh đi tới, nói lớn: "Các anh, có lẽ tôi là người quen biết nhiều nhất ở đây, để tôi giới thiệu mọi người với nhau!"

Cô chỉ vào Tống Nguy: "Đây là Tống Nguy, thiếu gia của tập đoàn Tống Thị, đang học năm tư Đại học Hàng hải Đông Bắc. Tống Nguy với tôi là bạn thân!" Mã Linh nhấn mạnh, khẽ liếc nhìn Diệp Minh một cái.

"Đây là giáo sư Diệp Minh, Học viện di truyền!"

"Phía bên các anh còn có Nhạc Ly, sinh viên năm thứ hai Học viện di truyền, học trò của giáo sư Diệp."

Nhạc Ly đồng thời đứng núp sau Tiểu Hà, đối với cậu Mã Linh chẳng khác nào hung thần ác sát.

Mã Linh tiếp:

"Bên chúng tôi, người này là Triệu Thanh, Đội trưởng đội điều tra đặc biệt. Vị này là Trần Hải Tâm, bác sĩ pháp y của Cục, tôi là Mã Linh, cảnh sát của đội điều tra đặc biệt."

"Còn..." Mã Linh quay sang Tiểu Hà: "Cô bé này, tôi chưa từng gặp qua!"

Tiểu Hà vô tư đáp:

"Em là Tiểu Hà, là học trò của thầy Diệp!"

"Ok, vậy là chúng ta đã biết nhau. Chắc các vị đang thắc mắc tại sao chúng tôi có mặt ở đây, đúng không?" Mã Linh tiếp tục.

"Mã Linh, đừng vòng vo nữa!" Tống Nguy ngắt lời cô. Hai người vốn là bạn lâu năm cho nên hắn cũng không khách sáo.

"Được, chúng tôi đuổi theo các người bởi nghi án trong nhiều vụ việc xảy ra gần đây."

"Vậy tại sao lại bị thương?" Nhạc Ly hỏi.

"Cục Cảnh sát có nội gián, chúng tôi bị truy sát. Tuy nhiên là ai làm thì chưa biết!" Triệu Thanh nói.

Ngay lúc này, điện thoại của Mã Linh rung chuông. Nhìn thấy số của Lâm Nhược Hàn gọi tới, Mã Linh tái mặt.

"Là Lâm Nhược Hàn!"

Diệp Minh nói:

"Cô cứ nghe máy đi!"

"Không được, tôi đang nghi ngờ anh ta định thủ tiêu chúng tôi. Nếu nghe điện thoại sẽ truy ra dấu vết!"

Diệp Minh hất hàm ra hiệu cho Nhạc Ly, cậu liền lấy ra một thiết bị rất nhỏ gọn, cắm vào máy tính. Một nút màu xanh nhấp nháy trên thiết bị.

"Cô nghe đi, sẽ không truy được dấu vết đâu!"

Mã Linh gật đầu, bật máy nghe.

Giọng Lâm Nhược Hàn:



"Mã Linh, đội của cô sao rồi?"

"Cảm ơn sếp, chúng tôi đã an toàn!"

"Trần Hải Tâm sao rồi?"

"Không sao, chỉ bị thương nhẹ!"

"Các người đang ở đâu?"

"Chúng tôi đang ở bệnh viện Bạch Thành!"

Bên kia, im lặng một lát.

"Nếu không sao thì trở về đi!" Lâm Nhược Hàn ra lệnh.

Triệu Thanh nói chen vào:

"Sếp, chúng tôi đuổi theo nghi phạm lên phía Bắc, chúng tôi xin chỉ lệnh tiếp tục xuất phát!"

"Không được, trở về đi!"

"Sếp, máy hết pin rồi, chúng tôi gọi lại anh sau!"

Triệu Thanh dứt khoát nhấn nút thoát cuộc gọi. Không khí im lặng bao trùm. Một lúc sau, Diệp Minh nói:

"Các người nên trở về Cục đi. Bất kể các người đi theo chúng tôi để điều tra cái gì, thì chúng tôi cũng không thể có câu trả lời. Đi theo chúng tôi, các người sẽ gặp nguy hiểm. Chúng tôi cũng không thể bảo vệ được các người!"

Hải Tâm: "Giáo sư Diệp, chúng tôi đều là những người tinh nhuệ, chúng tôi sẽ bảo vệ các anh. Nhưng vấn đề là các anh phải cho chúng tôi biết một số chuyện."

Diệp Minh: "Cảm ơn cậu, nhưng chúng tôi không cần các cậu. Hãy mau chóng rời khỏi đây. Hiện tại chúng tôi cũng không ở lại được lâu, chúng ta nên chia tay ở đây ngay lúc này!"

Mã Linh: "Giáo sư Diệp, anh thừa biết hiện giờ chúng tôi quay về là rơi vào bẫy ngay. Chúng tôi cũng như các anh, đều ngồi chung một con thuyền. Những gì chúng tôi biết có thể trở thành mục tiêu của những kẻ đứng đằng sau các vụ án liên hoàn này. Vì thế, Tống Nguy, anh phải cho chúng tôi biết đang xảy ra chuyện gì?"

Tống Nguy im lặng, cả căn phòng như đóng băng, tất cả đều nhìn vào hắn. Không nói ra thì ai cũng biết, kẻ gây ra đống lộn xộn này chính là hắn.

"Được, trước mắt chia thành hai đi, tôi, Diệp Minh, Nhạc Ly sẽ đưa Tiểu Hà tới nơi an toàn, sau đó sẽ liên lạc với các người. Hẹn nhau ở Đằng Long vào ngày mai." Tống Nguy nói.

Triệu Thanh ngạc nhiên nhìn cậu.

"Cậu tin tưởng chúng tôi?"

