Ấy vậy mà, ai đâu rằng, thời gian chính là câu trả lời cho tất cả, nhưng nó chỉ chứng minh rằng, Tống Lạc Xuyên nói được, thực hiện được những giao ước có bên trong hợp đồng.
Anh không yêu cô, cưới cô cũng chỉ vì hôn ước, không chạm không ngược đãi, không bạc đãi cô cái gì. Nhưng Giang Bối Duyên làm sao có thể cảm thấy đủ, cô từ nhỏ đã sống trong Giang gia lụi bại, bị cài cắm những thứ độc hại muốn chiếm lấy Tống Lạc Xuyên, cô, cần một đứa con.
Cũng là con cái để duy trì, cô có quyền, dưới cái danh Tống thiếu phu nhân, có tiền, lại không có được Tống Lạc Xuyên, cứ như vậy không phải là cách, 7 năm qua đi, đã bảy năm....
Nói ra chỉ là một con số, nhưng đối với Giang Bối Duyên, nó là một đời đắng cay, 29 tuổi Giang Bối Duyên, đến trước mặt Tống Lạc Xuyên, lần đầu tiên cô ở trước mặt Tống Lạc Xuyên nói ra yêu cầu đầu tiên.
2 năm trước cưới, 7 năm sau cưới, cả hai là vợ chồng, lại chẳng khác người dưng nước lã là bao, Tống Lạc Xuyên suốt ngày chỉ có công ty và công việc, mở miệng là kiếm tiền, không tiền không la gì cả. Một chút.... một ánh mắt, một lời quan tâm hỏi thăm cũng không dành cho Giang Bối Duyên.
Cô có ghen, cô cũng nghĩ Tống Lạc Xuyên bên ngoài có tình nhân, nhưng cô lại chẳng thể tìm ra được đầu mối, anh ta, giấu quá kỹ. Ấy vậy mà một lần tưởng làm gắt lên, hợp đồng, nó lại xuất hiện ở trước mắt cô, cùng với tiếng cười lanh lảnh lạnh lẽo của anh “ Giang Bối Duyên, cô, chẳng có quyền gì để ghen và bắt gian ở đây cả ”
“ Cô - chính - là, vật báu để tôi tô điểm, trang trí ” Tống Lạc Xuyên nói.
Ý nghĩa chẳng khác nào bảo Giang Bối Duyên cô, không hoàn toàn là vợ của anh.
Hôm nay, đứng trước Tống Lạc Xuyên, ở từ đâu ra can đảm, cô yêu cầu “ Tống Lạc Xuyên, tôi muốn có con, của hai ta! ”
Trút ra một lời này, Giang Bối Duyên nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, thư phòng trong nhà, mạ một tầng nhu hoa ánh đèn, cổ điển Châu Âu cũ tựa hoàng gia không quá sai biệt. Gương mặt Tống Lạc Xuyên vẫn nhàn nhã sau khi Giang Bối Duyên nói ra câu đó, anh ngược lại còn chẳng nhấc mí mắt lên nhìn cô.
Hít sâu một hơi, Giang Bối Duyên tiếp tục nói “ Hợp đồng không cấm, tôi có quyền được mang máu mủ của người thừa kế Tống gia ”
Tiếng cười khẽ, Tống Lạc Xuyên lúc này chính diện nhìn lấy Giang Bối Duyên, sâu trong tận thâm tâm, mưu toan tính toán của Giang Bối Duyên, hắn làm sao có thể không rõ, mang máu mủ của Tống gia là một, để giữ lấy danh vị thiếu phu nhân họ Tống, khác, là để giữ lấy hắn.
Dục vọng nam nhân sao, vừa ghê tởm lại vừa khoái lạc, trao thân đứa cho hắn, ngầm dùng một loại vây giữ trần tục, nhưng đáng tiếc, Tống Lạc Xuyên chỉ gật đầu “ Được ”
Giang Bối Duyên “ ? ”
“ Anh vừa nói gì? ”
Giang Bối Duyên cảm giác mình hẳn đã nghe lầm, cẩn thận hỏi lại Tống Lạc Xuyên. Giương mặt hốt hoảng của cô còn ửng lên hồng thấu.
Anh nâng môi cười, chậm rãi từ trong khóa kéo của bàn lấy ra một tấm danh thiếp, bên trên có thông tin và số ký tự “ Tôi nói, được ”
“ Cầm lấy, đi đến đó đi ”
Giang Bối Duyên hỏi “ Đây là.... ở đâu? ”
“ Cơ sở thụ tinh ống nghiệm, thụ thai nhân tạo ” Tống Lạc Xuyên đáp.
Tiêu hóa hết những câu đó, Giang Bối Duyên nắm lấy quyển sách trên bàn mà phang vun vút về phía Tống Lạc Xuyên. Anh nghiêng khẽ đầu, liền tránh được thứ đó phóng trúng.
Giang Bối Duyên xem anh vẫn nhàn hạ như vậy, cô gào lên, thê lương tiếng rống hòa lẫn cùng nức nở “ Tống Lạc Xuyên! Anh có còn là con người hay không vậy?! ”
Tống Lạc Xuyên tỏ vẻ vô tội, giống như không hiểu được lý do tại sao Giang Bối Duyên nổi giận, đầu ngón tay anh gỡ một bao bọc giấy gói, thơm dịu kẹo hòa tan trong khoang miệng, chẳng quá gay gắt, thay thế hoàn toàn thuốc lá. Tống Lạc Xuyên cười nhìn gương mặt của Giang Bối Duyên.
“ Cô còn muốn thứ gì nữa? Không vừa lòng, hửm? ”
Bị anh hỏi, Giang Bối Duyên cảm giác bị hạ bệ xúc phạm và khinh thường, cô nén xuống nước mắt của chính mình, lần nữa xoay người rời đi, như bao lần, là 9 năm trước ký xuống hợp đồng, là 5 năm trước dò hỏi anh có phải hay không ngoại tình và có người khác. Và cuối cùng là hôm nay.
Giang Bối Duyên bóng lưng cô đơn đến cùng cực, đúng là cô tham lam, nhưng cô là vợ anh cơ mà, là vợ của Tống Lạc Xuyên. Pháp luật hôn nhân công nhận, giấy tờ hôn nhân và tất cả điều biết, vậy trong mắt anh, hôn nhân là lời nói, là trò cười, trò đùa hay sao.
Trách nhiệm hôn nhân không có, Giang Bối Duyên cũng muốn được là người anh cưng chiều, một chút cũng được, nếu không cô cũng đâu đi đến bước đường này, cho dù hợp đồng là yêu cầu, nhưng Tống Lạc Xuyên mang đến cho Giang gia rất nhiều lợi ích, không phải giả, vậy còn cô thì sao.
Cô yêu anh, yêu từ khi có ý thức, thích, cố gắng, cho đến yêu, và thành chấp niệm, Giang Bối Duyên nức nở về lại phòng ngủ, dựa vào cửa phòng, cô nức nở, trượt dài ngồi khuỵu dưới mặt đất.
7 năm hôn nhân, Giang Bối Duyên và Tống Lạc Xuyên vẫn phân chia phòng ngủ, chưa từng có biến hóa trong mối quan hệ.