Hỏa Phụng Hoàng

Chương 27: TỈNH LẠI



Đó là một ngày trời mưa không dứt, khắp nơi đều bị bao phủ bởi vẻ ảm đạm cùng hơi nước lạnh lẽo và tiếng mưa rơi rền rả.
Một căn nhà tranh nhỏ lẫn khuất trong rừng trúc xanh rì càng đặc biệt thê lương trơ trội. Xung quanh nhà có hàng rào trúc bao bọc, trong sân mọc lên vài khóm hoa hồng hồng trắng trắng vì mưa làm cho ngã nghiêng, cánh hoa rơi rụng tả tơi ủ ê trôi theo nước mưa chảy thành dòng xuống con suối nhỏ gần đó.
Bên trong căn nhà, Ngâm Tuyết đang nhìn người vẫn còn hôn mê trên giường.
Vậy là đã hơn ba tháng kể từ ngày y cùng Lục Niên mang Tư Hàn rời khỏi Thiên Hoa sơn đến đây, thì hắn vẫn chưa từng một lần tỉnh lại. Ngoài kia có lẽ bọn người tam giới đang tìm hắn đến gà bay chó sủa, sợ chỉ cần rời khỏi nơi này, thì lập tức hỏa khí của Hỏa phụng hoàng sẽ lôi kéo bọn họ tìm đến.
Ngày đầu đến đây, Ngâm Tuyết đã tạo ra một phong ấn bao quanh lấy ngôi nhà này. Cho nên hiện tại trừ khi Tư Hàn chính mình chạy ra ngoài, nếu không cũng không ai biết hắn ở đây, càng không thể bước vào.
"Ngâm Tuyết, nếu như sau khi tiểu Thất tỉnh lại phát điên biến thành Hỏa phụng hoàng nữa thì sao chứ?"
Ngâm Tuyết nhớ lại cảnh tượng trước khi y mang Tư Hàn rời đi. Nhiếp Viễn đã hỏi mình một câu như vậy.
"Nếu vậy thì chỉ còn chờ mong vào nhân duyên của nó. Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng sống hay chết thì còn tùy vào mệnh trời. Đã che giấu nhiều năm như vậy cũng đến lúc phải đối mặt rồi. Trên đời này ngoài đại thống lĩnh thì còn Bạch Hổ và Huyền Vũ, còn có cả Chu Tước đã tái sinh. Nếu Thanh long không đến thì ba người kia cũng sẽ đến. Nếu tiểu Thất biến thân gây họa thì ba vị kia nhất định tìm nó."
"Chu Tước hiện tại còn chưa phân biệt là thù hay bạn..."
"Là thù hay bạn thì cũng sẽ không đứng về phía Hỏa phụng hoàng. Bởi vì trên đời này nếu đã có một Chu Tước thì không thể có thêm một Hỏa phụng hoàng. Một nước không thể có hai vua, lão hiểu chứ?"
Ngâm Tuyết ngừng lại một chút rồi lên tiếng.
"Lão đầu, ta chưa nói với lão chuyện này phải không?"
"Chuyện gì?"
"Chu Tước đã tái sinh thành... Vũ Triệt, thái tử thiên giới!"
Khi đó Nhiếp Viễn không nói gì, chỉ thất thần nhìn ra ngoài trời. Nhưng Ngâm Tuyết biết rõ, Chu Tước chính là cái gai đâm trong tim Nhiếp Viễn rất nhiều năm, chỉ sợ muốn nhổ cũng không được. Chờ một ngày bọn họ tái ngộ, có lẽ sẽ giúp Nhiếp Viễn giải quyết được phần nào khúc mắc trong lòng mình. Chỉ sợ Chu Tước đã không còn như xưa.
"Ngâm thúc, ta ra ngoài đi săn một lúc."
Ngâm Tuyết đang suy nghĩ thì Lục Niên từ nhà sau vén màn mang kiếm rời khỏi nhà.
Từ ngày đến đây, Ngâm Tuyết bảo hắn đừng gọi mình là Ngâm sứ giả nữa, y hiện tại đã không còn làm sứ giả của Thiên Hoa sơn, càng không muốn gây sự chú ý ra bên ngoài.
