Nó đang được điều trì ở bệnh viện, mọi người ai ai cũng lo lắng cho nó. Mọi người điều ngồi trong phòng chờ đợi nó tĩnh lại
_Bác sĩ tại sao đã hai ngày rồi mà con gái tôi vẫn chưa tĩnh_Ông Khang lo lắng hỏi, không chỉ mình ông mà mọi người (hắn, Bin ,bà Hoa cũng vậy......)
_Chúng tôi thật sự cũng không hiểu tại sao nữa, về tình trạng bệnh chỉ thấy cô ấy bị suy nhược, và chỉ có xây xát nhẹ mà thôi, tôi e rằng nguyên nhân chính là cô ấy không muốn tĩnh lại_Vị bác sĩ thở dài nói
_KHÔNG MUỐN TĨNH_Mọi người trong phòng ngạc nhiên nói
_Đúng là như vậy, theo kết quả cho thấy đáng lẽ ra cô ấy đã tĩnh vào hôm qua, nhưng theo chuẩn đoán tâm lí cho thấy, vì một thứ gì đó đã làm cô ấy lo lắng, sợ hãi, khiến cô ấy không muốn tĩnh lại_Vị bác sĩ
_Vậy chẳng lẽ không còn cách nào để cứu cô ấy sao_Bin lên tiếng lo lắng, không chỉ Bin mà mọi người cũng điều muốn hỏi câu hỏi đó
_Cái đó chỉ còn tùy thuộc vào cô ấy mà thôi, tôi xin lỗi vì không giúp được gì_Nói rồi vị bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, còn mọi người lâm vào tình trạng im lặng. Hắn đang tự trách bản thân mình, lúc nhìn thấy hai kẻ lại mặt đưa nó lên một chiếc xe hắn đã cố bám theo để cứu nó nhưng lại bị chậm trể, và khi cứu được nó thì hắn thấy nó đang nằm trên sàn, hai tay nó ôm lấy cả thân mình, người nó nhễ nhãi mồ hôi tình trạng hôn mê, miệng nó thì cứ lầm bẩm một thứ gì đó, hắn chỉ biết đau lòng nhìn nó đang yếu ớt nằm trên giường mà chẳng thể giúp được gì
_Mọi người về đi, cả mày nữa Bin tao sẽ ở đây trông cô ấy_Hắn lên tiếng khi thấy sự mệt mỏi của mọi người
_Nhưng mà như vậy thì......
_Không nhưng nhị gì hết mọi người cần nghĩ ngơi còn phải chăm sóc Hàn Vũ nữa, còn Bin mày nghĩ đi mai vào cũng được_Hắn ngăn không cho mọi người nói, sau môt hồi cuối cùng mọi người cần phải ra về trong sự miễn cưỡng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn một mình nó và hắn
_Nè Bi ngốc, anh biết em vẫn nghe những gì anh nói_Hắn nắm bàn tay nó, khẽ hôn lên mu bàn tay nó dịu dàng nói
_Vì vậy em nghe cho rõ đây, em không được ngủ như vậy nữa, mau dậy đi anh không muốn cứ ngày nào cũng ngồi trông em như vậy đâu_Hắn nói, bàn tay xiết chặt lấy bàn tay nó
_Em có biết ngủ nhiều sẽ lên cân nhiều lắm có biết không, chẳng phải ngày nào em cũng phàn nàn là bản thân đang lên cân đó sao_Hắn
_Đừng ngủ nữa, làm ơn dậy đi dậy mà,dậy mà chạy nhảy, dậy mà quấy phá , chứ em cứ nằm như vậy chẳng giống em tý nào cả_Cứ thế hắn cứ độc thoại bên nó, khóe mắt hắn đã hoen lệ từ khi nào chẳng hay, phải hắn khóc, hắn khóc là vì nó hắn sợ nó bỏ rơi hắn, bỏ hắn bơ vơ một mình ở cái thế giới này, hắn không muốn đánh mất người con gái đã làm trái tim hắn rung động, nếu nó đi thì hắn... hắn cũng sẽ không biết bản thân sẽ còn sống không nữa, bởi vì trái tim của hắn đã sống và đang sống là vì nó, bởi thế hắn sẽ không bao giờ tha thứ những ai đã làm nó tổn thương,phải hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đó
