Hoa Mận, Thật Sẽ Nở Trên Cung Trăng Sao?

Chương 16: Nhật ký mỗi ngày



Vào sáng, ánh mặt trời le lói xuyên qua tấm màng che mỏng manh, sương sớm đọng lại một lớp băng mỏng, nhiệt độ dần cao, nhưng khí lạnh vẫn còn trong không khí đó, âm thanh vi vu của tiếng gió rét làm lay lắc những nhánh cây đen sạm, trơ trụi.

Phòng ngủ thoáng tiếng của đồng hồ báo thức.

﹝Cẩu hòa thượng! ﹞Riệu rã thanh âm chứa đầy sự tức giận, Tống Lạc Xuyên ấn tắt tiếng động.

 ‘ Đừng nóng ’ Hắn nói, theo thói quen dỗ dành cảm xúc bực tức mỗi sáng của Cố Doãn, sau đó dùng vài phút để cơ thể thích ứng vào mỗi sáng, sau khi thanh tỉnh. Hắn rời giường, không chút lưu tình đá Cố Doãn.

 ‘ Dậy, hôm nay cậu không được làm biếng ’

﹝Cút, đi cúng đâu kệ mi, để bố yên!!﹞

 ‘ Đừng hỗn ’

﹝Aaaaaaaa﹞Cố Doãn quằn quại trong ổ chăn, với thời tiết lạnh như vậy thì thiếu niên thà rằng có chết cũng không muốn dậy, Tống Lạc Xuyên tất nhiên không theo ý cậu nữa.

Lật tung người cùng chăn tách ra  ‘ Cậu không nhớ hôm nay có việc à? ’

Cố Doãn tóm lấy góc chăn, níu giữ nó trong tuyệt vọng, rồi u ám trừng Tống Lạc Xuyên﹝Việc chó gì cần tôi, mặc xác anh, biến đi﹞

 ‘ Tối nay có tiệc gia đình ’

Mơ hồ nhớ đến chuyện gì đó, thiếu niên chớp chớp đôi mắt, đôi mắt không rõ, hơi nước sinh lý bởi vậy mà làm đôi mắt kia thêm lung linh, Cố Doãn lại hỏi﹝Về ai? ﹞

 ‘ Mừng Tống Thanh tấn chức ’ Tống Lạc Xuyên nói thẳng chủ đề.

Nháy mắt, đã thấy Cố Doãn mặt mày đầy hai chữ hóng hớt nhìn hắn, bạch bạch vỗ vỗ tay ở gương mặt ﹝Doãn Doãn tỉnh rồi﹞



 ‘ Đi rửa mặt ’

﹝Ò ò﹞

Tống Lạc Xuyên cười trừ, một trận này mỗi sáng không phải chuyện lạ gì nữa, rửa mặt và thay đồ, ngày hôm nay Cố Doãn so mọi khi muốn tăng động, mong ngóng đến tối thật mau để hóng chuyện.

Nhưng thời gian chẳng chiều theo ý ai, Cố Doãn muốn hóng hớt, lại phải chờ đến tối mới có thể xem kịch vui, mà Tống Lạc Xuyên lại ghét nhiễu sự, nhất là việc có liên quan đến hắn, nếu là kẻ ngoài lề giống Cố Doãn, không dính líu gì và thỏa thỏa đáng đáng ăn dưa.

Làm hệ thống nhàn thật.

﹝Mặt nhăn ghê thế﹞Cố Doãn gặm bữa sáng, ngước nhìn kí chủ, khẽ giật mình khi thấy bộ mặt như hung thần ác sát của Tống Lạc Xuyên ﹝Mới sớm, ai chọc anh﹞

 ‘ Không có gì, ăn sáng nhanh lên ’ Tống Lạc Xuyên khoáy nhẹ tách cà phê, thơm nóng thanh thản của yên bình.

Theo lịch trình, sáng phải đi khảo sát, sau đó gặp đối tác, giữa giờ còn đến giảng đường để chủ trì diễn thuyết, trưa đi ăn, tạm chưa quyết định địa điểm và món.

Chiều về công ty, mở họp và tối gặp thêm đối tác, bởi nhà cũ có tiệc nên phải chừa ra một khoảng lớn thời gian.

