Cứ thế ngày qua ngày cuối cùng hai tháng đã định của anh và mẹ anh cũng đã đến nhưng cô vẫn chứ tỉnh lại.
Ba người đi du lịch giờ có mỗi mẹ anh về.
Mẹ anh vừa về đến nhà thì lập tức gọi điện cho anh về nói là có việc gấp cần anh về nhà để giải quyết
Anh bất đắc dĩ để cô ở lại bệnh viện , anh chần chừ mãi cuối cùng cũng không anh vẫn không lỡ rời xa cô 15 phút , 30 phút , 60 phút mẹ anh vẫn chưa thấy anh về nhà lại gọi cho anh.
Anh lần này không thèm nghe máy mẹ anh tức phát điên lên nhưng cũng vẫn phải nhẫn lại gọi cho anh 1 cuộc , 2 cuộc 3 cuộc , 4 cuộc anh vẫn không nghe máy , anh cứ để cho mẹ anh gọi hết chuông thì thôi
Mẹ anh tức quá không nói lên lời lên nhắn tin 1 tin nhắn , 2 tin nhắn , 3 tin nhắn ........! anh vẫn không thèm xem anh chỉ có chăm chú nhìn cô
Mẹ anh cứ hết gọi điện thì quay ra nhắn tin mãi cho đến khi tin nhắn hơn 100 tin và cuộc gọi nhỡ hơn 80 cuộc , anh không chịu được sự phiền phức của mẹ mình nhắn tin trả lời lại :" đừng làm phiền "
Mẹ anh rất vui mừng khi anh cuối cùng cũng nhắn tin lại nhưng khi vào đọc thì mẹ anh biến đổi sắc mặt rất là khó coi nghĩ :" mình gọi và nhắn tin cho nó bao nhiêu lần như thế mà đổi lại câu đừng làm phiền thôi sao ? "
Mẹ anh nhanh chóng nhắn lại :" con mà không về thì mẹ sẽ gọi và nhắn tin cho đến khi con chịu về nhà mới thôi "
Anh không còn cách nào đành phải về nhà vì anh sợ mẹ mình cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Anh nhắn lại :" 15 phút "
Mẹ anh rất hài lòng về câu trả lời của anh.
Còn về phần anh thì kêu là 15 phút sẽ về nhưng thật ra thì 20 phút rồi vẫn chưa rời khỏi phòng của cô
Mẹ anh bắt đầu mất kiên nhẫn vì anh rất quản rất chặt chẽ về thời gian chỉ cần bên đối diện đến chậm 1 giây thôi thì anh sẽ đi nhưng giờ anh không chỉ đến muộn 1 gian mà là 5 phút.
Mẹ anh bắt đầu gọi cho anh , anh khó chịu nhấc máy lên nói :" sắp về đến rồi ! " nói xong là anh tắt máy
Mẹ anh không nói gì để máy xuống bàn lặng lẽ đợi anh về.
Bên anh thì anh vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh của cô , anh lưu luyến mãi mới rời đi được
Trước đây toàn là Chương Mỹ nhắc nhở anh đi làm sớm hơn 30 phút , vì Chương Mỹ biết anh sẽ lưu luyến mãi mới đi nhưng anh đi làm chưa đầy 2 tiếng là anh đã ở bệnh viện rồi
Ra khỏi bệnh viện anh dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà chưa đây 10 phút sau anh đã ngồi đối diện mẹ anh ở trong nhà rồi
Anh ngồi xuống bình tĩnh nói :" có 5 phút thôi mẹ có gì nói đi "
- Đừng có bủn xỉn về thời gian với mẹ như thế chứ
- Đã trôi qua 15 giây ( anh vừa nhìn đồng hồ vừa nói )
- Haizzz ! Con chuẩn bị đi đồ đi mai sang singgapo với mẹ , mẹ thấy nơi ấy khá đẹp và vừa vặn thích hợp với gia đình mình ở bên đó nên đã quyết định là định cư ở đó rồi
- Không đi !
- Tại sao ?
- Duy An ở đâu con ở đấy
- Tại sao con cố chấp quá vậy ? Mẹ đã nghe tình hình rồi , đã hơn một tháng cô ta không tỉnh lại có lẽ cả đời cũng vậy.
Con định lãng phí thanh xuân của mình như vậy sao ?
- Thanh xuân của con là cô ấy .
- Haizzz ! Ta không nói lại được con , con làm gì thì làm , ta không xen vào nữa.
Nhưng con phải nhớ lúc con bé tỉnh lại phải cho con bé đó sang singgapo ở với ta vài hôm nhưng mà con hãy nhớ lúc đó chắc chắn phải có tin vui đó nhớ chưa ?
- Được !
- Mai mẹ sẽ đi rồi con không phải tiễn cứ ở bệnh viện mà chăm sóc con bé
- ...........
Anh im lặng không nói tiếng nào đi về bệnh viện
Vậy là cứ như vậy ngày qua ngày anh cứ luận quẩn ở bệnh viên và công ty.
Đa số thời gian ở công ty ngày càng ít hơn thời gian anh ở bệnh viện ngày càng nhiều lên
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua , trôi qua một cách im lặng và lặng lẽ cuối cùng một năm cũng đã trôi qua anh vẫn thấy cô không có chuyện biến gì anh dần dần mắt đi sự lạc quan và tin tưởng rằng cô có thể tỉnh lại
Nhưng chính lúc anh mất đi sự lạc quan và tin tưởng đó thì cô đã cho anh thêm hy vọng.
Cô nhích ngón mấy ngón tay khô Khan bên cạnh anh , anh thấy vậy mà vui mừng ấn chuông loạn xạ
Bác sĩ đến kiểm tra một loạt rồi nói :" chúng mừng anh , cô nhà đã có chuyển biến tốt chỉ cần anh thường xuyên chăm sóc trò chuyện với bệnh nhân thì chắc là không lâu nữa cô nhà sẽ tỉnh lại "
- Thật không ? Bác sĩ không lừa tôi chứ ? Tôi không nghe nhầm chứ ? ( anh vui mừng nói )
- Tôi nói thật ! Anh không nghe nhầm đâu
Bác sĩ khá là bất ngờ khi thấy anh như vậy vì mỗi lần đến khám cho cô là anh lạnh lùng nhìn bác sĩ , như thể là hận không đóng băng được người trước mặt đụng vào người của cô vậy
Anh quay về vẻ nghiêm nghị lạnh nhạt nói :" anh có thể ra ngoài "
Bác sĩ vừa ra ngoài thì anh đã ôm chần lấy cô vui vẻ , nhìn anh bây giờ không khác gì một kẻ ngốc cả