Đã hơn một tuần rồi mà nó chẳng tĩnh, mọi người như vậy thì đau buồn vì nó rất nhiều, Hàn Vũ thì cứ luôn miệng trách bản thân là vì anh nên nó mới bị như vậy
_Bé Bi à em dậy đi, dậy đi đừng ngủ nữa mà em_Bin nhìn nó âu yếm
_Bi hư lắm cứ ngủ mãi thôi, dậy đi anh nấu cho bi ăn món mà Bi thíc nè, đừng ngủ nữa dậy đi em, đừng bỏ anh...bố mẹ đã bỏ anh em mình đi rồi..anh chỉ còn mỗi em thôi, vì vậy đừng bỏ anh, chẳng phải em nói em thương anh mà, thương anh thì dậy đi đừng ngủ như vậy không tốt đâu_Bin nghẹn ngào nói, chỉ còn 24h nữa thôi nếu nó không tỉnh lại thì đồng nghĩa với việc nó sẽ ngủ mãi mãi, có thể sẽ là vài tháng..có thể là vài năm mà cũng có thể là cả đời.*Tại chỗ của nó*
_Đây là đâu vậy nhỉ, có ai không ..có ai không_Nó tự nhủ với bản thân rồi lên tiếng gọi khi thấy bản thân đang đứng ở một nơi rất là tối, rồi bỗng nó thấy phía trước có ánh sáng, lần theo thứ ánh sáng đó nó ra được bên ngoài, và khung cảnh hiện ra trước mặt nó là một ngôi biệt thự rất lớn, trông lạ nhưng nó lại có cảm giác vô cùng quen thuộc
_Cô chủ..cô chủ chạy từ từ thôi kẻo ngã_Nó thấy một cô hầu gái đang cố chạy theo một đứa bé gái khoảng chừng 5 tuổi
_Chị My đuổi theo em đi, chắc chị sẽ không bắt kịp được em đâu_Đứa bé gái hớn hở chạy cười nói
_Cô chủ cẩn thận_Lời nói của chị gái vừa dứt thì cũng là lúc cô bé chuẩn bị tiếp đất, nó cũng nhanh chóng muốn chạy nhanh đến đỡ cô bé nhưng lại chậm hơn một bước
_Bé Bi hư nhá nghịch quá à, có biết một tý nữa thôi là em ngã rồi không_Cậu bé 7 tuổi nói *Bé Bi cái tên này, mà sao cô bé kia lại giống mình quá vậy, còn cậu bé kia sao lại giống như Bin thế kia* đó là suy nghĩ của nó
_Bi xin lỗi ,lần sau Bi hứa sẽ không như vậy nữa_Cô bé cúi đầu nói
_Lần nào cũng hứa, lần sau mà như vậy thì Bin không thương bé Bi nữa đâu_Bin nhéo má cô bé Bi mà đe dọa
_Bi xin hứa ,Bi thề, Bi đảm bảo là sẽ không có lần sau nữa đâu_Cô bé Bi vội phân phui nói, một nụ cười đã nở trên môi nó từ lúc nào nó cũng không hay
_A bố mẹ về_Hai đứa trẻ lao nhanh về phía cổng và ôm lấy hai người mà hai đứa trẻ gọi là bố mẹ, bố mẹ chúng nhìn chúng âu yếm *Hai người này không phải đã mất rồi sao, chẳng lẻ mình..mình..đã....*
_Con gái à_Bỗng sau lưng nó vang vọng tiếng nói, nó giật mình quay lại thì thấy hai người mà lúc nãy cậu bé Bin và cô bé Bi đã gọi họ là bố mẹ đang đứng trước mặt nó
_Hai người đang gọi tôi sao_Nó ngạc nhiên
_Đúng vậy Bi à, con đừng thắc mắc tại sao con lại đến được đây, bởi vì đây chính là ngưỡng cửa của sự sống và cái chết_Mẹ nó ôn tồn nói, còn nó như chết lặng với cụm từ *Sự sống và cái chết*