Sáng sớm, Mộ Hàm gặp Anna tại nhà ăn của Lâm thị, anh chào hỏi qua loa rồi cắm mặt vào các trang E-News. Lướt một hồi không thấy có thông tin gì liên quan đến vụ cướp hôm qua mới yên tâm tập trung vào bữa sáng. Anh vừa ăn vừa nghĩ, Lâm Phong quả nhiên liệu việc như thần. Tống thị đã cho người dập tắt mọi thông tin về vụ cướp. Sau khi tàu thủy của Tống thị bị Mộ Hàm thả rơi xuống cánh rừng, liền ngụy tạo thành một vụ cháy rừng, xóa sạch dấu vết trong một đêm. Nhà máy Thủy điện An Nguy cũng thông báo sự cố kỹ thuật gây ra xả lũ bất ngờ, chịu sự khiển trách của Cục Thủy an nội địa rồi cũng im chuyện.
Hôm trước, sau khi Lục Hành lo lắng về vấn đề này, Lâm Phong đã nói chắc như đinh đóng cột:
"Tống thị sẽ bưng bít hết mọi thông tin, chúng ta sẽ không phải làm gì cả."
"Vậy còn số chíp này thì sao? Bộ phận kỹ thuật chỉ cần năm con chíp để phân tích, số còn lại... nên tiêu hủy chứ?"
"Không cần tiêu hủy, bán lại cho quân đội đi!" Lâm Phong nói. Mộ Hàm đang nạp năng lượng bằng một mẩu bánh quy, liền ho sặc sụa. Lâm Phong này quả nhiên điên hết phần thiên hạ.
"Cướp xong rồi bán, cậu nghĩ gì vậy?"
Lâm Phong: "Không có số chíp này, quân đội sẽ không thể tiến hành thử nghiệm, sẽ bằng mọi giá lùng sục cho bằng được, như vậy chẳng phải sẽ tìm đến chúng ta sao? Vì thế, bán lại cho họ đi, vừa kiếm được tiền, vừa giải quyết được vấn đề kia!"
Mộ Hàm: "Nhưng chúng ta không thể ra mặt mà thực hiện thương vụ này được!"
"Bán qua chợ đen đi!" Lâm Phong dửng dưng đáp lại. Lục Hành đầu óc vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, mắt trợn trừng nhìn Lâm Phong.
"Chợ đen?"
"Phải, mọi thứ đều có thể bán qua chợ đen. Lục Hành, cậu tìm kiếm thông tin của người giao dịch đi, làm nhanh vào!"
"Này, tôi không phải xã hội đen!"
"Cậu là hacker!"
"Tôi là nhân viên kỹ thuật, không phải hacker nhé!"
"Nhân viên kỹ thuật không phải là hacker sao? Cậu muốn trừ lương một năm à?"
Lục Hành: "Tên khốn!"
Lục Hành vừa chửi vừa bắt đầu mở hệ thống, xâm nhập các nguồn tin cần thiết. Anh ta còn nhớ hồi còn học tiểu học, cái thằng nhóc Lâm Phong này đã dành đến nửa thời gian để gây chuyện, đánh nhau. Sau này, Lâm Cố Phương đã phải chuyển gã vào một trường học dành cho học sinh đặc biệt có xu hướng bạo lực, kể từ đó, Lục Hành không còn gặp lại gã.
Cho đến ba năm trước, anh ta làm đơn ứng tuyển vào vị trí kỹ thuật của Lâm thị. Nhờ có bạn học cũ Lâm Phong mà công việc của Lục Hành khá thuận lợi. Trong lúc Lâm Cố Phương còn cầm quyền ở Lâm thị, Lâm Phong này chỉ là một tên công tử thối nát, lần nào gây rối cũng là Lục Hành đi dọn phân cho gã. Không ngờ, lúc gã lên làm chủ Lâm thị, lại có thể vận dụng chút ít đầu óc. Hơn nữa, xem lại video trận chiến trên không hôm qua, Lục Hành còn khá sốc. Thật không biết gã là cái giống gì nữa.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Mộ Hàm thấy Lục Hành bần thần cả người, lại thấy thương hại anh ta. Nhưng suy cho cùng, Lâm Phong nói không sai. Nếu không tìm cách bán số chip này đi, ngay lập tức quân đội sẽ cho người điều tra, không cẩn thận sẽ lòi ra bọn họ. Mà có lẽ, giờ này quân đội cũng đã bắt đầu điều tra rồi, nếu như Tống Phi kia không biết cách giấu giếm thật kỹ.
"Anh Mộ, hôm qua tháp tùng sếp Lâm đi đâu à?" Anna hỏi khiến Mộ Hàm giật mình bứt khỏi dòng suy tưởng. Anh hờ hững nói: "Ừ, đi có chút chuyện!"
