Sau khi Tiêu tướng quân khởi hành, Trịnh phụng ngự phát hiện bệnh nhân của hắn đột nhiên trở nên bớt lo, từ bằng mặt không bằng lòng biến thành nói gì nghe nấy, quả thực tuân theo lời dặn như khuôn vàng thước ngọc.
Không đến một tháng, hắn đã có thể ném quải trượng đi dạo trong viện tử.
Hoa sen trong Sơn Trì Viện nở rồi tàn, lại là mùa lá rụng, hồng nhạn bay về phương Nam trong năm, thân thể hắn cuối cùng khôi phục được bảy tám phần như trước, chỉ là do xao nhãng mấy tháng, cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm vẫn chưa khôi phục như lúc cường thịnh. Nhưng đó cũng là so với bản thân hắn, bọn Tống Cửu đã không phải là đối thủ của hắn, Quan Lục cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi.
Cách vài hôm Trưởng công chúa lại tới thăm hắn, thấy thân thể Hoàng đệ dần khôi phục, biết thời điểm chia cách gần ngay trước mắt, quả nhiên, hôm nay nàng mới vừa hạ triều, đã nhận được thư đưa tới từ Thường An phường, mời nàng và phò mã ngày mai đến Sơn Trì Viện một chuyến.
Hôm sau là ngày hưu mộc, Trưởng công chúa vất vả lắm mới có thể ngủ nướng, ngủ một mạch đến mặt trời lên cao, mới cùng phò mã ngồi xe ngựa đến Sơn Trì Viện.
Xe ngựa chạy vào cổng phường Thường An, Trưởng công chúa không nhịn được nhắc nhở: "Tam Lang sắp đi rồi, lát nữa chàng gặp đệ ấy đừng nổi giận đấy."
Phò mã lạnh lùng nói: "Biết rồi."
Hắn vốn dĩ đã tính toán xong xuôi, ở Ngự Sử Đài mấy năm, sau đó chuyển sang ngoại quan, khi đó hài tử đã lớn một chút, có thể chịu được hành trình gập ghềnh, đúng lúc mang theo thê nhi đến lãnh hội phong cảnh Giang Nam một chút.
Nào biết Hoàn Huyên đi một nước này, chẳng những Trưởng công chúa phải giám quốc, hắn cũng phải gánh toàn bộ Ngự Sử Đài này.
Hắn không nhịn được nói: "Tam đệ kia của nàng tính kế thật giỏi, bản thân thì đi tiêu dao, tính kế chúng ta rõ rõ ràng ràng đấy."
Trưởng công chúa biết hắn tức nghẹn một bụng, chỉ đành vỗ lên mu bàn tay hắn: "Thập Lang còn nhỏ, chờ đệ ấy lớn đến tuổi có thể tự mình chấp chính, chúng ta sẽ quăng cái gánh này cho đệ ấy."
Phò mã hừ lạnh một tiếng: "Đến khi Tân đế có thể tự mình chấp chính cũng đã qua nhiều năm, đến lúc đó không biết trong triều có quang cảnh gì."
Hắn không nói quá rõ ràng, nhưng Trưởng công chúa hiểu ý của hắn. Hoàn Huyên để nàng giám quốc, thứ nhất là quân chủ non trẻ, xác thật không có ai thích hợp hơn nàng, thứ hai là bởi vì quan hệ tỷ đệ của bọn họ rất tốt, để nàng cầm quyền có lợi cho Tiêu Linh và Tam trấn, thứ ba là chấp chính mấy năm tất nhiên nàng sẽ có được thế lực không thể khinh thường trong triều, đến lúc đó Tân đế tự mình chấp chính, chỉ cần có nàng cản trở, hắn cũng không dám tùy tiện động đến Tam trấn —— dù biết bí mật giả chết của Hoàn Huyên, một Trưởng công chúa có thực quyền gần ngay trước mắt còn nguy hiểm hơn "Tiên đế" mai danh ẩn tích ở Tam trấn xa xôi.