"Tiểu Thất... ngươi đã ngủ hơn ba tháng rồi, đến khi nào mới chịu tỉnh lại đây?"
Ngâm Tuyết vuốt tóc Tư Hàn một cái khẽ thở dài rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
***
Lúc này ở thiên giới, Minh Kính Hà ngồi trên ghế nhìn mình trong gương, ánh mắt chỉ còn một mảnh hàn ý.
"Đã tìm thấy nó chưa?"
"Vẫn chưa thưa nương nương."
"Y tiên..."
Minh Kính Hà nói một câu rồi ngừng lại.
"Năm đó chính ngươi xác nhận nó đã chết, vì sao hiện tại vẫn còn sống chứ?"
Đây là câu hỏi mà suốt ba tháng nay nàng đều hỏi y. Mười bảy năm trước, chính tay nàng giết nó, y tiên cũng xác nhận nó đã chết rồi. Nhưng mà cuối cùng thì cái gì cũng không có. Hỏa phụng hoàng hiện tại vẫn còn sống, chẳng những vậy nó thậm chí còn ở Thiên Hoa sơn, lại là đứa trẻ đó...
Chẳng trách, khi đó lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt nó liền cảm thấy có chút sợ hãi. Quả nhiên lại là Hỏa phụng hoàng, còn là nhi tử mà nàng từng từ bỏ.
Minh Kính Hà nhớ rõ lần cuối cùng trước khi Hứa Tư Hàn bị giải đến hình đường, nó nhìn nàng giống như muốn đòi mạng, rõ ràng chính là nghiệt duyên. Nếu như để nó còn sống trở về, tam giới biết Hỏa phụng hoàng chính là nhi tử do nàng sinh ra, như vậy địa vị của nàng hẳn sẽ lung lay.
Còn nữa, phụng tộc cuối cùng cũng sinh ra thứ nguy hiểm đó, thứ bậc trong chúng tiên chỉ e ít nhiều bị ảnh hưởng.
Tình mẫu tử gì đó sớm nàng đã đoạn tuyệt cách đây mười bảy năm rồi, khi quyết định không thể để nó tiếp tục sống. Hiện tại không phải nghe nói đứa trẻ đó còn sống thì liền thay đổi.
Mười bảy năm trước, chính tay mình phải giết chết đứa con mang nặng đẻ đau thì cũng vô cùng đau lòng. Nhưng mà điều đã quyết định thì nàng tuyệt nhiên không hối hận. Có những thứ vì đại cuộc nàng không thể không hy sinh.
Huống hồ, đáng lẽ năm đó nó đã chết, nàng cũng chưa từng nghĩ Hỏa phụng hoàng vẫn còn sống trên đời. Hiện tại nàng cũng đã có Vũ Triệt là thái tử điện hạ làm rạng danh mình cùng dòng tộc. Có công chúa Vũ Yên Chi xinh đẹp khiến nàng kiêu hãnh. Như vậy đã đủ, không cần có thêm một Hỏa phụng hoàng, người có thể lấy đi mất tất cả những gì nàng đã cố gắng chiếm được nhiều năm nay.
"Nương nương, chúng ta hiện tại... hiện tại phải làm sao đây?"
Minh Kính Hà suy nghĩ một lúc thật lâu. Không thấy nàng nói gì y tiên lại tiếp tục.
"Hay là mời Minh Kính Bắc lão nhân gia đến? Hôm nay có hội bàn đào, hẳn ngài vẫn còn chưa đi."
"Phụ thân?"
Minh Kính Hà âm trầm một lúc.
"Được."
Khoảng một canh giờ sau Minh Kính Bắc cũng đến.
"Nương nương, lão nhân gia đã đến!"
"Mời người vào!"
Khi Minh Kính Bắc tiến vào, Minh Kính Hà phất tay cho người hầu ra ngoài, hiện tại trong phòng chỉ còn hai cha con bọn họ.
"Cái gì? Năm đó... nương nương thật sự hạ sinh..."
