Họa Mỹ Nhân

Chương 23: Người Đàm Phán



Bẩm báo Doãn tướng quân, người của Thiếc Quốc cử đến đang đứng ngoài cửa đợi lệnh.

Doãn Hy ánh mắt toát lên mấy phần nghi ngờ, mặc dù trước đó có nhận được thư gửi của Thiếc Quốc báo rằng sẽ cử người qua đàm phán, nhưng lại không ngờ nhanh như vậy đã gấp gáp đến đây.

- Dương Hạo, đi mời Tam Vương Gia và Tam Vương Phi qua đây.

- Tuân lệnh.

Sau khi Dương Hạo quay đi, binh sĩ báo tin có chút bất ngờ.

- Doãn tướng quân, còn vị Thiếc Quốc kia...

- Cho hắn đợi ở cửa.

- Vâng.

Doãn tướng quân đây là cố tình trả đũa Thiếc Quốc bội tín, hà hiếp dân lành, gương mặt ông ta vẫn không vui lắm, chuyên chú đọc binh thư trên tay mặc cho La Vân đứng đợi bên ngoài lều gió tuyết lùa buốt thấu xương.

Từ phía xa, Trình Tranh đi tới đã nhìn thấy La Vân trong tiết trời rét mướt vẫn hiên ngang đứng đó, không mảy may bực dọc, sắc thái ôn nhu, khí chất đạo mạo rất đáng coi trọng.

- Vị này đây là người của Thiếc Quốc cử sang sao?

La Vân nhanh nhão tay đặt lên ngực kính cẩn cúi đầu chào Trình Tranh.

- Tại hạ tên La Vân, cho hỏi ngài đây là...?

- Ta là Trình Tranh, còn đây là thê tử của ta Chu Họa Y.

- Thì ra là Tam Vương Gia và Vương Phi của Nguyệt Quốc, thất lễ rồi.

- Nào có, mời vào trong.

Trình Tranh đưa tay theo hướng cửa lều lịch thiệp mời La Vân vào trong, Doãn Hy nhìn thấy La Vân vài phần khó chịu đều lộ rõ.

- Doãn Hy tham kiến Tam Vương Gia, Vương Phi.

- Doãn tướng quân, ta đã nói rất nhiều lần với ông, đây không phải kinh thành, đừng hành lễ trịnh trọng như vậy.

Trình Tranh vừa phàn nàn vừa đỡ lấy cánh tay vòng trước ngực kính cẩn của Doãn Hy.



- Tam Vương Gia, dù gì cũng là thân phận thần tử, lễ nghi không thể bỏ qua.

Doãn Hy quay qua nhìn La Vân vờ tỏ ra bất ngờ.

- Đây là...?

- Tại hạ La Vân, người đàm phán được Thiếc Vương phái đến xin tham kiến Doãn tướng quân.

- Bổn tướng không dám nhận.

Doãn Hy quay lưng đi một mạch đến ghế ngồi, Trình Tranh lẫn Họa Y đều nhìn La Vân cười khó xử.

- La thống lĩnh, mời ngồi.

Nhìn thấy thái độ của Doãn Hy, La Vân trong lòng vẫn không chút dao động, Trình Tranh để mắt tới phong thái của hắn mà cẩn trọng.

- Các vị, La Vân tôi không vòng vo, hôm nay Thiếc Vương sai tại hạ sang đây là muốn thỏa thuận lại số lượng lương thực mà Nguyệt Quốc cung cấp trong hai năm qua, mong các vị báo lại với hoàng đế Nguyệt Quốc.

Doãn Hy quay ra chất vấn La Vân.

- Thỏa thuận? Chẳng phải trong suốt hai năm qua lương thực luôn được cung cấp đúng với giao ước hay sao, Thiếc Quốc các người lại muốn thêm sao?

