Tây Vương Mẫu kỳ vọng quá cao vào ta rồi, ta cảm thấy mình không thể nào hoàn thành mục tiêu này.
Sau khi trở về từ mật điện của Tây Vương Mẫu, ta lâm trọng bệnh.
Trong cơn bệnh, ta luôn mê man như vẫn đang nằm mộng.
Những ngày tháng chung sống của ta và Tạ Trạc dưới mái hiên này như đèn kéo quân lặp đi lặp lại trong đầu ta.
Ta gần như không hề chú tâm dưỡng bệnh, vừa thiếp đi dưới tàng cây, khi tỉnh lại đã ở trên mái nhà.
Nhưng đa phần, ta sẽ ngồi trên bậc cửa, hệt như trước đây, chống cằm nhìn con đường ngoài viện, lặng lẽ chờ người về nhà.
Do ảo giác của bệnh, đôi khi ta còn trông thấy Tạ Trạc trở về, nhưng ảo giác rất nhanh cũng biến mất.
Ta nghĩ, hay là cứ mặc kệ ảo giác thường xuyên xuất hiện thỏa mãn tâm nguyện của ta, ta cũng không cần khỏi bệnh.
Nhưng cuối cùng bệnh cũng khỏi, sau khi nước hồ băng rót vào cơ thể, linh lực của ta đã tăng thêm vài bậc. Cho dù ta không quý trọng bản thân đến mấy, cơ thể ta vẫn tự bình phục.
Linh lực của hồ băng lưu lại trong huyết mạch ngỡ như dấu vết cuối cùng của Tạ Trạc trên cõi đời này, vẫn như cũ ở bên cạnh ta, bảo vệ ta, hệt như những điều trước đây hắn hay nói ——
“Trên đất lạnh, đừng để bị cảm.”
“Dưỡng bệnh cho tốt.”
“Không được từ bỏ.”
Ta liền tự giác chăm sóc bản thân nhiều hơn, dần dần khỏi bệnh.
Nhưng dù cho cơ thể bình phục, ta vẫn cực kỳ bài xích thế giới bên ngoài, ta lười ra khỏi cửa.
Mông Mông và rất nhiều bạn bè đều lần lượt tới tìm ta, ta đều tránh không gặp. Bọn họ vì để an ủi ta đã nghĩ ra một cách.
Đem sự tình bên ngoài viết hoặc vẽ ra, gấp thành hạc giấy, rồi dùng thuật pháp điều khiển hạc giấy bay vào phòng ta, rơi đầy trên đất.
Khi ta xuống giường không cẩn thận đạp vào hạc giấy, hạc giấy liền mở ra.
Họ nói, ngày nay thiên hạ đã sạch bóng tà khí, vậy nên cho dù Rìu Bàn Cổ đã biến mất cùng Tạ Trạc, Côn Luân cũng không cần kết giới nữa.
Côn Luân hoàn toàn mở cửa, người trong kẻ ngoài đều có thể tự do ra vào.
Hiện tại Côn Luân sinh khí bừng bừng, Chợ Đông, Chợ Tây náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Bọn họ còn nói, có người trở về từ phương Bắc vạch trần sự tồn tại của Bất Tử thành và bí mật cất giấu bên trong.
Những con người ngây ngô trong thiên hạ rốt cuộc cũng biết họ từng bị che giấu những gì, và từng được bảo vệ ra sao.
Sau đó người ta bắt đầu tranh luận, có người cho rằng, bọn họ có quyền biết sự thật, có người cho rằng các Sơn Chủ Thần làm sai, còn có người lên án hành vi bắt tất cả những người vô tình biết chân tướng vào Bất Tử thành của các Sơn Chủ Thần là vô cùng tàn nhẫn...
Bởi thế, bên ngoài bắt đầu xuất hiện làn sóng yêu cầu các Chủ Thần chuộc tội vì những chuyện xảy ra trong Bất Tử thành.
Tây Vương Mẫu cùng các Sơn Chủ Thần, đều giữ im lặng.
Ngày càng có nhiều người tham gia tranh luận.
Nhưng điều duy nhất không phải bàn cãi, là người có công tiêu trừ tà khí - Tạ Trạc, chính là anh hùng.
Bọn họ lập cho Tạ Trạc một bia mộ, thậm chí còn có tin đồn Tây Vương Mẫu nhận được đề nghị, phải cho ta một vinh hạnh...
Bởi vì, ta là... góa phụ của Tạ Trạc.
Bạn bè khuyên ta ra ngoài xem thử, tuy rằng bên ngoài vẫn đang náo loạn, nhưng thế gian vẫn rất tốt đẹp.