Một cái nhấc này của Hoàn Huyên có thể nói là một mũi tên bắn ba con chim, lớn nhất chính là bảo đảm người trong lòng vô ngu*.
(Ji: *Từ này nghĩa sâu nên mình để nghĩa gốc nhé, nghĩa là không còn lo lắng, bình an vui vẻ, an toàn...)
Trưởng công chúa xoa bụng, nhẹ nhàng thở dài: "Cũng không thể trách đệ ấy, mấy năm nay hoàng tỷ như ta chưa từng quan tâm đệ ấy."
Phò mã không nói gì, chỉ nắm lấy tay thê tử.
Bất tri bất giác xe ngựa đã chạy vào Sơn Trì viện.
Yến tiệc tổ chức tại chính đường Thanh Hàm viện, ngoại trừ phu phụ Trưởng công chúa và phò mã, chỉ có Dự Chương Vương —— người trong thành Trường An biết bí mật này trừ Hoàn Huyên, cũng chỉ có ba người bọn họ và Trịnh y quan.
Hoàn Minh Khuê phá lệ không đến trễ, thậm chí còn sớm hơn cả phu phụ bọn họ.
Mọi người nhập tiệc, món trân quý rượu ngon dâng lên tựa nước chảy, Hoàn Huyên nâng ly rượu lên nói: "Hôm nay mời chư vị tới hàn xá một chuyến, là để từ biệt với chư vị."
Tuy rằng Trưởng công chúa sớm đã đoán được, vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát, lần từ biệt này, không biết năm tháng nào lại gặp nhau.
"Ngày nào khởi hành?"
Hoàn Huyên nói: "Mười chín tháng này."
"Vậy chỉ có ba ngày..." Trưởng công chúa lẩm bẩm.
Hoàn Huyên gật đầu.
"Hành trang đã chuẩn bị xong chưa?" Trưởng công chúa hỏi tiếp, "Dự định mang theo bao nhiêu nhân mã?"
Hoàn Huyên nói: "Lần này hành trang đơn giản, mang mười mấy người."
Trưởng công chúa nhướng mày: "Như vậy sao được!"
Ngay sau đó nàng hiểu ra, Hoàn Huyên đổi thân phận, không còn là Hoàng đế, cũng không phải thân vương, những nhân mã trước kia không thể tính là của hắn nữa.
Nàng nói: "Những thị vệ trước kia đệ mang hết đi, ta trích thêm hai trăm thị vệ trong phủ ta cho đệ."
Hoàn Huyên muốn nói gì đó, Trưởng công chúa quả quyết nói: "Tuy đệ không muốn tiếp tục làm người Hoàn gia, nhưng vẫn là đệ đệ của ta, ta không cho phép đệ tay không đến Hà Sóc."
Nàng dừng một chút, tức giận nói: "Dù là đi hòa thân cũng mang của hồi môn chứ, đệ đệ giản dị nhưng ta không thể vứt như thế được."
Hoàn Minh Khuê "Xì" cười thành tiếng.
Hoàn Huyên trừng mắt liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Có người mong được đi hòa thân, đáng tiếc chẳng ai cần."
Hoàn Minh Khuê nói: "Phải, phải, không bằng Huyên công chúa hoa dung nguyệt mạo, bình định biên quan liền dựa vào đệ rồi."
Trưởng công chúa nhìn mặt hoàng đệ càng lúc càng đen, sợ bọn họ một lời không hợp liền đánh nhau, vội chuyển chủ đề: "Lúc trước Lục đường đệ nói muốn đến Giang Nam, không biết khi nào lên đường?"
Hoàn Minh Khuê liếc sang Hoàn Huyên, thở dài: "Cũng không biết vì ai mà kéo hết nửa năm nay, mà có người không cảm kích, cả ngày làm mặt lạnh."