Ba từ 'Hỏa phụng hoàng' y đã không nói ra. Năm đó Minh Kính Hà giấu kín chuyện của Hứa Tư Hàn, kể cả với phụ thân mình. Nhưng mà hiện tại nàng không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.
Ba tháng nay, Minh Kính Bắc nghe tin về Hỏa phụng hoàng xuất thế làm náo loạn Thiên Hoa sơn, thiêu rụi nhiều cánh rừng xung quanh. Nhưng sau đó đã bị người của Thiên Hoa sơn làm cho trọng thương rồi mất tích. Y biết rằng có một người của phụng tộc âm thầm hạ sinh nó, chỉ không biết kẻ đó là ai mà thôi.
Lần này đến thiên giới, y cũng định tìm gặp Minh Kính Hà để thỉnh ý của nàng, nhưng hiện tại lại nghe hung tin chính nàng là mẫu thân của nó.
"Phụ thân, hiện tại phải tính làm sao đây? Nếu như để thiên hạ biết nó năm nay mười bảy tuổi... chỉ sợ sẽ đoán ra được ta chính là người đã hạ sinh nó. Năm đó trong phụng tộc cũng chỉ có một mình ta hạ sinh hài tử vào mùa đông."
Minh Kính Bắc vuốt râu vài cái.
"Vậy thì chúng ta cần phải đi trước một bước!"
"Nói vậy... nghĩa là sao?"
"Chỉ cần đích thân chúng ta tìm ra tung tích của Hỏa phụng hoàng trước, sau đó thông tri với thiên hạ đến tiêu diệt nó, bọn họ sẽ không còn nghi ngờ trên người chúng ta nữa."
"Nhưng mà... như vậy không phải là quá mạo hiểm hay sao?"
Minh Kính Bắc nhướng mày một cái.
"Phụng tộc tộc nhân vô cùng đông đúc, cũng có nhiều nữ nhân gả đi xa. Năm đó nếu có ai che giấu chuyện mình hoài thai thì cũng không biết được. Cho nên không hẳn bọn họ sẽ nghi ngờ chúng ta. Nương nương địa vị đứng đầu tam giới, nếu hiện tại phối hợp tiêu diệt Hỏa phụng hoàng, vì chúng sinh mà không ngại bao che khuyết điểm, như vậy uy tín sẽ ngày càng tăng cao."
"Nhưng còn phụng tộc thì sao?"
"Cái đó nương nương không cần lo lắng. Ta cũng sẽ vô cùng phối hợp, chỉ cần tìm cho Hỏa phụng hoàng một người mẹ, như vậy đã đủ, không phải sao?"
Minh Kính Bắc vừa nói vừa nhếch môi lên cười.
"Ý của phụ thân là..."
Minh Kính Hà nhìn sâu vào mắt phụ thân mình, sau đó gật đầu một cái.
***
Lúc này tại điện thái tử, Vũ Triệt sau khi nghị sự cùng chúng tiên thì trở về thư phòng đọc sách. Bất giác cánh cửa bị đẩy ra.
"Đại ca ca!"
Vũ Yên Chi chạy vào thư phòng rồi ào đến bên lay lay vai Vũ Triệt. Hắn không nhìn nàng, thừa biết tiểu muội hôm nay lại chạy đến tìm mình nhõng nhẽo nên khàn khàn giọng.
"Lại có chuyện gì?"
"Ca ca, ca phải chủ trì cho muội."
Nàng vừa nói vừa lắc lắc vai hắn, khiến hắn buông quyển sách trên tay xuống bàn rồi nhìn Yên Chi.
Nàng hôm bộ dạng vô cùng khả ái, tóc mai thả dài bên tai, mái thưa che trước trán, phần tóc phía sau vấn thành hai búi nhỏ, còn có trâm ngọc màu xanh vắt lên. Áo hồng thêu những đóa bạch mai tươi thắm. Trước ngực quấn một mảnh vải lụa màu trắng thêu hoa mẫu đơn, eo nhỏ tìu tiện buộc một sợi dây đỏ. Nhìn nàng đúng là một tiểu nha đầu vô cùng khả ái. Làm Vũ Triệt nhớ lại lúc nàng còn nhỏ thường hay chạy theo mình làm nũng. Hắn có rất nhiều muội muội khác, bất quá chỉ có nha đầu này là huynh muội đồng mẫu, nên vô cùng yêu chiều nàng.