Ta vẫn không ra ngoài.
Ta đốt hết hạc giấy đi.
Bạn bè muốn an ủi ta, ta biết, bọn họ rất tốt, bọn họ chân thành, dịu dàng và thiện lương.
Côn Luân hiện giờ càng yên bình hơn so với trước đây.
Thậm chí cơ thể ta cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
Ta biết tất cả đều là chuyện tốt.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến, mọi sự tốt đẹp ấy đều là do Tạ Trạc dùng mạng đổi lấy, ta rất khó mở to mắt nhìn thế giới màu hồng này.
Cho đến... Sáng sớm nọ, đầu giường ta xuất hiện một nam nhân.
“Khắp Côn Luân đều đang nói, Tạ Trạc đã chết, Phục Cửu Hạ đau khổ sắp đi theo, ra vốn không tin, nhưng nay xem ra đúng là thật rồi."
Tần Thư Nhan, lão hồ ly tới.
Ta nằm trên giường, liếc mắt qua hắn, sau đó trở mình, làm như không nhìn thấy hắn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Chậc chậc.” Lão Tần cảm khái, “Xem bộ dạng ngươi kìa, Tạ Trạc mà thấy nhất định sẽ lôi ngươi dậy quở trách một trận."
“Hắn không thấy được.”
Ta trùm chăn, rầu rĩ trả lời.
Lão Tần trầm mặc.
Ở thế giới mà ta trở về, quá khứ của ta và Tạ Trạc là quá khứ của Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh, tuy kết quả giống nhau nhưng quá trình lại khác biệt.
Ở đây, Lão Tần có thể nói là ông mai của Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh, bọn họ... nói cách khác là chúng ta, chúng ta của thời không này, từng trốn ở mật thất của Lão Tần, dần nảy sinh tình cảm, sau khi trải qua chuyện Kinh Nam Thủ, cuối cùng cũng thành thân.
Giao tình giữa chúng ta và Lão Tần rất tốt, cho nên so với thời không cũ, Lão Tần thân thiết với ta hơn nhiều.
Đầu giường vẫn có tiếng quạt phe phẩy đều đều của Lão Tần, qua hồi lâu, hắn buông tiếng thở dài:
“Đưa ngươi đi gặp cố nhân, ngươi có đi không?”
“Không đi.”
“Cố nhân của Tạ Trạc.”
Ta mở bừng mắt, đứng dậy, quay đầu nhìn Lão Tần.
Lão Tần cười bất lực: "Tạ Trạc chắc hẳn không muốn ngươi đi gặp người đó, nhưng dù sao ngươi vẫn cần tìm một lý do để sống tiếp."
Từ sau khi trở về, đây là lần đầu tiên ta ra khỏi nhà.
Nơi Lão Tần đưa ta đến là một động dung nham ngầm, vách động, mặt đất, đâu đâu cũng là dung nham đỏ tươi.
Nơi này ta chưa từng đặt chân đến, nhưng lại có chút quen mắt.
Nghĩ tới nghĩ lui, có một đoạn ký ức ùa về, là vào lần ta cùng Tạ Trạc trở về năm trăm năm trước, khi ấy xuất hiện một người tên Chử Liên tấn công ta, sau đó Tạ Huyền Thanh tìm Chử Liên tính sổ, mà một màn này vừa hay bị Tạ Trạc trốn trong góc nhìn thấy.
Ta đang dùng cá âm dương cũng nhìn thấy nơi này thông qua mắt Tạ Trạc.
Cẩn thận nhớ lại, trước khi đụng độ Chử Liên, ta bị một binh sĩ Côn Luân bắt đi.
Binh sĩ kia...
Hiện giờ nghĩ lại, binh sĩ kia giống hệt yêu tà trong Bất Tử thành, nhìn bên ngoài không hề phát hiện ra hắn bị tà khí thao túng...
Cuộc đối thoại của Tạ Huyền Thanh và Chử Liên ngày ấy mỗi câu đều rất kỳ lạ.
Chử Liên muốn Tạ Huyền Thanh giết mình, nhưng Tạ Huyền Thanh lại thẳng thừng cự tuyệt, hắn nói hắn sẽ không giết Chử Liên. Nhưng hắn cũng nói...
Hắn sẽ bảo vệ ta.
Nhớ đến chuyện quá khứ, ta im lặng cúi đầu.
Ta khi đó, kỳ thực chưa từng nghiêm túc tự hỏi hắn sẽ bảo vệ ta thế nào, bảo vệ ta khỏi điều gì...
