_Bi à anh biết em đã tổn thương đau khổ như thế nào, nhưng hãy dừng lại đi em, mọi chuyện đã qua lâu rồi, liệu bây giờ nếu ông ta chết thì bố mẹ có thể sống lại được không, nghe anh, dừng lại đi em, hãy để ông ta sống trong sự dằn vặt, hãy cho ông ta một cơ hội để được làm người tốt, nghe anh đi_Bin bước đến gần chỗ nó, gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nó nói, hắn và Hàn Vũ thì chỉ biết im lặng, họ chẳng biết phải làm gì vào lúc này cả
_Anh thôi đi, nếu biết tương lai sẽ có những chuyện này, thì đáng lí ra ngày hôm đó, ông ta nên lường trước sự thật mới đúng, em chỉ là đang làm theo luân thường đạo lí, gieo gió ắt gạt bão, còn nữa,những gì em đã nói thì sẽ làm, nếu ông ta không tự ra tay được, thì em sẵn sàng giúp ông ta một tay...*Chát*
_Em quá đáng lắm_Bin tức giận không kiềm chế được cảm xúc nên đã đánh nó, khuôn mặt vì lực của cái tát quá mạnh nên một bên nó bị đỏ lên, in hẳn lên đó dấu ngón tay của Bin, mọi người ngạc nhiên, không ngờ tới hành động của Bin, ai cũng biết Bin rất thương yêu nó, vậy mà bây giờ Bin lại đánh nó, vì để bảo vệ kẻ đã giết hại bố mẹ mình, thì sự ngạc nhiên không thể che giấu ở họ, còn nó một giây bất ngờ cho hành động của Bin, nhanh chóng sự bất ngờ đó được thay thế cho sự chế giễu
_Anh đánh em là vì muốn bảo vệ ông ta_Nó lau giọt máu ở khóe môi, rồi chỉ tay vào ông Khang
_Anh...anh.._Bin ấp úng không nói nên lời, bây giờ anh mới nhận thức được việc, hành động anh vừa mới làm
_Ông nên thực hiện lời hứa của mình đi, còn nếu không làm được thì hãy để tôi tiễn ông một đoạn_Nó không màng đến lời Bin nói, lời nói lạnh lùng, ánh mắt thì sắc bén
_Hãy để anh thay thế bố anh_Hàn Vũ lẫn hắn lên tiếng
_Không cần, việc ta làm ta chịu, các con hãy chăm sóc tốt cho mẹ các con nhé_Ông Khang nghe vậy thì nhanh chóng trả lời, lời nói kèm theo hành động, mi mắt ông nhắm lại, tay ông thì lên cò *cạch*
_KHÔNG_ Bà Hoa hét lên sau khi đã nghe thấy tiếng lên cò từ khảu súng phát ra, mọi người nín thở để chờ đợi nhưng không trong khẩu súng không có viên đạn nào cả, mọi người điều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía nó, còn nó..nó xoay lưng ngược về phía mọi người
_chuyện này là sao, không phải cháu rất muốn ta chết lắm sao, tại sao khẩu súng này không có đạn_Ông Khang là người lên tiếng đầu tiên sau vài ngạc nhiên
_Bởi vì ông đã chết rồi, món nợ ông nợ chúng tôi cũng côi như không còn nữa_nó từ từ quay lại, giọng nói không còn lạnh lùng nữa
_Ý em là sao_Bin khó hiểu nói
_Không sao cả, khi ông ta lên có thì chính lúc ấy Lâm Minh Khang của mười mấy năm trước đã không còn sống nữa, ông trùm mafia thế giới không còn sống nữa mà thay vào đó là một Lâm Minh Khang mới_nó nhàn nhã nói, cả đêm hôm qua nó đả thao thức không ngủ để suy nghĩ về việc làm của hôm nay, nó muốn kết thúc mọi chuyện trong êm đềm, đúng vậy nó đã tha thứ cho kẻ đã giết bố mẹ nó, vì anh nó vì bố mẹ nó và vì người nó yêu nên khi đưa ra quyết định như vậy nó không hề hối tiếc cho hành động của mình, mặc cho ít phút trước đây mọi người đã nghi ngờ hay hiểu nhầm nó
_Cám ơn cháu /em đã làm như vây_Bố mẹ hắn, hắn, Hàn Vũ, Bin nói khi nó đã làm như vậy, nó không nói chỉ lẳng lặng rời đi. Nó lại đến nghĩa trang, nơi mà bố mẹ nó đang yên nghỉ
_Bố mẹ à, con gái bố mẹ đến rồi đây_Nó ngồi dừa vào ngôi mộ của bố mẹ nó
_Bố mẹ có thấy những việc con mới làm không ạ_
_Con đã làm đúng hay sai ạ, có phải bố mẹ luôn mong ước con tha thứ cho họ đúng không , bố mẹ có vui vì con đã làm như vậy không_Cứ thế nó cứ độc thoại một mình, nó cứ nói những gì nó đang nghĩ cho bố mẹ nó nghe. *Hôm sau*
_Cháu muốn kết hôn với Hàn Vũ_Trong bửa ăn, nó hít một hơi thật sâu nói, khi câu nói của nó vừa dứt thì lại một lần nữa mọi người lại hóa đá, tại sao nó lại muốn kết hôn với Hàn Vũ, tại sao nó lại có ý nghĩ như vậy, chẳng phải nó yêu hắn sao,câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu mọi người.