Hoàn Huyên nói: "Đương nhiên là vì đầu bếp và rượu ngon của ta."
Hoàn Minh Khuê vỗ vai Hoàn Huyên nói: "Không ai hiểu ta bằng Tử Hành."
Hoàn Huyên nói: "Đầu bếp và rượu đều để lại cho huynh."
Hoàn Minh Khuê có chút bất ngờ, ngay sau đó nói: "Đệ mang tới Hà Sóc đi."
Hoàn Huyên kinh ngạc nói: "Huynh không cần à?"
Hoàn Minh Khuê nói: "Dù sao ta cũng muốn đến Hà Sóc."
Trưởng công chúa ngạc nhiên nói: "Quyết định lúc nào thế?"
Hoàn Minh Khuê cười nhấp một ngụm rượu: "Mới vừa rồi, ta thấy Huyên công chúa thiếu một người đưa thân, chỉ có đường huynh là ta đây miễn cưỡng đi một chuyến."
Hoàn Huyên cương quyết nói: "Đừng có mơ."
Hoàn Minh Khuê chầm chậm nói: "Tam trấn cũng không phải do đệ định đoạt, Tiêu tướng quân trước khi đi còn thịnh tình mời tiểu vương rảnh rỗi đến Hà Sóc chơi đấy. Đệ không đưa ta theo thì tự ta cũng có thể đi."
Hoàn Huyên nói: "Không phải huynh hẹn gặp Trình Trưng ở Giang Nam sao? Chẳng lẽ muốn thất hẹn?"
Hoàn Minh Khuê nói: "Ta đang định nói với đệ đây."
Hắn lấy ra một bức thư gấp từ trong tay áo, giơ lên: "Hôm trước vừa nhận được thư Trình công tử gửi tới, huynh ấy du lịch từ Nam đến Bắc, đúng lúc thuận đường đến Hà Sóc bái phỏng Tiêu tướng quân một chút, tính ra, tháng mười sẽ đến Ngụy Bác."
Mi tâm Hoàn Huyên giật giật.
Hoàn Minh Khuê cười khúc khích, mở thư ra, phía trên rải phấn vàng, vẽ hoa đào, một bài thơ ngũ ngôn với bút tích tú lệ, làm gì có thư của Trình Trưng chứ.
Hắn cười nói: "Gạt đệ đấy, đây là thơ của Tiểu Hương Tuyết ở Bình Khang phường tặng ta."
Hoàn Huyên không nói hai lời, đoạt lấy từ trong tay hắn, thành thục xé thành mảnh nhỏ.
Nụ cười Hoàn Minh Khuê cứng ngắc, môi run run: "Đệ... Đệ đệ đệ...... Hoàn Tử Hành đệ vậy mà xé thơ tình mỹ nhân viết cho ta! Thù này không đội trời chung!"
Hoàn Huyên xốc mí mắt: "Xé thơ tình tính là gì, ta còn có thể xé huynh đấy."
Hoàn Minh Khuê cười lạnh ba tiếng, bỗng nhiên nắm lấy một khối Cổ Lâu Tử ném về phía Hoàn Huyên.
Hoàn Huyên lập tức tránh đi, nhưng dầu trong thịt băm vẫn bắn lên người hắn.
Thịt dê băm này không phải là Tùy Tùy làm, mùi thịt dê tanh nồng, Hoàn Huyên suýt nữa nôn ra, đứng bật dậy, cũng không quay đầu lại mà lao ra khỏi nhà chính, vọt vào dục đường.
Chờ hắn rửa sạch thân thể thay xiêm y trở lại bữa tiệc, Hoàn Minh Khuê đã say ngất nằm bò trên án.
Trưởng công chúa xoa thái dương, không nhịn được bật cười: "Bao lớn rồi, còn như tiểu hài tử."
Hoàn Huyên gọi người đỡ Hoàn Minh Khuê đến sương phòng, lại sai nội thị dọn thực án thay bàn trà.
