Thời gian đã trôi qua sáu tiếng đồng hồ, cấm chế mà Diệp Minh tạo ra quanh anh và Tống Nguy cũng dần dần nhạt đi do cơ thể anh rơi vào vô thức. Alekos vì thế mới có thể xông vào lay gọi. Tống Nguy đã hơi tỉnh lại, nhưng mắt hắn vẫn chưa định rõ được tiêu cự. Hơn thế nữa, một bên mắt bị thương hiện đã không nhìn thấy gì, hắn chỉ nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi tên Diệp Minh, rồi thấy gương mặt anh chập chờn trước mắt hắn.
Mặc dù không nhìn rõ thứ gì, nhưng Tống Nguy lại cảm nhận được tim mình rất đau. Cơn đau này nặng nề chấn động khiến hắn vô cùng khó thở. Nước mắt sinh lý bỗng tràn ra, đổ vào vết thương trên mặt khiến nó xót vô cùng.
Diệp Minh bị Alekos lôi ra khỏi người Tống Nguy, vẫn còn sót lại chút ý thức, liền cố víu lấy hắn. Anh gọi trong tiếng hụt hơi: "Nguy Nguy, ở lại với anh!"
Alekos đau lòng ôm lấy anh, gọi anh: "Quân chủ, chúng ta phải đi thôi!"
"Ta không đi! Nguy Nguy, em tỉnh lại đi..."
Diệp Minh mơ màng nói, bàn tay anh nắm lấy cổ tay Tống Nguy một cách yếu ớt, bị Alekos dứt khoát lôi đi, buộc phải rời ra.
Tống Nguy lúc này đã có thể nhìn rõ hơn, thấp thoáng thấy Diệp Minh bị lôi đi, bàn tay vẫn với về phía hắn.
"Nguy Nguy... anh yêu em!"
Khuôn mặt ấy, cùng tiếng gọi đến thương tâm và nước mắt làm hoen mắt anh, đều rơi vào tầm nhìn của Tống Nguy. Lúc này hắn có thể nói, có thể gọi tên anh, nhưng hắn không làm thế. Hắn thực sự đã chết tâm rồi. Cuộc đời này của hắn được định sẵn là cô độc. Năm hai tuổi mẹ hắn mất tích, năm mười tuổi Tống Long tống hắn vào lò luyện sát thủ khủng khiếp nhất thế giới. Khi trưởng thành, bạn bè của hắn là một lũ thanh niên ô hợp, chẳng có bất kỳ một ai là tri âm, tri kỷ. Rồi bây giờ, khi tìm ra lý tưởng của mình, thì lần lượt Victor, Diệp Minh cũng đều bỏ đi cả rồi.
"Nguy Nguy... anh yêu em, đợi... anh..."
Diệp Minh yếu ớt rên lên câu cuối cùng rồi ngất đi. Alekos bế anh lên phi thuyền, Nhạc Ly cuống cuồng theo sau: "Anh mang thầy ấy đi đâu?"
"Tôi phải đưa ngài ấy về hành tinh Yanara của chúng tôi, nếu không ngài ấy sẽ chết ở đây!" Alekos đặt Diệp Minh vào khoang y tế trong phi thuyền của hỏa nhân, nói.
"Ngài, Alekos, hãy cho tôi đi cùng với thầy, tôi chỉ có thầy là người thân duy nhất!" Nhạc Ly thật sự đã bật khóc. Hải Tâm loạng choạng rời khỏi lồng y tế, ôm lấy lưng cậu.
"Nhạc Ly, em không thể đi được!"
Alekos vừa khởi động phi thuyền, vừa nói:
"Đúng thế! Cậu không thể đi được. Hiện tại phi đội của chúng tôi đang đóng quân ở Hằng tinh, phi thuyền nhỏ này chỉ có thể đến được trạm đó, rồi chúng tôi phải thực hiện hơn năm mươi bước nhảy không gian mới đến được Yanara. Người Địa cầu sẽ không thể chịu đựng được bằng đó bước nhảy. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng cứu ngài ấy!"
Phi thuyền đã khởi động chuẩn bị phóng thẳng đến Hằng tinh. Nhạc Ly đứng chết sững nhìn Diệp Minh đang nằm im lặng trong khoang y tế, cảm thấy bất lực và mất mát. Alekos nhấn nút khởi động, nói "tạm biệt" rồi cùng Diệp Minh biến mất.