Hiện tại, ta cuối cùng cũng biết, nhưng đã quá muộn.
Lão Tần vẫn luôn im lặng đi trước dẫn đường, mãi tới khi đi đến chỗ dung nham tập trung nhiều nhất mới dừng lại.
Lão Tần quay đầu nhìn ta, vẻ mặt căng thẳng: "Những chuyện người nọ biết về Tạ Trạc so với ta hay ngươi đều nhiều hơn, nhưng hắn và Tạ Trạc, là kẻ thù."
“Ta biết. Hắn từng nói, chỉ cần có cơ hội, sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, xé đầu ta trước mặt Tạ Trạc."
Lão Tần nhíu mày, ngàn lần không ngờ ta có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
“Ngươi từng gặp hắn?”
“Chử Liên đúng không, xem như đã gặp qua.”
Lão Tần tỏ ra vô cùng hứng thú lấy quạt gõ cằm, dùng con mắt xem kịch hay mà nhìn ta.
Dung nham nóng bỏng như muốn xé rách vách đá, rạch ra máu tươi của đất, bên cạnh dòng dung nham có một lồng sắt đen tuyền, mơ hồ trông thấy bóng dáng một nam nhân tóc tai rối bời lặng lẽ ngồi bên trong.
Tựa hồ nghe thấy bước chân của ta và Lão Tần, hắn giật giật lỗ tai, chầm chậm mở mắt.
Đây không phải lần đầu tiên ta thấy hắn, nhưng có lẽ thời gian qua ta quá nhớ nhung Tạ Trạc, nên ta dường như tìm được vài phần quen thuộc trên người hắn.
Hắn và Tạ Trạc... có hơi giống nhau.
Chử Liên vừa thấy ta liền nhếch miệng, không nói một lời mà chỉ cười càn rỡ, chỉ như vậy đã đủ khiến ta rùng mình, một cảm giác rét lạnh xộc ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn ta.
Ta sợ hãi.
Nhưng ta biết rất rõ, ta không sợ hắn, thứ ta sợ...
Là hơi thở kỳ quái trong cơ thể hắn...
Hơi thở này làm ta nhớ đến sự tuyệt vọng bên trong Bất Tử thành, còn có cơn ác mộng hỗn loạn khi ta bị tà khí khống chế.
“Ngươi đến rồi.”
Ta áp chế nỗi sợ trong lòng, nhíu mày hỏi: “Ngươi biết ta sẽ đến?”
“Tạ Trạc đã chết, ngươi sớm muộn sẽ đến tìm ta.” Hắn cười khẽ, thấp giọng gọi ta, “Đệ muội.” (em dâu)
Nghe danh xưng này, trái tim ta thoáng chốc trở nên run rẩy.
Đột nhiên ta nhớ tới mộng cảnh trong rừng tuyết ——
Tộc trưởng tuyết lang yêu tộc gọi hồn Tà Thần, vì để tìm cho Tà Thần một cơ thể trùng sinh, hắn đã chọn mẫu thân Tạ Trạc, mà khi đó mẫu thân Tạ Trạc đã có với phu quân của bà...
Một đứa con.
Ta kinh ngạc nhìn Chử Liên, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó đột ngột lao về phía trước, tóm lấy song sắt lồng giam.
Lồng giam chấn động vang lên tiếng động cực lớn, vọng khắp hang động.
“Thật đáng tiếc.” Chử Liên bày ra vẻ mặt vạn phần tiếc nuối, ánh mắt hắn dán chặt vào ta, "Tạ Trạc chết sớm quá, ta rất hi vọng có thể xé xác ngươi trước mặt hắn."
Hắn vừa nói vừa như mường tượng đến viễn cảnh đó, điên cuồng cười thỏa mãn.
Tiếng cười không ngớt quanh quẩn bên tai khiến trái tim ta cũng bị chấn động, ta cau mày nhìn Chử Liên, cảm xúc của hắn đột nhiên thay đổi, lại trở nên im bặt.
“Thật đáng tiếc.” Hắn nhìn ta, thấp giọng than nhẹ, làm bộ thực sự tiếc nuối, "Cuối cùng hắn cũng không bị bức điên."
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai không có chương mới, ngày mốt cũng không có!
Ngày sau nữa nữa cũng không có, nhưng nếu có thời gian, mị sẽ nỗ lực viết ~
Sớm ngày đưa Tạ Chó của các chế trở về.
___***___
Nhanh lên má, chờ lâu đốt nhà đấy. Hội Chó Quyền is watching zu