Hoa Quế Cùng Tái Rượu

Chương 8



Sau khi Tế Hoa kết thúc, người trên Thanh Vân Đài đã sớm thay đổi, không biết là thế tử nào của các nước chư hầu đang so tài kiếm thuật, hai bên đều ngang tài ngang sức, người dưới đài hô to cổ vũ, vô cùng náo nhiệt.

Những người không có hứng thú với hội Thí Kiếm đã sớm đi làm việc riêng, ví dụ như Tiêu Đạo Ngung, Giang Nguyệt Bạch.

Trong đình nghỉ mát cách xa Thanh Vân Đài, Trương Ấu Lăng đang đứng, vạt áo y phấp phới theo gió thổi, nhìn từ xa trông rất có phong thái thần tiên, trên mặt đeo mặt nạ Thao Thiết, giọng nói đều đều.

“Trò cười, A Sở không phải bị ngươi ép nhảy vực sao? Giờ lại đến chỗ ta đòi người, Giang Nguyệt Bạch, một ngày là thầy cả đời là cha, ta đem nó về nuôi từ hoàng thất Yến quốc, hơn hai mươi Xuân Hạ Thu Đông, ta nâng niu nó, chưa từng để nó chịu uất ức, bây giờ nó bị ngươi bức tử rồi, Thần cung không có người ngươi muốn tìm, ngược lại ngươi vẫn còn mặt mũi tới tìm ta sao?”

“Ta biết ngươi vẫn dẫn theo nàng, cũng biết mục đích ngươi đưa nàng tới Đàm Trung, là vì để đổi mắt cho nàng.” Giang Nguyệt Bạch buồn bã, hắn khẩn cầu: “Lục phủ ngũ tạng của ta bị lệch vị trí, không còn sống được bao lâu, ta biết mình có lỗi với nàng, khẩn cầu Quốc sư để ta bù đắp cho nàng trong thời gian cuối đời.”

Trương Ấu Lăng phất tay một cái, khẽ nói: “Không cần. Lão hủ không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, nếu ngươi thật sự cảm thấy hối hận, hay là đến trước mộ quần áo của A Sở mà chuộc tội đi.”

Trước kia khi Trần quốc cầu thân, mặc kệ A Sở thích Giang Nguyệt Bạch như thế nào, y nên lấy uy phong của Nam Kỳ Thần Cung ra ngăn cản hôn sự này lại.

Việc đã đến nước này nói gì cũng vô ích, y không muốn tiếp tục nói nhảm với Giang Nguyệt Bạch nên rời đi trước, bỏ lại Giang Nguyệt Bạch đang ngẩn người ở đình nghỉ mát.

Dưới cây liễu cách đó không xa, Tiêu Đạo Ngung nhìn Giang Nguyệt Bạch trong đình, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, hắn tiện tay bẻ một nhành liễu, trong đầu nghĩ ngợi điều gì đó.

Thiếu nữ bên trên mặc y phục màu vàng nhạt, nàng ấy ngồi trên một cành cây, vừa cắn một miếng lê vừa nói: “Vương huynh, nghe nói hội Thí Kiếm lần trước huynh đã so tài với Chiêu Hòa Đế cơ, nàng ấy có sắc đẹp tuyệt trần, kiếm thuật hơn người thật ư?”

Tiêu Đạo Ngung đặt lá liễu bên môi thổi một khúc êm dịu, tiếp lời: “Quả thực sắc đẹp tuyệt trần, kiếm thuật hơn người. Đi thôi, chúng ta đi uống trà với nàng.”

Tiêu Hinh Nhi dạ một tiếng, nàng ấy thuần thục nhảy từ trên cây xuống, mái tóc được buộc cao lắc lư theo động tác.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi hội Thí Kiếm.

Từ khi tiến vào địa phận Đàm Trung, Tiêu Đạo Ngung đã phân phó ám vệ ẩn nấp khắp nơi, đến hành tung của một con ruồi cũng chưa từng bỏ qua, đặc biệt là Trương Ấu Lăng, ám vệ đều phải bẩm báo hành tung của Trương Ấu Lăng và Tần Sở hai canh giờ một lần, trừ ban đêm.