- Doãn tướng quân, quả thật lương thực mà Nguyệt Quốc cung cấp luôn được đều đặn chuyển đến như giao ước, nhưng số lượng lại không giống như vậy, năm trước ít hơn năm trước nữa, các người viện lý do mùa màng thiệt hại lớn vì chiến tranh mà mong thông cảm, Thiếc Quốc vẫn vui vẻ chấp nhận, nhưng hiện tại mùa đông đã đến, năm nay trôi qua giá rét hơn những năm trước, lương thực của năm nay vẫn chưa được chuyển đến.

- Hoang đường, hoàng thượng đầu năm đã dự kiến lương thực, phân phát vạch ra từng khoản rõ ràng, số lương thực chi cho giao ước sớm đã được chuyển đi, chính mắt ta nhìn thấy sổ sách giao tới ghi chép rạch ròi, sao có thể chưa chuyển tới, đây là các ngươi cố ý đòi thêm, vòi vĩnh Nguyệt Quốc, chê ít mà làm càn.

- Doãn tướng quân, chú ý lời nói.

Trình Tranh nhắc nhở thái độ nộ khí phừng phừng của Doãn Hy, ông ta lâu nay nhẫn nhịn Thiếc quân, bao nhiêu trận chiến đối đầu thắng có, thua có, nỗi vinh quang và sỉ nhục chồng chéo lên nhau khiến Doãn tướng quân căm thù Thiếc quân tận xương tủy, nhất thời kích động và dồn nén việc Thiếc quân bất ngờ đánh giết người dân trong trấn mà không tiết chế được, bộc phát ra.

Doãn Hy hậm hực ánh mắt dữ tợn quay nhìn hướng khác, nể mặt Trình Tranh tạm thời giữ miệng, uống một ngụm trà nóng hạ nhiệt cơn tức giận đang nghẹn lại ở cổ.

- La Vân không biết vì sao Doãn tướng quân lại tức giận như vậy, nhưng chuyện lương thực Nguyệt Quốc không làm đúng giao ước là điều rõ ràng, Thiếc Quốc chỉ hy vọng sớm ngày nhận được câu trả lời thỏa đáng, chiến tranh vây khốn bá tánh lầm than, không bậc quân vương nào mong nhìn thấy mảnh đất của mình chìm trong khói lửa điêu tàn, mong rằng các vị hiểu được tâm ý của Thiếc Vương.

- Đây là các người đe dọa chiến tranh sao?

Doãn Hy càng tăng tức giận mà gắt giọng hỏi thẳng La Vân.Hắn ngồi dưới kia mặt vẫn điềm tĩnh, thái độ ôn hòa trả lời Doãn Hy.

- Không, ngài hiểu lầm ý của tại hạ rồi, chỉ là tại hạ nhìn thấy nỗi khổ của bá tánh thay họ nói ra, hy vọng đôi phần lấy ít thiện cảm của tướng quân mà mong các vị chiếu cố, hai nước giữ lấy hòa khí để giao ước tiếp tục được thực hiện một cách đúng theo những gì đã thỏa thuận, đôi bên đều có lợi.

- La thống lĩnh, theo như ngài nói lương thực của năm nay vẫn chưa được chuyển đến, có gì để làm chứng không?



Trình Tranh hỏi hắn.

- Hằng năm sau khi tiếp nhận lương thực người vận chuyển sẽ đưa cho chúng tôi một bản ký nhận, trên bản ký nhận bao gồm lăn tay và con dấu của Thiếc Quốc, chứng thực đã nhận được lương thực để làm tin.

Trình Tranh thoáng nghe đã ngửi thấy mùi khuất tất.

- La thống lĩnh, có thể mời ngài ở lại Đông Sơn ít hôm, chúng tôi cần điều tra kỹ lưỡng, sớm cho ngài và Thiếc Quốc một câu trả lời thỏa đáng.

- Tam Vương Gia, sao có thể giữ kẻ địch ở lại Đông Sơn.