Trưởng công chúa đưa mắt ra hiệu với phò mã.
Phò mã lấy cớ thay y phục, đứng dậy ra ngoài.
Trong đường chỉ còn hai tỷ đệ, Trưởng công chúa nhận một hộp gỗ đàn khoảng một thước từ trong tay thị nữ, sau đó bình lui hạ nhân.
Nàng mở hộp ra, là một hộp chứa đầy ngọc trai đá quý tốt nhất, tỏa sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn.
Trưởng công chúa đẩy hộp đến trước mặt đệ đệ: "Đệ nhận đi."
Hoàn Huyên vội chối từ: "Đã nhận nhiều ân tình của hoàng tỷ, Tam Lang thẹn không dám nhận."
Hắn dừng một chút nói: "Với cả ta không thiếu tiền tài."
Trưởng công chúa liếc hắn một cái: "Biết đệ không thiếu tiền, nhưng đây là tâm ý của Hoàng tỷ. Hoàng tỷ không thể tới hôn lễ của đệ và Tiêu tướng quân, hạ lễ này cho đệ trước."
Lúc này Hoàn Huyên mới nói: "Đa tạ Hoàng tỷ."
Trưởng công chúa nói: "Ta là thân tỷ của đệ, khách khí với ta làm gì. Nếu có lòng thì hồi kinh thăm bọn ta, nhớ mang theo tiểu chất nhi tiểu chất nữ của ta nữa đấy."
Hoàn Huyên nói: "Ta từng đáp ứng với Phụ hoàng, đời này không nhập kinh."
Trưởng công chúa nói: "Hoàn Huyên không thể nhập kinh, hiện tại đệ còn là Hoàn Huyên sao?"
Hoàn Huyên im lặng.
Trưởng công chúa nói: "Phụ hoàng chẳng qua là sợ tương lai đệ sẽ hối hận không cam tâm, nhưng nếu đệ hối hận không cam lòng, muốn lấy lại giang sơn của mình, há vì một lời hứa mà bị trói buộc được chứ?"
Hoàn Huyên gật đầu: "Ta hiểu."
Trưởng công chúa ngập ngừng nói: "Trước khi đi đệ thật sự không định đi gặp Thái Hậu một lần sao?"
Hoàn Huyên nói: "Thỉnh Hoàng tỷ giữ bí mật giúp ta."
Đến nay Thái Hậu vẫn không biết hắn chưa chết, chuông tang ngày ấy vang lên, bà hô lên một tiếng bi thương rồi hôn mê, sau khi tỉnh lại có chút thần trí không rõ.
Trưởng công chúa thở dài: "Hôm qua ta đến thăm bà ấy, Thái Hậu từ lúc đệ... sau đó tinh thần vẫn luôn không ổn, ban ngày cũng bắt đầu nói mê rồi..."
Dường như bà không phân biệt được người chết là Trưởng tử hay Tam tử, lúc thanh tỉnh thì ngồi một mình không nói lời nào, lúc hồ đồ thì gọi tên Trưởng tử.
Hoàn Huyên hờ hững nói: "Hoàn Huyên đã chết rồi, từ nay về sau ta không còn liên quan đến bà ấy. Như vậy với bà ấy hay với ta đều tốt."
Trưởng công chúa biết hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ chuyện Thái Hậu hạ độc Tiêu Linh, cũng biết mình không có tư cách gì khuyên hắn và mẫu hậu giải hòa, chỉ có thể trầm mặc gật đầu.
Hai người nói xong, phò mã cũng trở lại từ tịnh thất.
Hoàn Huyên nói với Trưởng công chúa: "Hoàng tỷ còn đang mang thai, ta không giữ mọi người lâu nữa."
Trong mắt Trưởng công chúa lấp lánh ánh nước: "Tam Lang, các đệ phải thật tốt..."