"Tôi không tin cảnh sát các người, nhưng cũng đừng hòng dở trò sau lưng chúng tôi!" Tống Nguy không nể mặt. Mã Linh nhìn hắn thở dài thườn thượt.

"Được, Đằng Long, ngày mai!" Triệu Thanh đồng ý, xác nhận.

Tiểu Hà vui sướng nắm lấy tay Tống Nguy:

"Mọi người đưa em về tận nhà đúng không?"

Tống Nguy gật đầu:

"Tận nhà luôn!"

Diệp Minh, Tống Nguy, Nhạc Ly và Tiểu Hà sửa soạn rời đi. Mã Linh một lòng muốn đi theo Tống Nguy nhưng nghĩ đến Hải Tâm đang bị thương lại dằn lòng, nhìn Tống Nguy đầy nuối tiếc. Diệp Minh để lại một đơn thuốc kháng sinh cho Hải Tâm, dặn anh lát nữa đi mua rồi uống đúng giờ. Hải Tâm lần đầu gặp Diệp Minh, trong lòng dội lên một cảm xúc đặc biệt khó tả. Lúc anh rời đi, Hải Tâm còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp, ẩn hiện một nội lực kinh người sau lớp áo khoác da của Diệp Minh.

Mã Linh đập đập vào đầu anh:



"Anh nhìn gì thế? Bộ bị anh ta gây mê à?"

Hải Tâm ôm đầu kêu lên: "Đúng là... vị giáo sư này, ở anh ta có tố chất gây mê thật. Anh mới gặp lần đầu lập tức có cảm tình."

Mã Linh trong lòng càng thêm bất an. Cô phải thừa nhận, ở Diệp Minh có sức hút mãnh liệt, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Mặc dù tin tưởng anh ta, nhưng không phải không có lúc cô cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên suốt cơ thể mình mỗi khi đối mặt.

Lên xe, Tiểu Hà hớn hở ra mặt. Từ khi được thầy Diệp cho nghỉ đông không phải đến phòng thí nghiệm, Tiểu Hà cũng dự tính sẽ đi du lịch ở Trúc Sơn, sau đó tiện đường về quê ở Đằng Long. Mấy hôm nay mặc dù chuyến du lịch bị đứt đoạn, lại trải qua nỗi sợ hãi không thôi, Tiểu Hà cuối cùng cũng buông lỏng sự căng thẳng khi được trở về nhà. Ngồi trên xe, cô không khỏi ngó nghiêng qua cửa sổ, chỉ chỏ chỗ này, chỗ kia.

Nhạc Ly ngồi bên cạnh Tiểu Hà, cũng ra sức buôn chuyện với cô bạn học, hai người trò chuyện từ khí hậu đến món ăn ngon của Đằng Long. Tiểu Hà cao hứng giới thiệu:

"Đằng Long quê tôi có lịch sử thế nào cậu biết không?"

Nhạc Ly chưa kịp trả lời thì Tiểu Hà đã thao thao bất tuyệt: "Cách đây chừng bảy, tám trăm năm, khi Lam Hà thất thủ, vị hoàng tử thứ ba của Lam Hà lã Lãnh Vu Thần đã tập hợp nghĩa quân ở Đằng Long. Cũng chính từ đây, đã thành lập một kinh đô thứ hai, xây dựng giống hệt kinh thành Lam Hà cũ, nhưng chỉ nhỏ hơn một chút. Nơi này vốn là vùng đất tranh chấp mấy trăm năm giữa Lam Hà và Cổ Lăng, nhưng vì quyền lợi chung, lúc đó Cổ Lăng đồng ý để Lãnh Vu Thần lánh nạn tại đây. Cũng chính từ kinh đô thứ hai này, Lãnh Vu Thần đã tập hợp nghĩa quân hùng hậu khởi nghĩa thành công. Chỉ tiếc là, mới lên ngôi không được bao lâu, Lãnh Vu Thần đã chết trong một trận chiến đánh giặc ở Tây Kinh..."

Nhạc Ly cấu cấu Tiểu Hà, thì thầm:

"Này, Lãnh Vu Thần là... người cũ của thầy Diệp, cậu đừng nói nữa được không!"

Tiểu Hà chợt nhớ ra, bịt miệng, tròn mắt nhìn phản ứng của Diệp Minh. Diệp Minh đang chăm chú lái xe, không có phản ứng gì. Tiểu Hà lại thì thầm:

"Nghe nói, Bạch Thành ngày xưa chính là Ngọc Băng Thành trong truyền thuyết, là nơi Diệp gia sinh sống, chính là nhà của thầy!"

"Nói như cậu thì thầy chúng ta cũng hơn tám trăm tuổi rồi đấy, cậu nhìn xem có giống không?" Nhạc Ly cốc đầu Tiểu Hà.

"Vậy... sao Lãnh Vu Thần lại là người cũ của thầy Diệp được?" Tiểu Hà vẫn không ngừng huyên thuyên.

"Ngốc, kiếp trước thầy là đại thiếu gia của Ngọc Băng Thành, kiếp này..."

"Há, vậy thật trùng hợp." Tiểu Hà há mồm.

"Trùng hợp gì?" Nhạc Ly hỏi

"Theo lịch sử thì thiếu chủ của Ngọc Băng Thành tên là Diệp Minh - Diệp đại nhân của Lam Hà. Thầy Diệp cũng là Diệp Minh... Này! Có lẽ nào... thật sự là chuyển thế của Diệp đại nhân?" Tiểu Hà hào hứng với phân tích của mình. Nhạc Ly ngoảnh mặt ra cửa sổ, không muốn trò chuyện. Thật sự, nói chuyện với cô bạn này một lúc chắc cậu cũng bị thần kinh mất.