Tống Nguy tỉnh lại, nhưng vẫn nằm yên bất động, một cơn chấn động mạnh từ tim khiến hắn khó thở, phát lên một tiếng rít từ lồng ngực. Hàn Anh trong phút giây bàng hoàng liền lao đến, úp máy thở vào miệng hắn. Một lúc sau, hơi thở của Tống Nguy mới bình thường trở lại. Triệu Thanh nhanh chóng chuyển hắn sang khoang y tế, đặt chế độ kiểm tra toàn bộ.
Khoang y tế thông báo các chỉ số máu, tế bào, nhịp tim hoàn toàn ổn định. Vết thương ngoài da đã được xử lý đang phục hồi. Mắt trái thương tật vĩnh viễn không thể nhìn thấy nữa. Hàn Anh liền tiến hành thử nhóm máu cho Tống Nguy, thông báo một nhóm máu lạ, chưa từng có trong lịch sử y học.
Nhạc Ly nói: "Đó là hỏa huyết! Máu của thầy Diệp sinh sôi rất nhanh, cũng rất mạnh, có thể làm thay đổi toàn bộ cấu trúc tế bào máu trong cơ thể của người được truyền hỏa huyết. Từ giờ sức khỏe của Tống Nguy sẽ không sao nữa. Đã loại bỏ hoàn toàn Rh3 rồi!"
Hàn Anh xúc động rơi nước mắt, nhìn Tống Nguy đang thiêm thiếp ngủ đi. Còn Nhạc Ly thì trong lòng lộn xộn nhiều suy nghĩ phức tạp. Nếu nói là cậu căm hận Tống Nguy, cũng đúng. Vì hắn mà cậu mất đi Tiểu Hà, mất đi thầy Diệp, hai người thân như gia đình của cậu. Cho đến bây giờ, thế giới này chỉ còn bơ vơ một mình cậu. Nhưng đổi lại, nếu Tống Nguy không mạnh mẽ đi theo con đường này, thì đến nay, nửa địa cầu cũng sắp sửa ngập trong sóng thần, cũng có thể là chiến tranh. Cậu không biết nữa, nhưng cảm giác lúc này chính là cô độc.
Hải Tâm nhịn đau, vẫn kiên trì giữ Nhạc Ly trong lòng không buông. Nhạc Ly mệt mỏi gục đầu vào ngực anh, bật khóc. Nước mắt của cậu rơi xuống, thấm qua lớp vải băng, thấm vào vết thương của Hải Tâm khiến anh xót đến đổ mồ hôi, nhưng vẫn nghiến chặt răng chịu đựng, đè cậu trong vòng tay.
Tống Nguy trong quá trình phục hồi và chữa các vết thương lớn nhỏ trong khoang y tế, mơ màng nhớ về những ngày tháng bên người kia. Từ lúc hắn gặp anh trên giao lộ, như từ trên trời rơi xuống nóc xe của anh, cho đến khi anh lẵng nhẵng bám theo hắn, gọi hắn là Tiểu Thần. Rồi những ngày tháng hai người vượt qua các cuộc truy sát sống còn, người kia vẫn chưa từng rời xa hắn. Những đêm lạnh Diệp Minh dùng hỏa thần sưởi ấm cho hắn, cùng hắn yêu đương rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Thời gian cũng chẳng bao lâu mà như đã trải qua mấy kiếp.
"Thôi bỏ đi, anh ta là Jethro, một tên đại ác ma diệt chủng, là kẻ thù của nhân loại, dù thế nào cũng không thể chung đường." Tống Nguy trấn tĩnh lại, cố gắng để mình thoát ra khỏi dòng cảm xúc tiêu cực. Nhưng dù thế nào, hắn cũng phải thừa nhận với bản thân mình, rằng hắn rất nhớ anh.
Thêm nửa ngày nữa trôi qua, Tống Nguy cũng ra khỏi lồng y tế. Một bên mắt của hắn đã không còn nhìn thấy gì nhưng theo thói quen hắn vẫn cố gắng điều tiết. Nhạc Ly thấy không ổn, liền làm cho hắn một miếng băng mắt màu đen hình tròn.
"Anh che lại đi, như vậy mới tập trung vào bên mắt kia. Theo thời gian, bên mắt còn lại sẽ điều tiết khiến anh có thể nhìn rõ như lúc chưa bị thương vậy."
Tống Nguy cảm ơn Nhạc Ly, còn an ủi. "Nhạc Ly, từ nay về sau tôi sẽ thay Diệp Minh chăm sóc cậu!"
Hải Tâm xông tới, kéo tay Nhạc Ly: "Không cần đâu, để tôi chăm em ấy là được rồi!"
