Sau khi Tùy Tùy trở lại thiền viện, tác dụng của thuốc trong trà dần dần qua đi, Xuân Điều chậm rãi tỉnh lại, nhìn thoáng qua sắc trời, giật nảy mình: "Ối, mặt trời đã ngả về tây, nếu không quay về cửa thành sẽ đóng lại đấy."
Nói rồi vội vàng bò dậy sắp xếp lại chăn đệm.
Tùy Tùy nói: "Không vội, ta đã xem canh giờ, vẫn còn kịp."
Hai người ra sân, tìm tăng nhân tiếp khách kia trả tiền trà bánh, tăng nhân bưng một rổ quả hồng tới, nói với Tùy Tùy: "Tiểu tăng thấy hai vị thí chủ thích ăn quả hồng, hái một rổ để thí chủ mang về, hai vị chớ ghét bỏ."
Tùy Tùy nói "Sư phụ quá khách khí rồi."
Tăng nhân tiếp khách nói: "Tệ chùa ít có người tới, trong rừng phía sau có nhiều quả hồng, ăn cũng không hết."
Tùy Tùy nháy mắt với hắn, cười tiếp nhận: "Vậy thì đa tạ sư phụ."
Hai má tăng nhân đỏ lên, vẻ mặt có chút nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nhìn nàng.
Xuân Điều nhận lấy rổ từ trong tay Tùy Tùy, hai người chủ tớ từ biệt tăng nhân tiếp khách kia, rồi rời khỏi cổng chùa.
Tăng nhân tiếp khách kia đứng ngoài cổng hồi lâu, cho đến khi hai người biến mất ở cuối tầm mắt, mới cúi đầu xuống.
Lúc vào thành đã chạng vạng, trong tiếng trống chiều hôm vang dội của thành Trường An, xe ngựa lộc cộc chạy về phía Nam thành.
Trở lại Sơn Trì Viện, trời đã tối hẳn, trên hành lang đã thắp đèn lồng.
Cao ma ma nói: "Sao đi lâu như vậy?"
Xuân Điều có chút ngượng ngùng, Tùy Tùy nói: "Bọn ta ăn chút cơm chay, ta hơi mệt nên ngủ một giấc."
Xuân Điều cười, chỉ rổ trong tay: "Bọn ta mang theo quả hồng trở về, ma ma nếm thử."
Không đánh người đang cười, Cao ma ma bĩu môi, không tiếp tục tóm chặt không buông, vừa chuẩn bị cơm canh, vừa lải nhải hỏi sự sôi nổi của hội Phật.
Tùy Tùy rửa sạch mặt mày, thay xiêm y, lấy bùa bình an cầu được trong chùa đưa cho Cao ma ma.
Cao ma ma nói: "Có thay điện hạ cầu chưa?"
Tùy Tùy trên danh nghĩa là đi cầu phúc thay Hoàn Huyên, đương nhiên có phần của hắn. Nàng móc ra đưa cho Cao ma ma xem, cái này cũng không có gì khác với cái bên cạnh, chẳng qua là dùng vải lụa màu xám bạc.
Cao ma ma lật xem túi lụa nhỏ, ghét bỏ nhăn mày: "Người cứ như vậy tặng cho điện hạ sao?"
Tùy Tùy kinh ngạc nói: "Nếu không thì sao?"
Cao ma ma liếc nàng một cái, có chút hận sắt không thành thép, muốn nói nữ tử này, quyến rũ thì quyến rũ thật, nhưng tựa hồ trời sinh thiếu gân cốt, không biết làm sao khiến người khác vui vẻ, dường như từ lúc bắt đầu không hề có ý lấy lòng người khác.
Lão ma ma "Chậc" một tiếng: "Điện hạ không bao giờ dùng đồ may vá bên ngoài."
Tùy Tùy nói: "Vậy làm phiền ma ma đổi một cái túi khác bỏ vào cho điện hạ."
Quả thực Cao ma ma muốn mở đầu của nữ tử này ra, xem thử bên trong có đặc hay không.