Trình Tranh giơ tay ngăn cản Doãn Hy nói tiếp.

- La thống lĩnh cương trực, hơn nữa Thiếc Quốc nay đã là bạn bè trên giao ước với Nguyệt Quốc, sao có thể xem là kẻ địch được chứ, việc này cũng không thể trong một ngày mà có thể làm rõ.

Doãn Hy không dám làm trái lại ý của Trình Tranh, đành mang theo nộ khí dồn nén lại vào ruột gan mà thầm hậm hực.

- La thống lĩnh, mời.

Trình Tranh cho người chuẩn bị lều mới và vài món ngon tiếp đãi hắn, lúc này La Vân bước ra đi ngang qua Họa Y đang đứng cạnh, hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào nữ nhân mỹ mạo trong xiêm y sáng màu tao nhã, tâm tư bị sự kiều diễm trên gương mặt đẹp đẽ của cô thu hút. Trình Tranh khó chịu với ánh mắt nửa vời mị hoặc của La Vân dán trên người Họa Y, tằng hắng một tiếng rõ to nhắc nhở, La thống lĩnh giật mình bối rối dời gót ra khỏi lều.

Sau khi dùng bữa tiếp đãi La Vân, Trình Tranh trở về lều đã nhìn thấy Hoạ Y đang ngồi ngắm nghía quyển sách trong tay, trong người có chút hơi men, hắn lao đến bế bổng cô lên ném thẳng vào giường, Khanh Khanh đứng cạnh bối rối.

- Vương Gia.

- Ra ngoài.

Âm giọng lạnh lẽo quát lấy Khanh Khanh xua đuổi, nô tỳ không thể xen vào việc của chủ nhân, Khanh Khanh đành phải lui ra trong sự lo lắng thay cho Hoạ Y.

Trình Tranh đè chặt cô trên giường, chăn gối bị hắn càn quét làm cho đảo lộn cả lên.

- Vương Gia, chàng đang làm gì vậy?

Trình Tranh không trả lời, chỉ nắm xiết cổ tay Hoạ Y, mắt đăm đăm nhìn lên gương mặt nhíu mày nhăn nhó.

- Chàng làm gì vậy, tay ta rất đau.

Trình Tranh thả lỏng cùm kẹp, lao vào ngấu nghiến môi đỏ của Hoạ Y, cái hôn dồn dập vốn không cho cô thở, khi đường hô hấp của Họa Y sắp không chịu nổi nữa hắn mới chịu dừng lại, thắt nơ trước ngực cô hắn cũng không có kiên nhẫn để tháo gỡ mà lập tức xé toạc y phục trên người rồi ra sức dày vò, động tác nào cũng thô bạo, Hoạ Y phía dưới không phản ứng lại nổi sức mạnh nam nhân hung hăng ở phía trên, đau đớn nằm chịu trận, đáy mắt cô ánh lên rõ ràng từng mớ bàng hoàng, từ khi xuyên đến đây gặp hắn, chưa bao giờ cô trông thấy biểu cảm và thái độ áp bức này của hắn, mà hiện tại hắn gần như hoà vào con người khác, lẫm liệt lẫn hung bạo đến khiến người ta không kịp chấp nhận.

Sau một lúc dày vò, hắn nằm trên thân thể mềm mại đầy vết nắn đỏ của cô nhìn xuống, con ngươi thâm thẳm sâu hun hút, như thể muốn nhấn chìm người đối diện vào đồng tử đen ngòm không thấy đáy kia, mấy phần âm u, mấy phần lạnh lẽo, rồi đặt một nụ hôn lên vầng trán của Hoạ Y, ôm chặt cô vào lòng không một lời thủ thỉ, cô nằm đó bị rát đau làm cho ướt lệ, cơ hồ cảm nhận được lực xiết vòng tay của hắn, như thể đứa trẻ sợ mất đi thứ gì cố chấp giữ khư khư lấy nó.