Hắn che giấu thân phận lặng lẽ xuất thành, tất nhiên Trưởng công chúa không thể đến đưa tiễn, lần này có lẽ chính là lần gặp mặt cuối cùng.
Hoàn Huyên cũng bất giác xúc động, cúi người thật thấp nói: "Hoàng tỷ bảo trọng."
Hắn tiễn hai người thẳng đến ngoài cửa, tiễn lên xe ngựa, rồi nhìn theo xe ngựa chạy ra khỏi Sơn Trì viện, đến khi xe ngựa biến mất ở đầu ngõ, lúc này mới quay trở về.
......
Trưởng công chúa cùng phò mã vừa đi, Cao ma ma đã trở lại từ nhà chất nhi ở Lam Điền, chất nhi của bà lại sinh tôn nữ, lần trước bà đi tiệc đầy tháng, lại ở Lam Điền một đoạn thời gian nữa.
Hoàn Huyên gọi Cao ma ma vào viện hỏi: "Ma ma tính ở Lam Điền hay Vương phủ hoặc Sơn Trì Viện?"
Lão ma ma vừa nghe liền sa sầm mặt: "Điện hạ ghét bỏ lão nô không còn dùng được, muốn vứt bỏ lão nô sao?"
Hoàn Huyên sửng sốt, từ nhỏ hắn được Cao ma ma chăm sóc lớn lên, đương nhiên hắn không muốn chia xa với bà, nhưng suy cho cùng tuổi tác bà đã cao, lại có một chất nhi nguyện hiếu thuận và chăm sóc, bà thật sự không có lý do gì để theo hắn đến Hà Sóc.
"Kinh thành đến Hà Sóc ngàn dặm, với lại phương Bắc mùa đông khắc nghiệt, ta lo lắng..."
Không đợi Hoàn Huyên nói xong, Cao ma ma liền nói: "Lo lắng lão nô không chống đỡ nổi ở Hà Sóc? Không lẽ Hà Sóc không có bà lão sao? Điện hạ cứ yên tâm, bộ xương già này của lão nô còn cứng lắm, lão nô chưa giúp các người nuôi lớn tiểu thế tử tiểu quận chúa thì vẫn chưa nỡ chết đâu."
Hoàn Huyên bất đắc dĩ nói: "Ma ma, ta đã không còn là thân vương rồi."
Cao ma ma vỗ trán: "Xem trí nhớ của lão nô này, vậy thì là tiểu lang quân tiểu cô nương."
Hoàn Huyên nói: "Ma ma thật sự muốn theo ta đến Hà Sóc sao? Bà có thân nhân ở Lam Điền..."
Cao ma ma nói: "Người ta có phụ mẫu của mình phải phụng dưỡng, lão nô tham gia náo nhiệt làm gì."
Bà dừng một chút, đôi mắt mờ bỗng nhiên tỏa sáng, háo hức nói: "Cả đời này của lão nô xa nhất chỉ đi đến Lam Điền, cũng muốn tiếp thu thêm kiến thức đấy! Tiểu lang quân đừng ngại lão nô già, ta là người già nhưng tâm không già."
Hoàn Huyên không nhịn được cười: "Được, vậy ta đây sẽ mang theo ma ma đi lãnh hội non sông gấm vóc một chút."
Ba ngày sau, Hoàn Huyên khởi hành rời khỏi kinh thành.
Ba trăm thân vệ của hắn không chút do dự quyết định theo hắn đến Hà Sóc, hơn nữa Trưởng công chúa cho hắn thêm một trăm thị vệ, cùng nô bộc trong phủ nguyện ý theo tới Hà Sóc, tổng cộng gần khoảng 500 người.
Đội ngũ năm trăm người rời kinh thành dù thế nào cũng không thể qua mắt được kẻ có tâm, Trưởng công chúa dứt khoát cho bọn họ một thân phận đặc phái đoàn, quang minh chính đại đến Tam trấn "thăm hỏi quân binh".
