Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Chương 23



Part23

_Hàn Vũ con bình tĩnh mọi chuyện sẽ ổn thôi mà_Bà Hoa nước mắt dàn dụa khi Hàn Vũ không ngừng đập phá đồ đạc

_Làm sao con có thể bình tĩnh được chứ_Hàn Vũ cáu gắt nói

_Con bình tĩnh đi, bố đã cho người đi tìm bác sĩ giỏi nhất rồi vài ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ ổn, con hãy cố chờ đi_Ông Khang cũng an ủi

_Con muốn được yên tĩnh bố mẹ ra ngoài đi_Giọng nói dịu lại

_Được con cứ suy nghĩ đi, bố mẹ sẽ đi ra ngoài_Ông Khang nói rồi dìu bà Hoa ra ngoài, Hàn Vũ mệt mỏi. *Bây giờ cậu chẳng còn gì cả, tình yêu của cậu không còn, người cậu yêu lại trở thành đứa em gái bất đắc dĩ, bản thân cơ thể thì mắc bệnh tàn tật chẳng làm được gì, cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, nếu đã vô dụng như vậy thì cậu còn sống để làm gì chứ* đó là suy nghĩ của Hàn Vũ, ánh mắt nhìn sang cái bàn và cậu thấy con dao gọt trái cây. Cố hết sức nhấc cánh tay trái cậu với lấy con dao và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến *phụt* máu từ cổ tay phải không ngừng chảy, ánh mắt cậu cứ chằm chằm vào cánh tay rồi từ từ mọi thứ trước mắt cậu mờ dần, mờ dần cậu dần mất đi ý thức *Tại chỗ nó* “ choang” đang rửa chén đĩa sau bữa ăn sáng thì cái chén từ tay nó rơi xuống

_Có chuyện gì vậy em_Hắn hớt hải chạy vào

_Hìhì không có gì đâu em lỡ tay làm rơi cái chén ấy mà_Nó gượng cười nói, nhưng trong thâm tâm nó không hiểu sao lại có một nổi lo lắng vô hình

_Thật là như thế này thì làm sao vợ anh được chứ,cái này phải xem xét lại quá _Hắn trêu chọc nó

_Xí ai thèm làm vợ anh chứ, thôi anh đi ra đi để em dọn cho_Nó nói rồi cúi người xuống nhặt những mảnh vở *á* một mảnh vở đâm vào tay nó làm tay nó máu chảy

_Chết thật có phải không nào, vào đây để anh băng lại nào_Hắn lắc đầu ngao ngán, còn nó chỉ biết mỉm cười trừ vì cái tính bất cẩn của mình, nhưng trong lòng vẫn không thôi hoang mang. *Cốc.. cốc* hắn đang băng cho nó thì nghe có tiếng gõ cửa

_Bác tìm ai_Hắn hỏi khi thấy một người đàn ông

_Cậu có thể cho tôi gặp cô Hàn Băng được không_Người đàn ông nói

_Ơ bác quản gia...sao..sao bác lại biết cháu ở đây mà tìm_Nó ngạc nhiên khi thấy ông quản gia biết được nơi nó ẩn trốn

_Cô chủ đi thôi, chúng ta không có thời gian để nói chuyện này đâu, cậu Hàn Vũ..cậu ấy đang nguy lắm rồi_Ông quản gia vẻ mặt gấp gáp nói

_Được cháu sẻ đi cùng bác, anh ở nhà đợi em nhé_Nó lo lắng, đúng như linh tính mách bảo thì nổi bất an của nó chính là Hàn Vũ

_Không được anh đi cùng em_Nói rồi không để nó lên tiếng phản kháng, hắn nắm lấy bàn tay của nó đi, và thế cả ba cùng nhau đi, riêng hắn ..hắn bây giờ cũng đang rất lo lắng cho Hàn Vũ, anh là người quan trọng không kém đối với hắn, người anh yêu thương hắn, người luôn hy sinh vì hắn, vì vậy khi nghe anh bị như vậy thì lòng hắn dâng lên một nổi niềm sợ hãi rất lớn

_Bố mẹ anh Vũ như thế nào rồi ạ_Nó hốt hoảng chạy vào

_Con bình tĩnh đi ,anh con đang cấp cứu_Ông khang nói, nhưng mắt ông khẽ liếc về chỗ hắn, còn bà Hoa thì đã nằm vào phòng hồi sức vì khi biết Hàn Vũ tự tử bà đã sốc nên mới ngất đi *Ting*

_Bác sĩ con trai tôi như thế nào rồi_Ông Khang lo lắng

_Rất may mắn vì đã phát hiện kịp thời, gân ở cổ tay phải của cậu ấy bị đứt, nhưng rất may là chúng tôi đã nối lại được, cậu ấy cần tĩnh dưỡng_Vị bác sĩ nhẹ nhàng nói

_Cám ơn bác sĩ nhiều lắm_Ông Khang nói, còn mọi người nghe như vậy thì điều thở phào nhẹ nhỏm

_Nhưng tôi nghĩ mọi người cần khuyên nhủ cậu ấy, phải ở bên cậu ấy mọi lúc mọi nơi để tránh lại một lần nữa xảy ra chuyện như thế này_Vị bác sĩ căn dặn rồi rời đi, Hàn Vũ được chuyển về phòng hồi sức ông Khang đã kể hết mọi chuyện cho nó nghe

_Tất cả là lỗi tại con ...nếu như con ở bên anh Vũ chắc anh ấy sẽ không đến nỗi như thế này_Nó tự trách móc bản thân mình

_Không phải lỗi của em đâu, đừng ngốc như vậy, nếu trách thì nên trách anh đã lôi kéo em_Hắn bước đến ôm lấy nó nói, mặc cho có sự có mặt của ông Khang

_Đúng đó con, tất cả chúng ta điều không lường trước được chuyện này, nên đừng tự trách mình như vậy_Ông Khang sau một phút ngỡ ngàng vì hành động của hắn thì cũng khẽ an ủi nó

_Con muốn được ở đây một mình với anh Vũ được không ạ_Nó nói

_Được, vậy con ở đây với anh hai đi_Nói rồi hắn và ông Khang điều bỏ ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn nó và Hàn Vũ

_Con..con không có gì để nói với ta sao_Ông Khang ngập ngừng khi thấy hắn bỏ đi, còn hắn khẽ khự lại trước câu nói của ông Khang

_Mười mấy năm trôi qua, con sống tốt chứ_Ông Khang hỏi

_Như bố đã thấy con vẫn sống tốt_Hắn nhãn nhả trả lời

_Chuyện mấy năm trước con...con...

_Chuyện qua rồi con nghĩ bố đừng nhắc lại làm gì_Hắn biết ông Khang định nói gì nên đã nhanh chóng chặn lời ông

_Vậy con với Thùy Anh, con sẽ dự định như thế nào khi Thùy Anh biết chuyện con là con của ta_Ông Khang lo lắng nói

_Chuyện đó bố đừng lo, con có thể tự giải quyết được, thôi con vào với cô ấy đây_Nói rồi hắn bước vào bệnh viện, để lại ông Khang ngồi đó thở dài với đầy những tâm sự *Tại chỗ nó*, nó đang ngồi chăm chú suy nghĩ cái gì đó, thì nó thấy đau đầu rồi hai mắt nó nặng trĩu, từ từ mắt nó nhắm lại nó ngất đi. cánh của phòng bật mở có hai người vào và đưa nó đi