Bà không mong nàng tự biết lĩnh ngộ, gọn gàng dứt khoát nói: "Chi bằng cô cô nương mình thêu một cái, mới thể hiện được tâm ý."
Tùy Tùy nói: "Ta không biết thêu thùa may vá."
Lời nàng nói là thật, từ lúc ba bốn tuổi nàng đã bị đưa đến biên quan sống cùng phụ thân, mẫu thân lưu lại kinh thành làm con tin, bên người không có nữ trưởng bối.
Ma ma được phụ thân nàng chỉ thị, mọi việc đều không dám trói buộc nàng, tiểu cô nương nhà khác đến tuổi cầm kim chỉ, nàng lại cầm cung tiễn nhỏ cùng đao kiếm sắc bén.
"Không biết có thể học, lão nô có thể dạy cô nương." Cao ma ma nói, theo bà thấy, nữ tử không biết nữ hồng*, giống như người không biết dùng đũa ăn cơm, đều là chuyện khó có thể lý giải.
(Ji: *Nữ hồng - 女红 - Nữ công, thuật ngữ dùng để chỉ công việc may vá, dệt vải, thêu thùa, may vá và các công việc khác do phụ nữ làm và thành phẩm của những công việc này ở thời cổ đại #Baidu)
Thật ra Tùy Tùy không bài xích nữ hồng, bởi vì từ nhỏ không cơ hội cầm kim chỉ, nhìn tiểu cô nương khác may vá khéo léo, còn có chút ghen tị —— thậm chí nàng từng nghĩ tới sẽ mặc giá y tự mình thêu xuất hiện trước mặt người kia.
Nàng gật đầu: "Vậy làm phiền ma ma."
Sáng tinh mơ hôm sau, Cao ma ma ôm mấy quyển trục tới tìm nàng từ sớm, bày ra toàn bộ loại bản vẽ hoa văn thêu thùa.
Tùy Tùy tương đối hiểu bản thân, chọn hoa văn trúc diệp đơn giản.
Cao ma ma giúp nàng phối vải lụa Thủy Ba màu xám khói làm nền, tay cầm tay dạy nàng làm sao luồn chỉ, làm sao bắt đầu, di chuyển kim khâu thế nào.
Tùy Tùy nghe rất cẩn thận, học cũng rất nghiêm túc.
Nàng cầm vải căng thêu* ngồi dưới hành lang, chậm rãi xe chỉ luồn kim, tâm trí không ngừng hiện ra đôi mắt mỉm cười ôn nhu kia, không khỏi sinh ra chút ảo giác mơ hồ, sợi tơ trên tay phảng phất cũng biến thành từng sợi tưởng niệm.
Cao ma ma nhìn một bên, thấy nàng hơi cúi đầu, mím chặt môi, xe chỉ luồn kim chuyên chú nhưng vụng về, đôi mắt đẹp chậm rãi chảy xuôi tình ý, trong lòng bất giác có chút hụt hẫng.
Tuy nữ thợ săn này sinh ra rất dụ hoặc, khoảng thời gian này xem ra thật sự an phận thủ thường, điều quan trọng nhất là thật sự một lòng say mê đối với Tề Vương điện hạ, giấu cũng không giấu được.
Nhưng phàm là nữ nhi của một nhà tốt, có thể vào vương phủ làm trắc phi, đời này cũng coi như có chỗ dựa rồi.
Chỉ tiếc thân phận nàng thấp kém, lại có được dáng vẻ thiên tư quốc sắc này, chủ mẫu tương lai thật sự có thể bao dung người như vậy sao?
Nếu Vương phi không muốn nàng nhập phủ, Tề Vương điện hạ sẽ vì một thế thân mà cắm chiếc gai trong lòng tân nương sao?
Không biết chừng sẽ đưa chút tiền rồi đuổi ra ngoài.
Nghĩ như thế, Cao ma ma lại thêm vài phần thương tiếc nàng.
Tùy Tùy không biết trong phút chốc mà Cao ma ma đã biên đạo ra kết cục thê thảm của nàng xong cả rồi, chỉ hết sức chăm chú thêu túi thơm.