......
Phủ Tiết Độ Sứ Tam trấn Hà Sóc.
Tùy Tùy sáng sớm rời giường, mang đao đẩy cửa ra, vừa xuống bậc thang, bỗng phát hiện hoa mai trong đình đã nở.
Nàng nao nao, bất tri bất giác lại đến mùa đông năm nay.
Năm nay mùa đông tới sớm, mới tháng mười cảnh vật đã tràn ngập băng tuyết.
Chỉ cách ước hẹn thả đèn của bọn họ hai tháng, Hoàn Huyên vẫn chưa tới.
Hắn đã xuất phát từ đầu tháng bảy, theo lý mà nói sớm nên tới rồi, nhưng hắn không những không xuất hiện, hai tháng nay còn bặt vô âm tín —— cũng không thể trách hắn, nếu phải trách cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo, bởi vì đoàn người bọn họ đến gần Hà Dương, chưa được mấy ngày thì Hà Dương liền có lưu dân phát binh nổi loạn, dịch lộ cắt đứt, thư từ không truyền được.
Tuy rằng Tùy Tùy biết hắn mang theo mấy trăm tinh vệ, nhưng còn có lão nhân gia như Cao ma ma đi theo, nếu không khéo rơi vào giữa phản quân người đông thế mạnh không biết có thể an toàn hay không.
Nhưng vào thu đông biên quan không yên, nàng không thể rời phủ Tiết Độ sứ, chỉ có thể phái một nhánh thân binh đến Hà Dương tiếp ứng, qua hai mươi ngày, vẫn chưa có thư truyền trở về.
Từng ngày qua đi, nàng càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Luyện xong một bộ đao trong lúc tinh thần bất an, trở về phòng tắm gội thay y phục xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng ủng.
Điền Nguyệt Dung đẩy cửa tiến vào, bước nhanh về phía nàng: "Đại tướng quân!"
Tùy Tùy nói: "Có tin tức Hoàn Huyên à?"
Trong mắt Điền Nguyệt Dung hiện lên một tia bỡn cợt: "Trái lại không có."
Ánh mắt Tùy Tùy trầm xuống: "Có chuyện gì?"
Điền Nguyệt Dung "Chậc" một tiếng: "Có người dẫn một đội nhân mã tới quy phục Đại tướng quân."
Tam quân Hà Sóc bên ngoài nổi tiếng, thường có chủ soái lưu dân mang theo nhân mã của mình tới quy phục, Tùy Tùy không lấy làm lạ: "Có bao nhiêu nhân mã?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Thuộc hạ cũng chỉ lướt sơ qua, ước chừng khoảng năm sáu ngàn người, ngựa có hơn một ngàn con."
Tùy Tùy kinh ngạc nói: "Nhiều thế?"
Người nhiều cũng còn thôi, hơn một ngàn con ngựa cũng không phải số nhỏ.
Nàng nói: "Những người đó từ đâu tới? Thủ lĩnh có lai lịch gì?"
Nàng trầm ngâm: "An trí binh mã ở ngoài thành, đưa thủ lĩnh đó tới gặp ta."
Điền Nguyệt Dung nhịn không được cười thành tiếng: "Nhân mã đến từ Hà Dương, thuộc hạ không biết lai lịch của thủ lĩnh đó, chỉ biết hắn tên họ là gì."
Tùy Tùy cuối cùng nhận ra nàng ta bất thường, xốc mí mắt nói: "Tên họ là gì?"
Không đợi Điền Nguyệt Dung nói, ngoài cửa vang lên một thanh âm quen thuộc: "Người này họ Lộc, chữ Lộc trong hươu nai."
Một người vén rèm đi vào, trong tay cầm một cành bạch mai hé nở, trong mắt chứa đầy ý cười: "Kẻ hèn này Lộc Tử Hành, gặp qua Tiêu đại tướng quân."