Anna kéo đĩa đồ ăn gần lại với Mộ Hàm, thì thào:
"Có phải làm chuyện gì đó ngầu lắm không?"
"Sao cô lại hỏi thế?"
"Anh không thấy... sếp Lâm dạo này rất lạ sao? Không làm cái gì nổi loạn tôi đi bằng đầu!"
"Ừm, cũng không có gì, chỉ là chuyện làm ăn thôi!"
Anna không hỏi nữa, lấy điện thoại ra, chăm chú đọc email vừa gửi tới. Mấy ngày qua cô đã có sáu cuộc họp với bộ phận kinh doanh, ba cuộc trao đổi kín với luật sư của Lâm thị. Mấy việc Lâm Phong giao cho cô đều được xử lý rất chuyên nghiệp, cùng với đó, họ đã tìm ra lỗ hổng của Luật sở hữu bất động sản 2030 hạng mục sở hữu bất động sản mặt nước. Sau khi phân tích các sự việc, Anna chợt nhận ra một chân lý, bộ não của Lâm Phong... hẳn là siêu não.
Mộ Hàm ăn xong, hỏi xem Anna có muốn lấy cà phê không, cô gật đầu. Anh bèn đi lại máy pha cà phê, lấy hai ly mang lại bàn. Lúc này, Anna đã ăn xong bữa sáng, nhận ly cà phê từ tay Mộ Hàm. Cô nói:
"Anh Mộ, tôi có cảm giác như sếp Lâm dạo này đang làm mấy việc nguy hiểm, anh nên để ý giám sát an toàn cho anh ấy!"
"Ừm, cô không cần lo mấy chuyện này!" Mộ Hàm nói thế, nhưng thực tế, anh nghĩ, tên nhóc ấy thì cần ai bảo vệ chứ. Gã không giết người ta trong chớp mắt thì thôi, hẳn là khó có kẻ động được đến một cọng lông của gã. Còn nữa, người cần đề phòng bị cái tên khốn này chơi khăm, hẳn là anh mới đúng.
Một ngày trước đó, Tống Phi đang ở trên một du thuyền tận Hải Vực, nhận được cuộc gọi gấp của Lý Quần Phương. Sau khi nghe xong, mặt anh ta tái mét. Mẹ nó, lại có kẻ còn dám cướp hàng của Tống thị, lại còn là hàng giao cho quân đội.
"Điều tra cho tôi, kẻ nào làm!"
"Tôi đang cho người điều tra rồi, đội tàu gây rối trên mặt sông để đánh lạc hướng chúng tôi là một bọn tốt thí, chỉ biết là được thuê để quấy nhiễu, không biết là ai thuê. Tiền mặt được trả trước. Vì vậy không tìm được người thuê."
"Còn gì nữa không?"
"Hàng bị một chiếc Strong Fly cướp đi!"
"Strong Fly ư? Ai có thể sở hữu máy bay hạng D7 này chứ?"
"Ngoài Bộ Quốc phòng ra thì không có ai. Nhưng tôi cũng đã điều tra được một chuyện khó tin..."
"Nói mau!"
"Mấy năm trước, Lâm thị từng dùng một chiếc Strong Fly để kéo sập nóc một nhà máy hạt nhân, cứu hơn một trăm nhân viên bị kẹt bên trong. Sau đó, thông tin bị chìm nghỉm không thấy trang báo nào đưa nữa!"
Tống Phi nghĩ, Lâm thị từ trước tới nay chỉ quan tâm đến bất động sản, kinh doanh sòng bạc, không quan tâm đến quân sự. Vậy không có lẽ lại đi cướp hàng của Tống thị?
"Tiếp tục điều tra xem!"
"Vâng, boss!"
Lý Quần Phương tắt điện thoại, nhìn một bên chân của mình treo lủng lẳng trên giường bệnh, nghiến răng chửi thề. Hôm ấy, nếu không may mắn mắc trên ngọn cây thì hẳn hắn đã thịt nát xương tan cùng với chiếc tàu thủy rồi. Tư Kỳ cũng thoát chết, nhưng ả cũng vĩnh viễn tàn phế. Món nợ này, nhất định hắn phải tính. Khốn thay, trên máy bay hôm đó chỉ có một người mà lại đeo mặt nạ, kỹ năng chiến đấu kinh hồn táng đảm. Còn tên lái Strong Fly kia chắc hẳn được đào tạo chuyên nghiệp trong môi trường quân sự. Lý Quần Phương càng nghĩ càng rối. Rốt cuộc, bình yên bao nhiêu năm cũng có kẻ nhằm vào Tống thị.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Tại căn cứ Chủ Thần.