Nàng không tính là khéo léo trong việc may vá, cũng không tính là quá ngốc, nhưng dù sao cũng mới bắt đầu học, thêu hỏng ba mảnh lụa, mất trọn hai ngày, bụi trúc diệp kia mới miễn cưỡng giống một chút.
Ánh mắt của Cao ma ma rất khó chiều, khả năng thêu của Tùy Tùy tất nhiên không thể lọt vào mắt bà, dù nàng thật sự thêu tốt, điện hạ cũng sẽ không đeo trên người.
Trên người hắn vĩnh viễn chỉ đeo một túi thơm cũ bên mình, vải hoa sen tôn quý màu xanh thẫm đã giặt đến hóa trắng, một góc thêu hải đường bằng chỉ bạc, chỉ bạc bị cọ sát nên bị đứt mấy sợi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường may tinh tế.
Người cùng người không thể so sánh, có người trời sinh đã ở trên mây, là khuê tú thế gia chúng tinh củng nguyệt, có người lại bơ vơ không nơi cô nươnga, tiền đồ chưa biết, không tốt hơn tơ liễu bèo dạt bao nhiêu.
Cao ma ma thầm thở dài: "Cứ như vậy đi, điện hạ biết cô nương có phần tâm này là được. Người cất túi thơm này đi, chờ ngày nào điện hạ rảnh rỗi đến đây, liền tặng cho người."
Tùy Tùy cất bùa hộ mệnh vào túi thơm, Cao ma ma lại giúp nàng lấy một ít hương phấn bỏ vào, Tùy Tùy phân biệt ra, hương phấn kia cùng mùi hương đêm da thịt thân cận trong viện Thanh Hàm mà Cao ma ma thay nàng xông y phục đó, đều gần như nhau.
Nàng nghe nói Nguyễn Nguyệt Vi giỏi nhất là điều chế hương, nàng điều chế ra "Hương hải đường dưới ánh trăng", nghe nói trăm lượng hoàng kim được một vài hương, còn không có nơi cầu.
Nguồn gốc của hương này, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Tùy Tùy cất túi thơm vào hộp trang sức, không nhìn lại một cái.
Từ ngày ấy lại qua một tuần, túi thơm này của Tùy Tùy luôn không có cơ hội đưa ra.
Dường như Hoàn Huyên đã quên có người như nàng, không còn đến Sơn Trì Viện nữa.
Cao ma ma an ủi nàng: "Điện hạ đi lại giữa trong cung và trong phủ, không rảnh lo bên này cũng phải."
Đương nhiên lời này là cái cớ để lừa nàng, nếu có tâm thì không đến mức mười ngày nửa tháng không lấy ra nổi thời gian để đến đây một chuyến, nếu thật sự ngại đường xa cũng có thể triệu nàng đến vương phủ hầu hạ.
Hoàn Huyên không tới, lời giải thích duy nhất chính là hắn không muốn tới, không nguyện ý tới.
Còn vì sao không muốn tới, có đến trăm ngàn loại lý do, nhưng kết quả chỉ có một —— hồ mị tử Lộc Tùy Tùy này đàm hoa nhất hiện*, mới vừa thừa sủng lập tức thất sủng rồi.
(Ji: *Đàm Hoa Nhất Hiện - 昙花一现 - phù dung sớm nở tối tàn; hoa quỳnh sớm nở tối tàn; hiển hách nhất thời; oanh liệt một thời)
Cao ma ma một bên đồng cảm với Tùy Tùy, một bên lại âm thầm vui mừng, dù sao điện hạ nhà bọn họ cũng là long câu phượng sồ, không phải đám con cháu ăn chơi trác táng, thấy sắc đẹp liền đi không nổi kia.
Bởi vì Tề Vương điện hạ trái tim sắt đá, Cao ma ma nhìn Lộc Tùy Tùy "dụ hoặc" này cũng thuận mắt hơn rất nhiều, cách vài bữa còn phân phó nhà bếp hầm chút canh bổ dưỡng cho nàng dưỡng thân, trái lại chăm nàng đến sắc mặt hồng nhuận, làn da sáng như tuyết, càng thêm yêu kiều xinh đẹp.