"Có ai ức hiếp tiểu công chúa của ta hay sao, hửm?"
Vũ Triệt nắm lấy cổ tay trắng nõn của Yên Chi, khẽ ngẩng đầu sủng nịnh nhìn nàng. Yên Chi liền tựa người vào bên vai hắn bĩu bĩu môi.
"Muội... muội muốn đến Thiên Hoa có được không?"
"Hử?"
Vũ Triệt nhíu mày thành hàng.
"Muội... muội muốn gặp lại đại thống lĩnh!"
Vũ Triệt buông tay muội muội mình ra thở dài một hơi.
"Không được!"
"Ca ca!"
Vũ Triệt lại cầm quyển sách lên tiếp tục đọc. Thấy hắn không chú ý đến mình nàng lại lay vai hắn.
"Đại ca ca!"
Vũ Triệt liếc mắt nhìn nàng.
"Yên Chi, muội cũng đã lớn, phải hiểu cái gì là phép tắc. Thiên Hoa sơn hủy hôn ước với muội rồi, hiện tại cả tam giới đều biết. Muội thân là nữ nhi, còn không biết giữ chút mặt mũi cho mình hay sao? Sau này còn nhà nào dám đến cầu thân với muội nữa?"
Vũ Yên Chi lắc lắc đầu.
"Muội không cần ai hết. Muội chỉ cần đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo mà thôi! Vừa rồi ca ca còn định đến tìm thượng thần Huyền Vũ và Bạch Hổ, sau đó cùng đến Thiên Hoa sơn đó. Không thể cho muội theo ca được hay sao? Muội hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời ca ca mà!"
Vũ Triệt liền không vui.
"Yên Chi, muội dám nghe lén chuyện nghị sự?"
"Ca!"
Hắn trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Muội đến đó làm cái gì?"
Yên Chi liền chớp chớp mắt, rụt đầu, gò má thoáng chốc ửng hồng, khẽ vuốt tóc mai một cái.
"Muội? Muội chỉ muốn nhìn đại thống lĩnh một chút, nhất định không làm hỏng đại sự của ca."
"Ta đã nói không là không. Đi ra ngoài đi!"
"Ca, đi mà ca ca, giúp muội một lần thôi!"
"Im miệng, đi ra ngoài!"
Vũ Yên Chi không nài được người liền mím môi thở hắt một hơi, sau đó dậm chân giật quyển sách trên tay Vũ Triệt ném xuống đất, còn mắng mấy tiếng mới ra ngoài.
"Vũ Triệt, có ai làm ca như huynh. Đáng ghét!"
Cửa phòng đóng 'rầm' một cái Vũ Triệt liền khẽ lắc đầu. Quả nhiên tiểu muội này mình đã chiều đến sinh hư rồi.
Nhưng nghĩ đến mình sắp gặp lại Huyền Vũ, bất giác Vũ Triệt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần trước hắn được y cứu ở núi Thúc Lĩnh, sau đó bọn họ ở cạnh nhau hai đêm. Khi hắn khỏe lại thì hắn cùng y cũng từ biệt nhau, đến nay đã gần bốn tháng chưa một lần gặp lại.
Nhớ đến gương mặt lạnh nhạt thanh thuần của Huyền Vũ cùng mái tóc đen dài và bóng lưng thon gầy của y mà tâm Vũ Triệt khẽ động. Hắn cong khóe môi lên cười một cái.
Vũ Triệt trưa hôm nay sẽ tìm Huyền Vũ cùng Bạch Hổ, sau đó bọn họ cùng đến Thiên Hoa sơn gặp Hoàng Thiên Ngạo.
Sự việc lần này liên quan đến Hỏa phụng hoàng phải nhanh chóng giải quyết. Dù rằng sấm truyền kia chưa hẳn đã đúng, nhưng mà khi Hỏa phụng hoàng vừa tái sinh, lập tức đã đốt trụi một mảng Thiên Hoa sơn, cho nên để ngăn ngừa hậu họa, bọn họ không thể không đối phó hắn. Vũ Triệt ngóng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt từ lúc nào cũng trầm xuống.