Khi Tần Sở và Lâm Giang vừa mới tiến vào quán trà, Tiêu Đạo Ngung bên này đã biết.

Giang Nguyệt Bạch ngồi ở đình nghỉ mát một lát rồi vội vàng trở về, không thấy bóng dáng của Lâm Giang và Tần Sở, hắn hoảng hốt xuống lầu tìm khắp nơi.

Hắn hỏi rất nhiều người cũng không có ai thấy Tần Sở, tuy nhiên lại gặp được Tần Uyển.

Trên con đường lát đá xanh đầy hoa nở rộ, Tần Uyển đứng đối diện nhìn thấy hắn, nàng ta rất vui vẻ, bước tới níu tay hắn, làm nũng: “Nguyệt Bạch, vừa nãy ở trên đài so tài, ta nhìn thấy chàng và nhân tình của Trương Ấu Lăng lên lầu hai, so tài xong ta đi tìm chàng nhưng không thấy, chàng đi đâu thế?”

Giang Nguyệt Bạch hất tay nàng ta, lạnh lùng nói: “Xin Đế cơ tự trọng.”

Tần Uyển cũng không tức giận, cầm khăn muốn lau mặt cho hắn, lại bị hắn tránh né.

Tần Uyển hơi xấu hổ, nụ cười trên mặt đã cứng lại: “Nguyệt Bạch, tại sao chàng đối xử với ta như vậy? Chàng đã quên lúc trước ta một thân rét cứng cứu chàng từ núi tuyết Thương Lan như thế nào rồi sao?” Nàng ta cởi tràng hạt bằng gỗ từ trên tay xuống, giọng nói tràn đầy thương tâm: “Sao chàng có thể lạnh lùng như vậy chứ?”

“Tất cả điều kiện của ngươi ta đã đáp ứng, ân cứu mạng ta đã báo xong, giữa chúng ta không có quan hệ gì nữa.” Giang Nguyệt Bạch đẩy Tần Uyển ra rồi vội vàng rời đi, hắn phải tìm Tần Sở và Lâm Giang, nếu không phải xảy ra chuyện, hai người đột nhiên mất tích sao được.

Tần Uyển bị hắn đẩy, nàng ta đứng không vững, may mà có thị nữ đỡ, tràng hạt bằng gỗ rơi xuống đất, nàng ta nhìn tràng hạt dưới đất, nghiến răng nói: “Ta biết nàng ta ở đâu.”

Giang Nguyệt Bạch đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta.

“Chàng tìm nàng ta cũng chỉ vì nàng ta giống tỷ tỷ mà thôi, Trương Ấu Lăng si mê tỷ tỷ nên nhặt nàng ta về, thay thế vị trí của tỷ tỷ, Trương Ấu Lăng chỉ tìm thế thân mà thôi, chàng cũng bị mê hoặc sao? Nguyệt Bạch, nàng ta không phải là tỷ tỷ, tỷ tỷ đã nhảy núi Thương Lan thịt nát xương tan rồi, không phải chàng đã nói sẽ lập ta làm Quân hậu ư? Bây giờ chỉ vì một nữ nhân mù không biết từ đâu tới mà định làm trái lời chàng nói à?” Tần Uyển hùng hồn chất vấn.

Giang Nguyệt Bạch quay lại, hai mắt đỏ bừng nắm chặt cổ tay Tần Uyển, quát: “Nàng ấy không phải nữ nhân khác, không phải thế thân mà Trương Ấu Lăng tìm, nàng ấy chính là A Sở, nói cho ta biết nàng ấy ở đâu? Nói!”

Tần Uyển bị hắn làm giật mình, nàng ta dựa vào Lục Lục, nói: “Chàng dữ như vậy làm gì? Phụ hoàng mẫu hậu ta còn chưa từng hung dữ với ta đâu, nàng ta và Lâm Giang đi uống rượu, ta nghe được nàng ta nói biết một nơi có rượu ngon.”

Giang Nguyệt Bạch cuối cùng cũng yên lòng, không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi, hắn hất cổ tay Tần Uyển ra, vặn hỏi: “Nàng ấy đi hướng nào?”

