Tiếng đồng hồ quả lắc chậm rãi đong đưa trong văn phòng làm việc, không còn là căn phòng tổng giám đốc rộng lớn, điều khiển cả một tập đoàn kia nữa, mà là khiêm tốn yên tĩnh phòng phó tổng.
Thời gian, đã quay trở về thời gian 10 năm trước, thời điểm khi mà hắn sắp xếp một tờ hợp đồng để buộc Giang Bối Duyên ký vào đó.
Lúc bấy giờ, Tống Lạc Xuyên chậm rãi mở đôi mắt, sắc bén hẹp dài mắt thích ứng dần với hoàn cảnh, ánh sáng gắt gao của ban trưa, hắn che chắn một chút, khi đã dịu mắt lại, hắn lại dùng một bàn tay che bên mắt trái, thị lực so mười năm sau tốt hơn rất nhiều. Cơ thể linh hoạt và thoải mái, đầu cũng không ân ẩn đau nữa, Tống Lạc Xuyên thoải mái dựa người, áp toàn lực trên ghế.
“ Thoải mái..... ” Hắn lẩm bẩm nói, tinh thần cũng vậy, ở thời gian sau hắn toàn phải xử lý rất nhiều việc, giấc ngủ chỉ đủ chứ không có dư, cả ngày nghỉ cũng đừng mong có. Hiếm khi cảm nhận được sự thả lỏng và không đau nhức tê mỏi toàn thân, trọng sinh thế này, chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ.
Bên cạnh, thiếu niên đứng vài giây như đang ngây ngốc, nhưng dữ liệu từ bảng biểu báo cáo hệ thống làm cậu hơi nhíu lại biểu cảm. Phiền chán đóng hệ thống, Cố Doãn ngáp một hơi dài, quen thói nhìn quanh, tỏa định vị trí sopha ở bàn trà, văn phòng phó tổng tổng thể thua xa rất nhiều về độ thoải mái, nói chung 10 năm sau là sướng nhất, còn bây giờ ấy, cũng tàm tạm.
Cố Doãn bổ nhào về sopha, âm thanh vui sướng, bàn tay vỗ vỗ đệm êm dưới thân,﹝Oa a ~﹞
Tống Lạc Xuyên xoa dịu giữa hai mắt nhức mỏi, sau đó nhìn Cố Doãn, thời gian rảnh nhất thời và trò tiêu khiển giải trí hắn làm, chắc là xem hệ thống nhà hắn làm việc khác người, rồi chậm rãi phân tích, mặc dù vẫn không thể hiểu nổi.
Ý nghĩ khác về Giang Bối Duyên xuất hiện, Tống Lạc Xuyên chống cằm, lại phát ra tiếng thở dài không vui “ Hừ! ”
﹝Hừm, hòa thượng, anh làm sao thế?﹞
Tống Lạc Xuyên “ Không gì, đang sắp xếp lại cảm xúc ”
“ Đúng rồi ” Hắn quên mất việc để ý vấn đề trọng sinh, hắn cùng Giang Bối Duyên trở về quá khứ, chưa nói đến cốt truyện, hắn chỉ để ý một điều rằng ‘ Nếu trọng sinh, vậy ở nhận tri của những người khác sẽ thay đổi hay không, bọn họ sẽ quên hết kí ức trong 10 năm sao? ’
﹝Hưm﹞Cố Doãn ngồi dậy, trầm ngâm nghiêm túc nghĩ một chốc rồi mới trả lời ﹝Bản chất trọng sinh có rất nhiều cách, về sau gặp thì nói, mà trường hợp của anh lúc này được gọi là xoay ngược thời gian, loại cao cấp nhất, như một chiếc đồng hồ bị bắt chuyển động kinh dài quay ngược lại, anh hiểu không? ﹞
Thiếu niên nói xong điểm mấu chốt, rồi giương mắt nhìn hắn, Tống Lạc Xuyên chậm hai giây để nghĩ, phương pháp của hệ thống ngầm ám chỉ quả thật khá hay, để hắn tự mình tư duy về bản chất trọng sinh.
‘ Quả thật.... quá nhiều rủi ro ’
﹝Vậy mới nói là dạng cao cấp nhất, kí ức của hàng trăm, triệu sinh mạng, sinh linh và cảnh vật đều trở về một đoạn thời gian, sau đó là kí ức, không thể để kẻ nào lọt lưới là điều khó khăn nhất, càng cao cấp, càng khó để thay đổi, huống chi....﹞Nói đến một nửa, Cố Doãn đánh giá Tống Lạc Xuyên, biểu cảm thiếu niên luôn hiện tất cả suy nghĩ lên trên mặt, vui, bực, khinh thường, và châm chọc, luôn là như vậy trắng ra, Tống Lạc Xuyên chỉ nhu nhu nhìn Cố Doãn.
Đối phương âm điệu khẽ ngâm, rồi tiếp tục nói﹝Huống chi, Giang Bối Duyên lại là nữ chính, cô ta là thị giác chủ của thế giới, chỉ bằng việc anh xuyên đến sớm, chỉ bằng việc anh dẫn dắt mà mong cô tha thức tỉnh?﹞
Âm thanh kia đầy sự trách móc hắn, Tống Lạc Xuyên chột dạ nhìn đi nơi khác, tránh đi ánh mắt rực lửa của hệ thống.
Tống Lạc Xuyên bất an sờ sau gáy mình, có phần không phục ‘ Anh có thể làm gì khác đâu, chỉ mong Giang Bối Duyên có thể thoát đi cái chết, thực tế anh đâu làm gì khác trừ theo cốt truyện đã miêu tả, theo khuôn khổ mà nhân thiết đặt ra, nó chỉ vừa hay hợp ý anh, đi làm và đi làm, công ty và công ty, còn cô ta vẫn tự mình lựa chọn bước lên con đường kết thúc sinh mạng, trách anh được à ’
﹝Bản thân anh nghĩ vậy cũng không sai, thế đứa nào do dự để cô ta đến gần rồi lảng vảng trước mặt, cho cơ hội vô cùng nhiều! ﹞
Tống Lạc Xuyên chớp chớp mắt, đột ngột hỏi một câu không hợp với lẽ thường ‘ Cậu ghen à? ’