 ‘ Chó má ’ Tống Lạc Xuyên nhịn không được chửi thề một tiếng.

﹝Ai da, ai lại ghẹo anh đấy﹞Cố Doãn hỏi.

Trong khoang xe, Tống Lạc Xuyên nhìn khung cảnh ở bên ngoài, một ngày bận rộn rốt ráo, cuối cùng cũng đến đêm rồi, cúi xuống nhìn thiếu niên nằm phè phỡn trên đùi hắn, sợi tóc yêu kiều như những sợi tơ của thiên sứ, trong mắt Cố Doãn lấp liếm ánh sáng hiu hắt, lướt mắt nhìn là đôi chân dài tùy ý gác lên mọi nơi có thể để.

Quả thật tùy ý đến không thể tả nổi.

Xem như đã thói quen Cố Doãn không giống bình thường, nhưng Tống Lạc Xuyên không thể không để ý, hắn muốn nói, lại nghẹn tại cổ họng, vuốt gương mặt, hắn bỏ qua Cố Doãn, nói  ‘ Tôi nghĩ, mình chẳng cần về làm quái gì ’



﹝Thôi nào﹞Thiếu niên lo lắng Tống Lạc Xuyên muốn quay xe thật, vội lôi kéo hắn.

Cho đến nay, cốt truyện không quá bức ép Tống Lạc Xuyên phải đi theo nữa, không cần xuất hiện cũng được, miễn có Văn Triết đến báo là bận, thì không đi cũng chẳng cấm, vì xuất hiện tên là coi như đã thông qua.

Mà có kịch hay, Cố Doãn muốn xem, nên không thể hủy kèo được, dựa theo cốt truyện bên Giang Bối Duyên, lại phải nhắc đề đến kiếp trước, Tống Lạc Xuyên nhận được đơn thỏa thuận hôn nhân không hạnh phúc thì liền rót một nguồn vốn lớn vào sản nghiệp sắp đổ vỡ của Giang gia.

Vậy nên ngày hôm sau, Giang Bối Duyên được ra mắt là vợ sắp cưới của hắn, Tống Lạc Xuyên thuận thế thoát khỏi vấn đề bị hối thúc hôn, mà Giang Bối Duyên, công ty nhà họ vẫn trụ vững.

Ở kiếp này, Giang Bối Duyên dựa vào sự tự tin của việc trọng sinh, có một đêm mặn nồng với Tống Thanh, sau đó là một cú tát trời đánh vào mặt bởi cha của cô ta.

Cứ việc nghĩ không cần vào Tống Lạc Xuyên ở kiếp này, Giang Bối Duyên càng chật vật, nhưng quyết không bán đi hạnh phúc, tiến thoái lưỡng nan, hôm sau vừa hay là tiệc mừng Tống Thanh tấn chức, được vài ngày nghỉ ngơi, Tống gia tổ chức một trận linh đình tiệc mừng.

Giang Bối Duyên không muốn đi, vừa ngần ngại vừa tự ti, ở kiếp này Giang Bối Duyên dần nhận ra bản thân sẽ không là gì nếu không dựa vào Tống Lạc Xuyên, hơn nữa nhân thiết của Giang Bối Duyên chẳng hề mạnh mẽ gì cả, ngược tâm một trận, còn có pháo hôi tự tìm được chết đến gây sự.

Tống Lạc Xuyên ra tay giúp đỡ vì không nhìn nổi, vấn đề là ngay cả Tống Thanh cũng ra tay. Ai cũng biết hôn ước giữa hai nhà Tống - Giang, mà Tống Thanh lại mới trở về không lâu, hành động cứu trợ Giang Bối Duyên và cách cả hai thân cận, khó mà qua mặt được tất cả.

Vậy là Giang Bối Duyên ngầm cầu xin, Tống Thanh cũng đem nghi vấn thành sự thật, công bố rằng cả hai đã yêu nhau.

Vậy còn Tống Lạc Xuyên?

Tống - mũ xanh mươn mướt - Lạc Xuyên: .......

﹝Hóng ~﹞Cố Doãn hì hì tưởng tượng cái cảnh đó.

Tống Lạc Xuyên nhéo má thiếu niên  ‘ Tưởng tượng cái gì, hửm? ’

﹝Đừng nhéo! ﹞
— QUẢNG CÁO —