Tần Uyển lắc đầu: “Ta cũng không thấy, làm sao ta biết được? Giang Nguyệt Bạch, nếu như trong lòng chàng thật sự có tỷ tỷ, sao bây giờ lại yêu một thế thân? Lúc trước chỉ vì chàng đố kị tỷ tỷ và Trương Ấu Lăng có tình ý nên mới để ta hủy mắt tỷ ấy, bây giờ lại yêu một người giống tỷ tỷ, tỷ tỷ ở dưới cửu tuyền, chết cũng không có mắt sáng.”

Giang Nguyệt Bạch cắn môi: “A Sở hại ngươi bị Triệu quốc bắt đi, ngươi không chết, nàng trả lại ngươi một đôi mắt cũng không thẹn với lương tâm, năm đó ngươi cứu ta từ núi tuyết một lần, ta cứu ngươi từ tay Tống Văn Thành hai lần, nợ giữa chúng ta đã sớm thanh toán xong. Chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay, ta có yêu thế thân của A Sở hay không cũng không đến lượt ngươi xen vào.”

Nếu như không phải năm đó Tần Uyển tuy tuổi còn nhỏ đã một mình cứu hắn ra thì hắn cũng sẽ không ở đây nói nhảm với nàng ta.

Giang Nguyệt Bạch lạnh lùng nhìn Tần Uyển, hắn rời khỏi hội Thí Kiếm, ra ngoài tìm người.

Tần Uyển nhìn bóng lưng của Giang Nguyệt Bạch, khẽ nhíu mày, nàng ta ngồi xổm xuống nhặt tràng hạt dưới đất, hỏi Lục Lục: “Tràng hạt này đẹp không? Có lẽ đến chết tỷ tỷ cũng không biết tất cả đều do ta và mẫu hậu lên kế hoạch nhỉ?”

Lục Lục đã hầu hạ nàng ta từ thuở nhỏ, hiểu rõ tính tình nàng ta nhất, ả mím môi cười, trả lời: “Chủ tử, ngài và Quân hậu đều vì đại nghiệp của Yến quốc, trong mắt Chiêu Hòa Đế cơ đều là tình ái, nô tỳ nói một câu vượt khuôn phép, nàng ta chết cũng là đáng đời.”

Tần Uyển nắm chặt tràng hạt trong tay, cúi đầu không nói chuyện.

Dù sao nàng ta và Tần Sở không phải một mẹ sinh ra, cũng không cùng nhau lớn lên, tiết mục tỷ muội tình thâm gì đó không được trình diễn. Nàng ta chỉ bất bình, vì sao tất cả mọi người đều thích Tần Sở? Người đã chết rồi, Giang Nguyệt Bạch còn không buông được, Thiên Tuế cũng vậy. Nàng ta có điểm gì không tốt sao mà mãi không thể sánh bằng Tần Sở.

Cùng là Đế cơ, thật sự nàng ta không cam tâm.

Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Giang Nguyệt Bạch vì Tần Sở.

Mọi người đều nói Giang Nguyệt Bạch vô tình, lòng dạ ác độc, giết huynh giết cha, người như vậy cũng động lòng với Tần Sở, vì sao?

Nàng ta cất tràng hạt vào tay áo, nhíu mày nói: “Đi, chúng ta đi tìm ả mù kia.”

Lục Lục tuân lệnh, đưa nàng ta lên chiếc xe ngựa hoa lệ.

——————————————–

Ông chủ quán trà trợn tròn hai mắt.

Mười mấy người tới quán trà, trừ quý công tử áo xanh và tiểu cô nương áo vàng dẫn đầu, những người mặc áo đen phía sau như tới để cướp bóc.

Ông chủ không dám thở mạnh, một lúc sau mới đau khổ đứng lên, sợ hãi hỏi: “Khách quan tới cướp tiền hay là cướp sắc?”

Tiêu Đạo Ngung hơi sửng sốt.

Tiêu Hinh Nhi bật cười, chế nhạo: “Ông chủ, ông thật hài hước, chúng tôi tới để uống trà, gì mà cướp tiền cướp sắc chứ? Cho bản cô nương một bình Bích Loa Xuân thượng hạng.”