***
Lúc này, Ngâm Tuyết cùng Lục Niên đang ăn cơm tối ở gian nhà sau. Tư Hàn nằm trên giường từ lúc nào chân mày hơi nhíu lại.
"Ma tôn, hãy tỉnh lại đi, ma tôn!"
Trong mơ, hắn nghe thấy có giọng nói của một người đang gọi mình. Âm thanh có chút trầm thấp, dường như hắn đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi. Tư Hàn nhìn thấy mình đang lạc trong một cánh rừng, xung quanh chỉ có chút ánh sáng le lói tựa như hang động không đáy. Xung quanh mù sương mờ ảo.
"Các người là ai? Ra đây đi!"
Tư Hàn gọi lớn một tiếng nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gió. Hắn nhíu mày thành hàng, cảm thấy lồng ngực ẩn ẩn đau liền lấy viên linh thạch trong áo ra. Linh thạch vậy mà lại đang phát sáng.
"Ma tôn!"
Bất giác một nam nhân cao lớn, toàn thân hắc bào, ngược ánh sáng xuất hiện. Tư Hàn từ trong bóng đêm tiến đến gần, mới phát hiện ra trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ vàng, đi cùng y còn có vài tùy tùng.
"Ngươi là ai?"
Tư Hàn trợn mắt nhìn kẻ kia hỏi một câu.
"Ma tôn, chào đón ngài trở về!"
"Ma tôn? Ta là ma tôn của các người khi nào? Ta là Hứa Tư Hàn, là đệ tử Thiên Hoa sơn, vì sao..."
Hắn xoay đầu nhìn xung quanh.
"Đây là đâu, vì sao ta lại ở đây? Sư phụ ta đâu?"
Kẻ kia tiến đến gần, làm Tư Hàn khẽ lùi lại mấy bước. Y tháo xuống chiếc mặt nạ liền lộ ra một gương mặt khiến Tư Hàn giật mình.
"Lục Mạch, vì sao lại là ngươi?"
"Ma tôn. Ta đến đón ngài trở về ma giới."
"Ngươi... ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Sư phụ ta đâu? Nghĩa phụ ta đâu rồi? Vì sao ta không nhìn thấy bọn họ?"
"Ma tôn, ngài quên rồi sao? Ngài là Hỏa phụng hoàng, ba tháng trước trong lúc biến thân đã bị người của Thiên Hoa sơn truy giết. Sau đó, Hoàng Thiên Ngạo cũng đã bỏ rơi ngài, ngài không nhớ hay sao?"
"Hỏa phụng hoàng? Ta chưa từng biến thành Hỏa phụng hoàng, rõ ràng ta đang nói chuyện cùng Nhiếp Viễn ở bờ hồ mà. Lão ở đâu rồi, Nhiếp Viễn ở đâu?"
"Ma tôn, vậy là ngài đã quên rồi. Nhiếp Viễn cùng bọn người Thiên Hoa sơn đã bỏ rơi ngài. Hiện tại Hoàng Thiên Ngạo vì bị hàn khí hành hạ mà không đủ sức giết ngài, cho nên mới cho sứ giả của hắn là Ngâm Tuyết đi theo để khống chế. Đợi bọn người Bạch Hổ, Huyền Vũ và thiên giới đến hợp lực để truy sát ngài. Ngài còn không mau cùng thuộc hạ trở về?"
"Ngươi nói bậy, sư phụ không bao giờ bỏ rơi ta. Ngươi nói bậy!"
"Ma tôn, Hoàng Thiên Ngạo sắp thành thân cùng công chúa thiên giới rồi, hắn đã bỏ rơi ngài. Ngài còn không tin chúng ta?"
"Thành thân, không lý nào, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!"
"Thuộc hạ không gạt ngài. Ngài là ma tôn, là chủ nhân của ma giới, thuộc hạ không bao giờ dối lừa ngài. Công chúa đang cùng với người của Vũ Triệt, Huyền Vũ, Bạch Hổ đến Thiên Hoa sơn hợp lực bắt ngài. Sau đó sẽ thành thân cùng Hoàng Thiên Ngạo."
"Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, cút đi!"
Tư Hàn gào lên.
"Ma tôn!"
"Ta không phải là ma tôn của các người. Cút đi đi!"
Lục Mạch ngừng lại một lúc.
"Có thể ma tôn không tin lời ta nói, vậy ấn ký ở đuôi mắt ngài hiện tại là như thế nào? Có phải trên thân thể của ngài đầy rẫy vết thương hay không? Đó chính là do ngài bị người của Thiên Hoa sơn đánh lén. Chính vì vậy ngài mới quên đi một số chuyện. Nhưng mà ấn ký dưới đuôi mắt không thể gạt ngài, ngài xem đi!"
Lục Mạch vừa nói vừa biến ra một chiếc gương giơ đến trước mặt Tư Hàn, hắn kinh hãi từ từ liếc mắt về trong gương. Tóc hắn bung xõa thả dài, dưới đuôi mắt chính là ấn ký cánh phụng hoàng đỏ rực. Trước đây không có, chỉ mấy lần hắn vận công mới nổi lên mà thôi, hiện tại thế này là vì sao chứ? Có phải đúng là hắn đã quên đi chuyện gì đó hay không? Không được, sư phụ không thể từ bỏ hắn! Hắn đã vì y chấp nhận từ bỏ cả sinh mạng, y có thể bỏ hắn hay sao?
Còn nữa, nghĩa phụ cũng sẽ không bán đứng hắn, không thể vì hắn đã hóa thân thành Hỏa phụng hoàng thì liền muốn giết hắn. Hắn không tin, tuyệt đối không tin!
"Ma tôn, hiện tại ta chỉ dùng thuật truy hồn để gọi ngài, thuộc hạ không có cách đi vào phong ấn Ngâm Tuyết đã tạo ra. Khi ngài tỉnh dậy hãy tìm cách rời khỏi đó. Thuộc hạ sẽ nhanh chóng hội ngộ cùng ngài."
"Các người... rốt cuộc vì sao cần ta? Ngươi ngay từ đầu tiếp cận ta đã có mục đích?"
"Ma tôn, linh thạch thuộc hạ từng đưa ngài chính là Đoạn trường thạch mà vạn năm trước ma tôn Cố Kiệt Nhân đã luyện thành. Trên đời này nó chỉ nhận duy nhất ngài là chủ nhân, cho nên ngài chính là ma tôn đời tiếp theo của ma giới."
"Thứ này sao?"
Tư Hàn lấy Đoạn trường thạch nắm trong tay.
"Các người là ma quỷ, các người là ma quỷ!"
Vừa dứt lời hắn ném Đoạn trường thạch xuống đất nhưng mà vô ích, bỗng dưng nó sáng rực lên rồi phóng về phía Tư Hàn.
"Tránh ra, tránh xa ta ra!"
Hắn xua xua tay lùi về sau mấy bước rồi ngã nhào trên mặt đất, Đoạn trường thạch liền bay đến trước mắt hắn.
"Ma quỷ, tránh ra!"
Đoạn trường thạch bỗng dưng bay là đà đến ngay ấn ký của hắn rồi lặn sâu vào da hắn biến mất.
"Cút đi, cút ra ngoài. A!!!!!!!!!!"
Hắn ôm đầu gào thét nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Ma tôn, hiện tại Đoạn trường thạch và ngài đã hợp thể. Ngài theo thuộc hạ về ma giới. Ở đây vốn không phải là thế giới ngài nên ở. Xung quanh chỉ là kẻ thù, hoặc những kẻ đang lợi dụng ngài. Hoàng Thiên Ngạo mang ngài về từ đầu đến cuối chỉ muốn làm thuốc để hắn có thể hóa giải hàn khí, vượt qua thiên kiếp trường sinh bất tử. Còn thuộc hạ của hắn đối xử tốt với ngài chẳng qua chỉ là muốn gạt gẫm lợi dụng ngài mà thôi!"
"Ngươi câm miệng!"
