Cô đi lên đến chỗ Chương Mỹ thì Chương Mỹ giả vờ té ngã đụng vào cô làm cho cô mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang
Anh đi vào nhà thấy cô ngã liền chạy đến để đỡ cô nhưng không kịp.
Chỉ chớp mắt vài giây thôi cô đã nằm cuối cầu thang , xung quanh cô toàn là máu nan ra cả một vùng
Anh hớt hải chạy đến ôm cô , Ngải Luân lập tức đi gọi xe cứu thương , còn Chương Mỹ thì đứng bất động trên tầng.
Chương Mỹ không ngời rằng cô lại bị thương nặng như thế chỉ nghĩ rằng ngã xuống chỉ có xước chân tay một chút
Chương Mỹ mặt tái xanh ấp a ấp úm nói :" anh ......!anh .......!anh em ....!em không có cố ý "
Anh ôm toàn bộ cơ thể cô vào lòng , người anh dính toàn là máu của cô quay mặt lên tức giận quát :" CÂM MIỆNG "
- Em ..............!
Mắt anh hằn lên tia máu nhìn Chương Mỹ căm phẫn nói :" em muốn giết chết Duy An đúng không ? "
- Em không có
Ngải Luân chờ ở ngoài đợi xe cứu thương , cuối cùng xe cứu thương cũng đến Ngải Luân hớt hải chạy vào báo cho anh biết :" Tử Thần xe cứu thương tới rồi "
Anh lập tức bế cô ra ngoài vừa ôm cô chạy ra ngoài vừa khóc còn liên tục nói lảm nhảm như một người điên :" Duy An em không được chết.
Em là của anh mãi mãi , anh chưa cho phép em chết thì đừng hòng em có thể chết.
Em phải cố gắng sống , em không được rời xa anh thêm một lần nào nữa , anh không muốn mất em mãi mãi đâu "
Lần đầu tiên trên đời anh thật sự khóc cũng là lần đầu tiên anh khóc và đau khổ vì một người con gái và cũng là lần đầu tiên anh sợ mất cô đến đỉnh điểm như bây giờ
Chương Mỹ sợ hãi mặt vẫn tái xanh chạy xuống cầu thang mà chân tay bủn rủn run rẩy nắm lấy tay Ngải Luân khóc nói :" em .....!em không có cố ý "
Ngải Luân im lặng không nói lời gì Chương Mỹ thấy vậy nói :" anh ......!anh phải tin em "
Ngải Luân im lặng một lúc mới nói :" anh tin em nhưng anh trai của em thì .............!"
- Tại sao chứ ? Chẳng phải chỉ là một đứa con gái tầm thương thôi sao ? Vì sao anh trai lại ra nông nỗi này ?
- Quan trọng là người con gái đó là người mà anh của em yêu rất nhiều vả lại cô ấy đã từng là người con gái xa lại đầu tiên gần gũi với anh trai của em
- Anh nói vậy là có ý gì ?
- Thì ..........
- Anh biết những gì hãy nói cho em biết đi em cầu xin anh đó
- Haizzz ! Được rồi anh sẽ nói hết cho em biết
- Anh mau nói đi , cụ thể là thế nào ?
- Anh cũng không nhớ rõ nữa
- Anh mau nói đi
- Rồi rồi anh biết rồi ! Em còn nhớ hồi xong nhỏ anh của em đã bị bắt cóc không ?
- Có em nhớ ! hình như lúc đó em 6 tuổi.
Nhưng có liên quan gì đến Duy An
- Có liên quan chứ ! Lúc anh em bị bắt cóc chính bố của Duy An đã vô tình cứu anh của em và mang về nhà.
Lần đầu tiên anh của em gặp Duy An có lẽ anh của em đã yêu cô ấy tư cái nhìn đầu tiên.
Anh của em ở nhà của Duy An mấy hôm thì ba mẹ em đến đón anh em về.
Từ lúc anh em về đế nhà anh em thế nào chắc em cũng biết rồi nhỉ ?
- Biết gì ? ( Chương Mỹ ngơ ngác hỏi )
- CÁI GÌ ? Haizzzz được rồi để anh kể nốt cho em nghe , em đúng là ngốc thật
- Nói nhiều
- Từ lúc anh em về tới nhà thì không ăn uống không ngủ suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng rồi nhìn ra cửa sổ
- Ể ! Có cả chuyện đó nữa sao ?
- Em có cho anh kể tiếp không đấy ? ( Ngải Luân khó chịu nói )
- Anh kể tiếp đi
- Không được xen ngang lần nữa
- Uk ! Không xen ngang nữa
- Anh em cứ thế gần một tuần cuối cùng ba mẹ em hứa là nếu anh của em ăn uống đầy đủ sẽ đưa anh của em đến gặp Duy An.
Trưa hôm đấy anh của em rất là vui vẻ hớn hở ăn cơm nhưng khi đến nhà cô ấy thì cả nhà cô ấy đã chuyển nhà đi rồi cũng từ lúc ấy anh của em càng ngày càng lạnh lùng càng ngày càng ít nói và rất hay giận dữ.
Đến khi anh em trưởng thành thì anh em dùng chính địa vị cao để tìm cô ấy nhưng lại không tìm được cho đến một ngày anh của em vô tình gặp cô ấy đang làm việc tại quán và phê.
Chính anh em đã sắp đặt cho cô ấy bị đuổi việc kể cả là khi cô ấy làm bảo mẫu cũng chính tay anh em sắp đặt tất cả chỉ vì ở bên cạnh cô ấy.
Từ khi có cô ấy bên cạnh anh của em càng ngày càng vui vẻ không ít nói và lạnh lùng như trước nữa.
Nhưng lại hay nổi giận vô cớ khi có một người khác giới lại gần cô ấy
- Không lạnh lùng như trước ?
- Thì đúng vậy mà em để ý mà xem từ khi có cô ấy anh em có bao giờ lạnh lùng với người nhà và người thân nữa đâu
- Thật vậy sao ?
- Đương nhiên rồi em đúng là ngốc mà
- Anh mới là ngốc , cả nhà anh đều ngốc
- Được rồi anh ngốc được chưa
- Thật ra lúc đó ......
- Lúc nào ?
- Lúc anh em bị bắt cóc ý ! Lúc đó em đang ở pháp nên ........!
- Thôi không sao mọi việc đã qua rồi thì cho nó qua đi , em có muốn đến bệnh viện cùng anh không ?
- Nhưng em đến đó sẽ không ............
- Không sao đâu ! Có anh ở đây mà
- Uk!
Vừa đi trên đường Chương Mỹ vừa hối hận vì những việc mà mình đã gây ra cho cô và đã suy nghĩ không đúng về cô
Trước đây Chương Mỹ nghĩ cô chỉ là muốn đào mỏ anh nên mới đến với anh khi đã hiểu ra sự thật thì lại nghĩ anh thật trơ trẽ , không có tính chất của một người đàn ông khi lừa cô để được ở bên cô mà không phải là đường đường chính chính theo đuổi cô.