Tần Sở nghe tiểu cô nương nói chuyện, hơi buồn cười.

Ông chủ không ngừng ai một tiếng, vội vàng chạy đi pha trà, Lâm Giang ngồi bên cạnh lại chỉ có thể đứng dậy, hành lễ với Tiêu Đạo Ngung.

Tiêu Đạo Ngung nhìn hắn, vẫy tay: “Tới đây, đi báo tin cho chủ tử nhà ngươi, A Sở cô nương là khách quý của Thiên Tuế ta, từ hôm nay trở đi sẽ ở trong phủ của ta.”

Lâm Giang chần chừ, không nhúc nhích.

Tần Sở đã nhận ra người đang nói chuyện là ai, nhưng đã quá muộn để đeo mặt nạ, Tiêu Đạo Ngung ngồi xuống bên cạnh nàng, tùy ý cầm tay nàng.

“Chiêu Hòa Đế cơ, còn nhớ ta không?”

Tần Sở hơi giãy dụa: “Tiêu Đạo Ngung, ngươi buông tay ra, vừa gặp mặt đã động thủ động cước, thật không hổ là ngươi.”

Tiêu Đạo Ngung cười: “Cái này có là gì? Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa từng sờ qua?”

“Háo sắc.” Tần Sở rút tay ra, bổ một chưởng về phía hắn.

Tiêu Đạo Ngung né tránh, cầm quạt gõ nhẹ lên đầu Tần Sở: “Tốt rồi, lúc nhìn thấy còn không đánh lại ta, bây giờ không nhìn thấy còn cậy mạnh cái gì. Nói chuyện hẳn hoi.”

Nàng bĩu môi: “Chuyện gì?”

Tiêu Đạo Ngung uống một ngụm trà: “Ta mang thú ngũ sắc đến, nàng cũng biết đôi mắt của Thụy Thú bình thường không thể phân biệt màu sắc, nếu đổi mắt với Thụy Thú, đến hai màu đỏ xanh nàng cũng chẳng thể phân biệt được. Như vậy sao được chứ? Theo quy củ của Thiên Tuế, chúng ta phải thử hỉ phục cùng nhau đấy, ngộ nhỡ nàng mặc hỉ phục màu đỏ của ta, để cho ta mặc màu xanh, Tiêu Đạo Ngung ta làm gì còn mặt mũi để gặp người khác nữa.”

“Ngươi lại nói bậy, bây giờ ở bên ngoài ta đã là người chết, đại hôn cùng ngươi? Minh hôn sao?” Tần Sở nhíu mày, nàng nói muốn thành hôn với Tiêu Đạo Ngung khi nào? Sao nàng không hề biết chuyện này?

Tiêu Đạo Ngung cầm quạt gõ đầu: “Ai nha, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Minh hôn…xem ra ta phải nghĩ cách để nàng sống lại rồi.”

“Ngươi diễn trò cười gì thế, hôm nay khó khăn lắm ta mới nhàn nhã tới uống trà, Tiêu Đạo Ngung, ngươi không thể nghiêm túc sao?”

“Vậy hẳn là Giang Nguyệt Bạch đủ nghiêm túc nhỉ? Không phải hắn hại nàng mù mắt, ép nàng nhảy núi à? Con người của ta rất tốt, ta phong lưu phóng khoáng, A Sở, nghe lời, ta vốn không thích Giang Nguyệt Bạch, lồng ngực của Đạo Ngung ca ca không ấm áp hơn à? Nàng cũng nên suy nghĩ đến ta, gả cho ta thật ra có nhiều điểm tốt đấy, ví dụ như Giang Nguyệt Bạch thấy nàng sẽ phải hành lễ ba quỳ chín lạy.”

Tần Sở gật đầu, tán thành: “Đúng vậy, đến Thiên Tuế, riêng điểm này tốt rồi, ngẫm lại cũng không tệ, nhìn thấy Giang Nguyệt Bạch ba quỳ chín lạy với ta, hẳn ta sẽ rất vui vẻ.”