Tư Hàn ôm đầu nằm trên mặt đất, tròng mắt từ lúc nào đã đỏ rực một màu máu. Đầu hắn vô cùng đau, nơi ấn ký phát lên từng trận đau đớn như muốn đòi mạng hắn.
"Ma tôn, bọn họ chưa từng xem ngài là bằng hữu, mà chỉ xem ngài như một thứ kinh tởm sẽ hủy diệt chúng sinh. Bọn chúng đều là đám ngụy quân tử, tự xem mình là đấng cứu thế, xem chúng ta là ác quỷ. Chúng ta chính là cùng một loại người bị bọn chúng chà đạp. Ma tôn, hãy trở về với thuộc hạ."
"Cút đi!!!!!! Cút đi!"
Bỗng dưng âm thanh cuối cùng vang lên tất cả mọi thứ trong giấc mơ cũng biến mất. Hứa Tư Hàn từ trong mộng mở mắt ra. Mồ hôi tuôn đầy thái dương một mảnh. Hắn thở dốc nhìn lên trần nhà rồi nhìn xung quanh. Đây quả nhiên chính là căn nhà tranh mà Lục Mạch trong mơ đã từng nói. Vậy xem ra lúc nãy hắn không phải nằm mơ, quả thật Lục Mạch đã dùng truy hồn thuật trên người hắn.
Bất giác, hắn nghe thấy tiếng nói của Ngâm Tuyết và Lục Niên cách mình một vách phòng.
"Ngâm thúc, sư phụ làm như vậy liệu có tuyệt tình với tiểu Thất quá hay không? Ba tháng đã qua rồi, cũng không nghe chút tin tức nào về sức khỏe của sư phụ, có khi nào... có khi nào đã song tu cùng công chúa? Dù gì trên đời này ngoài tiểu Thất thì cũng chỉ có công chúa mới giúp được sư phụ. Nhưng mà trên người tiểu Thất thương thế lại nặng như vậy... Nếu nó tỉnh mà quên hết chúng ta vậy thì phải làm sao đây chứ?"
Ngâm Tuyết trợn mắt một cái nhìn Lục Niên.
"Chuyện của đại thống lĩnh quyết định đến lượt ngươi có ý kiến hay sao?"
"Ta... ta không dám!"
Ngâm Tuyết hừ một tiếng.
"Nếu như nó quên hết thì rất tốt. Còn nếu không... chuyện nó từng hóa thành Hỏa phụng hoàng tuyệt nhiên phải giữ kín. Còn nữa, ngươi không được phép đi ra ngoài như hôm nay. Lúc nào cũng phải có một người ở đây trông chừng nó. Người của Huyền Vũ Bạch Hổ cùng thiên giới đã sắp đến rồi, có thể hiện tại đã tụ hội với đại thống lĩnh ở Thiên Hoa sơn. Mấy ngày nữa e là sẽ có tin tức mới."
Lục Niên im lặng một lúc rồi trả lời.
"Ta biết rồi! Ngâm thúc an tâm."
Tư Hàn bên này nghe thấy thì tâm tư một mảnh lạnh lẽo. Những gì họ nói đều trùng hợp với lời Lục Mạch nói. Hắn cảm thấy tay chân khẽ run. Tư Hàn chậm rãi ngồi dậy, cắn chặt khớp hàm, tròng mắt đỏ ửng tràn ngập sát khí.
Bỗng dưng, hắn nghe thấy bên kia có tiếng động liền nằm xuống nhắm mắt lại giả vờ vẫn còn hôn mê. Người đến chính là Ngâm Tuyết. Y đến bàn lấy một ly nước rồi dùng mảnh vải thấm đến bên môi Tư Hàn.
Sau khi thấm xong ly nước, Ngâm Tuyết chạm tay vào đỉnh đầu Tư Hàn vuốt ve mấy cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Khi bóng lưng của y biến mất sau bức màn, Tư Hàn mở mắt ra, một dòng nước mắt nóng hổi vô thanh vô tức chảy xuống.
"Nếu các người thực sự chỉ lừa gạt tình cảm của ta, thì cả đời này ta nhất định không tha thứ cho các người!"
-----HẾT CHƯƠNG-----