Ngô Quân đưa tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hắt ra một hơi. Cuối cùng cũng thành công kích hoạt vũ khí thủy năng lượng rồi. Kể từ hôm Hàn Anh hoàn thành những bước cuối cùng trên tàu ngầm thử nghiệm, Chủ Thần đã tước bỏ mọi quyền truy cập của cô vào máy chủ, giam Hàn Anh trong khu vực B6. Ngô Quân được ra lệnh hoàn thiện vũ khí thủy năng lượng mà căn cứ đã nghiên cứu mấy chục năm nay. Vũ khí thủy năng lượng dựa trên cơ chế ban đầu là chuỗi các phản ứng phân hạch dây chuyền, nhưng được cải tiến bằng cách chuyển đổi năng lượng thủy lực thành năng lượng nhiệt có sức công phá đạt 300 kiloton, tạo ra một nhiệt lượng tác động trong bán kính 200km.
Nhìn mô phỏng do vũ khí tác động, Ngô Quân không khỏi lạnh sống lưng. Khi thủy năng lượng này phóng thẳng vào núi băng dưới lòng biển Hải Vực, cả một vùng băng rộng lớn sẽ bị công phá, sụp đổ...
Ngô Quân không thể không thừa nhận Chủ Thần là một kẻ điên và đầy tham vọng. Nhưng tham vọng của Chủ Thần không chỉ có thế mà thôi. Trong một suy nghĩ nào đó thoáng qua đầu, Ngô Quân không khỏi nghĩ đến một viễn cảnh xa xăm hơn, khi toàn bộ địa cầu biến thành biển nước, và nước mới chính là nguồn năng lượng dồi dào cho một thế lực nào đó đến từ không trung.
Có phải mình đã bị ám ảnh bởi phim viễn tưởng rồi không? Ngô Quân mau chóng lấy lại bình tĩnh, gửi báo cáo tới Chủ Thần. Hai ngày nữa, mọi việc sẽ được tiến hành. Dù sao Ngô Quân cũng đã bị kẹt dưới đại dương này, giống như Alan, như Hàn Anh, như Joy... hay hàng trăm bộ não nhân tạo đang hoạt động dưới căn cứ này.
Kệ đi!
Diệp Minh nằm trong phòng đến nửa đêm vẫn không thấy Tống Nguy về. Giường của hắn chăn vẫn gấp gọn, im lìm, bóng lưng người nọ dường như vẫn còn in dấu ở nơi đó, làm đau mắt anh.
Lúc nhìn thấy Tống Nguy bị quăng vào trong máy bay của Tyler, Diệp Minh đã rất tức giận. Hắn không nghe lời anh, lại còn bí mật bám theo anh. Diệp Minh nghĩ sau khi thoát khỏi đó sẽ phải trừng trị kẻ cứng đầu nọ. Thế nhưng giờ đây, bao tức giận cũng biến thành tuyết lạnh, rồi tuyết nở ra hoa, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể anh, chạm cả vào xương, gây ra sự buốt giá đến cùng cực.
Giờ này Tống Nguy vẫn ở bên phòng của Victor, họ đang làm gì? Diệp Minh không biết nữa, nhưng giờ anh còn có quyền ghen ư? Hai người họ mặc dù cũng là những sát thủ, tay cũng từng vấy máu, nhưng chắc rằng, không phải là biển máu như tay anh đã vấy.
Diệp Minh cuốn lấy cái chăn, đi ra phòng điều khiển. Nhạc Ly vẫn ở đó, sắp xếp các khối hình riêng lẻ thành một cơ cấu hoàn chỉnh. Căn cứ Chủ Thần hiện ra rõ nét, bản đồ cũng vừa hoàn thiện xong. Hải Tâm ngồi cách đó không xa, kiểm tra các thiết bị giám sát. Triệu Thanh, Mã Linh đều không ngủ, đang cùng bàn bạc phương án đột nhập. Chỉ thiếu Tống Nguy và Victor, quả nhiên...
Diệp Minh nén tiếng thở dài.
Nhạc Ly thấy Diệp Minh đi ra, liền bật dậy, chạy đến:
"Thầy, thầy dậy rồi sao? Có đói không? Ban nãy anh Triệu làm cơm, để em đi hâm nóng cho thầy."
"Không cần đâu, thầy chưa muốn ăn. Để xem, em có gì nào?"
Nhạc Ly lo lắng nhìn Diệp Minh, cuối cùng cũng quay lại màn hình, thao tác hiển thị toàn bộ căn cứ Chủ Thần.
"Đã xong rồi, thầy xem đi!"
"Gọi Tống Nguy và Victor, cùng tới xem đi!" Diệp Minh nói. Triệu Thanh chỉ chờ có thế, nhanh nhẹn đi đập cửa phòng ai đó. Một lúc sau, Tống Nguy và Victor cùng xuất hiện...