Part 2: Khởi Đầu Những Rắc RốiSân bay nó diện lên mình 1 chiếc váy màu trắng, mái tóc màu đỏ hung được nó cột cao để lộ làn da trắng ngần mịm màng, cả người nó toát lên 1 vẻ đẹp quyến rủ lạ thường nhưng khuôn mặt của nó thì lạnh lùng 1 cách đáng sợ, điều đó đả khiến mọi người điều chú ý đến nó, bỏ mặc những ánh nhìn soi mói nó bước nhanh đến chỗ bác quản gia. Trên đườq về nhà
_Lâu rồi mới gặp cô chủ, cô vẫn khỏe chứ, ông bà chủ cũng vậy chứ_Ông quản mỉm cười ôn nhu hỏi
_Vâng ạ bố mẹ cháu vẫn khỏe, còn cháu bác thấy rồi đấy cháu vẫn sống rất rất tốt hìhì_Khác với bộ mặt lúc nảy bây giờ trông nó hiện lành dịu dàng hơn, xe dừng lại tại 1 căn biệt thự rộng lớn mấy cô giúp việc trong nhà đều đứng thành 2 hàng cúi chào khi nhìn thấy nó
_Chào cô chủ, chào mừng cô chủ đã trở về_Mọi người đồng thanh
_Chào mọi người lâu rồi mới gặp, mọi người vẫn khỏe chứ ạ_Nó mỉm cừi đáp trả
_Vâq cám ơn cô chủ đả quan tâm chúng tôi vẫn khỏe_Đồng thanh
_À khoan từ nay mọi người không được gọi em là cô chủ nữa, cứ gọi em là bi được rồi nếu ai trái lời thì tự độq nghĩ việc_Nó dứt khoát pha 1 chút lạnh lùng mọi người im lặng chỉ gật đầu tỏ vẻ đồq ý, nó mỉm cừi hài lòng rồi bước vào nhà. Chìu nó lấy chiếc xe mu trần màu đỏ khoát lên mìh chiếc váy màu xanh lam nó đi đến nghĩa trang dừng lại trước 2 ngôi mộ, nơi đó hình ảnh 1 người phụ nữ nở 1 nụ cườii hiền hậu bên cạnh bà là 1 người đàn ông trung niên cũng có nét đẹp y như bà, đặt bó hoa bồ công anh lên trên mộ loài hoa mà mẹ nó lẫn ba nó thích nó mỉm cườii nói
_Bố mẹ con bất hiếu bây giờ mới trở về thăm bố mẹ xin bố mẹ tha lỗi, bố mẹ ở nơi đó có khỏe không ạ ,có luôn dõi theo con và anh con không, lần này con về đây là mong muốnn tìm được anh Bin. Bố mẹ linh thiêng cầu nguyện soi đường cho con sớm tìm được anh ấy nhé_Cứ thế nó độc thoại 1 mình, rồi nó đi sâu về phía sau nghĩa trang trước mặt nó hiện ra 1 đồi bồ công anh rất đẹp . Chọn 1 chỗ ngồi thích hợp nó ngồi xuống khuôn mặt trầm tư nhìn về 1 phía nào đó xa xăm, nó cứ thả hồn mình theo từq cơn gió rồi ngủ khi nào không hay, nó đâu biết phía xa cách 1 khoảng nó đang ngồi, có 1 người đang nhìn ngắm nó từ lúc nó xuất hiện mọi cử chỉ của nó điều lọt vào mắt của người ấy, người ấy khẻ nở 1 nụ cừi rồi rời đi. Sáng hôm sau tại trường royal
_Trời con nhỏ đó là ai vậy, xấu xí quá trời_học sinh 1
_Đúng rồi đó, sao cái trường này mà cũng có người như vậy hả trời _ học sinh 2 bla... bla cứ thế những lời bàn tán về nó, nó hôm nay khuôn mặt tựa thiên thần của nó đả được che lấp bởi 1 lớp phấn kèm theo đó là những lớp mụn dày đặc, và 1 cái kính cận dày cộm che đi đôi mắt của nó. Mặc kệ những lời bàn tán nó bước nhanh lên phòng hiệu trưởng *cốc cốc* nó gõ cửa rồi bước vào, nó nhìn thấy hiệu trưởng hồi lâu còn thầy thì chăm chú làm việc không màng đến nó
_Cậu định không chào đón cháu quay lại sao_Nó vờ dỗi
_À thì ra là đứa cháu gái *yêu quái * của ta đã về rồi đấy à_Nói rồi hiệu trưởq đứng dậy đi về phía nó
_Hừ cháu gái yêu qái sao_Nó tránh cái ôm của cậu nó, rồi đi về phía ghế nhàn nhả uống trà nhưng nét mặt rất khó chịu
_Thôi ta đùa ấy mà đừng giận, mà sao hôm nay cháu ăn mặc lạ thế trông không giống cháu chút nào, để bố mẹ cháu thấy họ không vui đâu_Thầy nhíu mày nói
_Cái này bố cháu nói đó ạ mà cháu cũng muốn thế nữa, với lại bố bảo cháu không nên gây sự chú ý nhìu_Nó trả lời
_Uk mà thôi cháu nhận lớp đi cháu học ở khối A lớp 11 A đó _Thầy
_Vâng ạ vậy cháu đi đây, nhưng cậu này cậu nhớ đừng để lộ thân phận của cháu nhé_Nói rồi nó nháy mắt tinh nghịch rồi bước đi, để lại cậu nó nhìn nó lắc đầu, cô giáo bước vào lớp
_Hôm nay chúq ta có bạn mới, bạn ấy là học nhận học bổng nên mấy em nhớ chú ý để tâm đến bạn_Cô giáo nói cả lớp bắt đầu xì xào
_Nguyễn Hoàng Thùy Anh_Nó lạnh lùng nói rồi bước về phía cái bàn cuối ngồi yên vị mọi người nhìn nó khinh khỉnh, biểu nó không ngồi chỗ đó nhưng nó vẫn ngoan cố *rầm* cánh cửa lớp bật mở hắn bước vào lớp về phía chỗ nó đang ngồi nhìn nó 1 lượt rồi hắn cũng ngồi xúng ngủ, cả lớp ngạc nhiên nhìn nó. Ra chơi nó đi rửa mặt cho tỉnh khi qay trở ra 1 đám con gái chặn nó lại nhìn nó khinh bỉ.