Tống Nguy nhìn quanh, quả là trống vắng vô cùng. Diệp Minh, Victor, Mã Linh đều không hiện diện. Trên tàu chỉ còn hắn, Nhạc Ly, Triệu Thanh và Hải Tâm.
"Hàn Anh đâu?" Tống Nguy quay sang hỏi Triệu Thanh. Anh chỉ vào một màn hình theo dõi:
"Cô ấy đang ở chỗ Tống Phi!"
Tống Nguy đi nhanh xuống phòng giam, Triệu Thanh và Hải Tâm cũng nhanh chóng theo sau. Nhạc Ly vốn không thích cảnh máu me, nên ở lại điều khiển tàu ngầm chậm rãi cho nổi lên trên mặt nước. Không biết đã bao lâu bọn họ ở đáy biển rồi! Lúc này, Nhạc Ly cũng nhận được tín hiệu từ Bộ Quốc phòng.
"Ngài Alvar Soler!"
"Cậu nhóc, ổn chứ?" Khuôn mặt Alvar Soler hiện lên màn hình.
"Chúng cháu ổn, tuy có hơi tổn thất một chút!" Nhạc Ly qua mấy lần liên lạc đã thay đổi cách xưng hô thân thiện hơn với Alvar Soler.
"Ta đã cho quân đội dọn dẹp sạch sẽ vùng biển rồi. Tìm thấy mảnh vụn xác tàu của Chủ Thần ở dãy núi đá ngầm phía Bắc. Không tìm thấy xác của Chủ Thần và Tyler, nhưng núi băng ở đó rất lạnh, chắc hẳn khó sống sót được. Chúng ta cũng đã tìm thấy quả tên lửa thứ ba ở phía Đông Bắc, đã cho người đi giải trừ." Alvar thân thiện thông báo cho Nhạc Ly.
"Vậy... còn lò nhiên liệu dưới đáy căn cứ Chủ Thần, hiện giờ có an toàn không?"
"Cái đó ta đã đưa một hạm đội tới để tiếp quản rồi, đảm bảo không có rò rỉ hạt nhân. Cậu nhóc, cháu còn nhỏ tuổi mà quan tâm cả mấy việc như vậy, sau này, có muốn về làm việc cho ta không?"
"Thưa ngài, cháu không muốn, chỉ muốn trở về làm ở Học viện di truyền, đợi thầy Diệp trở về! Bây giờ, cháu có việc muốn nhờ ngài!"
"Là chuyện con tàu đúng không? Hiện tại, chúng ta sẽ tháp tùng Tiểu Thần của cháu về đảo Velia, mọi người tạm trú ở đó trước đã rồi ta sẽ sắp xếp. Tiểu Ly, có thể cho ta gặp... nhà khoa học Hàn Anh được không?"
"Được ạ, xin ngài chờ một lát, bà ấy đang..." Nhạc Ly nhìn lên màn hình, đúng lúc Hàn Anh vừa tung một đạp vào mặt Tống Phi, khiến anh ta bật ngửa ra sau, máu mồm máu mũi phun thành vòi. Cậu quay sang nói với Alvar Soler: "Bà ấy đang bận vận động chân tay một chút, lát nữa cháu sẽ liên lạc lại!"
Nhạc Ly ngắt máy, cũng tắt luôn cả màn hình dưới hầm. Cậu có cảm giác mình đang sống trong một thế giới cực kỳ bạo lực.
Hàn Anh sau khi đạp Tống Phi một nhát, còn gầm lên:
"Fuck cả lò nhà cậu! Chỉ vì cái Tống thị rách nát ấy mà định đoạt mạng con trai tôi. Cậu có còn là người không?"
Tống Phi quệt máu trên mặt, ngửa mặt cười điên dại, nói:
"Hàn Anh, sao bà không đi chết đi! Cả em trai nữa, em trai tốt! Tôi rất vui vẻ nhìn thấy hai người vùi thây ở cái Hải Vực này! Lão già ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Đau lòng sao? Lão mà tỉnh dậy chắc hẳn sẽ đau lòng lắm... ha ha..."
Tống Nguy trầm lặng nhìn anh ta, cảm thấy khuôn mặt kia lúc bóc lớp vỏ ra cũng đê tiện không kém gì Tống Long.
"Tống Phi, tôi cho anh biết một bí mật... Tống Long hiện tại cũng không phải là cha của anh. Tống Long thực sự đã bị giết từ hai mươi năm trước rồi! Người đàn ông đã lợi dụng anh để che dấu thân phận thật của ông ta, thực ra chỉ là một tên khốn hàng công nghệ thôi! Anh sùng bái nhầm người rồi!"