_Mày chính là cái con nhỏ xấu xí mới chuyển đến trường sao_ 1 con nhỏ lên tiếng, nó nhìn con nhỏ thách thức không nói
_Con này láo, dám không xem lời tao ra gì mày nên nhớ mày là ma mới nên biết ngoan ngoãn nghe lời đi_Nói rồi đưa tay định vuốt má nó ,nó hất tay con nhỏ ra càng làm nhỏ tức điên hơn
_Con ranh tao không nói nhiều với mày nữa tốt nhất mày nên tránh xa anh Hàn Phong ra nếu không thì đừng trách bọn này_Con nhỏ hất vai nó, nó tự cười chế giễu Hàn Phong là ai nó còn không biết lấy gi mà tránh xa cơ chứ, con nhỏ nhìn vẻ mặt của nó thì tức điên không nhẫn nhịn được nữa định đánh nó thì
_Lại gì nữa đây, biến đi_1 giọng nói lạnh lùng vang lên nó ngước lên thì phải chóang ngợp bởi vẻ đẹp trai của người đó
_Anh..anh Khánh Nhật tụi em đi ngay đây ạ_Nói rồi cả bọn bỏ chạy nhưng cũng không quên ném những tia nhìn cảnh cáo về phía nó *giớ thiệu nvật*
_Nó ( Nguyễn Hoàng Thùy Anh ten thường gọi là Bi) tình tình hơi lạnh lùng đối với mọi người nhưng với người thân thì lạ ấm áp dịu dàng, vẻ mặt cute tưạ thiên thần, sở hữu một nụ cười tỏa nắng
_Hắn (Lâm Hàn Phoq tên thường gọi là Ken) là con người lạnh lùng khó gần nhưng duy với nó là ấm áp lạ thường , gia đình là ẩn số lớn, là bạn thân của anh nó
_Bin(Nguyễn Hoàng Kháh Nhật) anh trai nó là 1 con người ấm áp nhưng vẻ ấm áp ấy không còn kể từ 11 năm trước từ lúc rời xa nó, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại dịu dàng yêu thương nó.
_Jen(Trươq Kháh Thư) là con người xảo trá luôn tỏ vẻ ngây thơ nhưng rất độc ác, gia đình cũng khá giả thíc hắn, luôn hãm hại nó
_Na (Phạm Hoài Gia Linh) cũng như Thư ghét nó thíc bin và 1số nvật # sau này sẻ gthiệu sau.qay trở lại chỗ nó
_Cám ơn_nó lạnh lùng nói rồi rời đi, thật ra nó cũng không muốn tỏ ra như vậy nhưng không hiểu sao khi đứng gần người này nó cảm thấy tim mình có gì đó nhói nhói lạ thường 1 cảm giác quen thuộc cứ quanh quẩn bao lấy nó, Bin cứ nhìn về bóng giáng của nó không hiểu sao tim cậu lại thắt khi nhìn thấy nó cậu lại nhớ lại em gái của mình
_Bin làm gì ngẩn người zữ vậy bị em nào hút hồn à_Hắn dở giọng châm chọc
_Hút cái đầu mày á, đồ điên, đi ăn tao đói rồi_Cả 2 bật cừi không còn vẻ lạnh lùng nữa họ bước đi, tối 7h p.m nó mặc lên mình 1 bộ đồ đen bó sát người để lộ vóc dáng chuẩn không cần chỉnh của nó, chuyện là khi đi học về vì bất cẩn nó bỏ quên cái điện thoại trong lớp về nhà mới biết nên bây giờ phải lên lấy vì trong đó có những thứ rất quan trọng, leo tường vào nó nhanh chóngvào được lớp nhưng vừa lấy được điện thoại thì bị 1người nắm tay giữ lại
_Tại sao cô lại ở đây_hắn lạnh lùng
_Tôi quên đồ_nó hoảng sợ nhưng cũng lạnh lùng không kém, cả 2 đang nói chuyện thì từ bên ngoài có tiếng bảo vệ