Xuân Điều lại gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Thật vất vả chờ đến lúc mây tan thấy trăng sáng, ai biết ánh trăng chỉ ló đầu ra, rồi lại ẩn vào mây.
Nàng như vậy ngược lại còn không bằng chưa thị tẩm, dù sao cũng giữ lại được tấm thân hoàn bích, tương lai ra khỏi phủ này, gả chồng cũng thuận lợi.
Lại nhớ đến Lộc Tùy Tùy vung tay quá trán, tẩu tán hai rương lụa gấm, nàng càng thịt đau như cắt.
Xuân Điều nóng nảy sốt ruột, nhưng cuộc sống của Lộc Tùy Tùy lại vui vẻ thoải mái, cũng không biết là trầm ổn hay vô tâm vô phế.
Nàng dưỡng thương xong liền khôi phục thói quen ban đầu, mỗi ngày thức dậy từ sáng tinh mơ, đi lang thang trong vườn, gần đây thời gian nàng ở trong rừng càng lúc càng dài, cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.
Chỉ là mỗi lần nàng đều sẽ hái một chút rau dại nấm rừng trở về.
Nàng sống rất tốt, tính tình lạnh nhạt, mặc dù thất sủng, cũng không ai ủy khuất nàng.
Trái lại, bởi vì nàng hào phóng chia rương lụa kia, mọi người đều nói nàng có nghĩa khí, sẵn lòng thoải mái với nàng về những việc không ảnh hưởng đến đại cục.
Ngay cả sau này Hoàn Huyên không bao giờ tới Sơn Trì Viện nữa, cuộc sống của nàng cũng sẽ không quá gian nan.
......
Bỗng nhiên vào tháng 11.
Một ngày này, Hoàn Huyên dùng bữa tối cùng phụ hoàng ở trong cung, trở về phủ.
Cao Mại dựa theo thường lệ trình sổ sách tháng trước cho hắn xem qua.
Hắn đương nhiên sẽ không tự mình hỏi chi tiết của việc vặt, chỉ quét mắt sơ lược một cái, không có xuất nhập gì lớn là được.
Nhưng lần này, hắn lại phá lệ hỏi câu: "Khoản mục của Thường An phường đâu?"
Thường An phường, tất nhiên chính là Sơn Trì Viện của Thường An phường.
Đó chẳng qua là một viên trạch để hoang nhiều năm, không có sản xuất, không có thu nhập, trước mắt tuy đã thêm vài người, chi tiêu còn không sánh bằng con số lẻ của vương phủ.
Tề Vương điện hạ hỏi sổ sách, đương nhiên có dụng ý khác.
Cao Mại vỗ trán: "Xem trí nhớ của lão nô này, sao lại để sót sổ sách của Sơn Trì Viện chứ, lão nô đây liền bảo người đi lấy."
Hoàn Huyên "Ừm" một tiếng, hơi rũ mí mắt, tùy tiện lật sổ sách, tựa như lơ đãng nói: "Bên kia gần đây thế nào?"
Cao Mại nghe huyền ca mà biết nhã ý*, nhưng không dám tùy tiện nhắc tới Lộc Tùy Tùy: "Hôm trước Phúc bá tới đưa sổ sách, lão nô thuận miệng hỏi thử, Cao ma ma ở nơi đó khá tốt, ngược lại thanh nhàn hơn trong phủ này, thân thể cũng khỏe mạnh."
(Ji: *Nghe huyền ca biết nhã ý - 闻弦歌而知雅意 - Phép ẩn dụ giỏi suy luận, suy ra ý nghĩa và có thể hiểu những gì một người muốn diễn đạt, ngay cả khi người nói chỉ nói một cách hời hợt.)
Hoàn Huyên như cũ cúi đầu xem sổ sách: "Không tồi. Còn những người khác?"
Cao Mại vội nói: "Lộc cô nương cũng bình an vô sự, nghe nói hôm pháp hội Phật cốt xá lợi của chùa Thanh Long, Lộc cô nương còn đặc biệt ra ngoài thành thay điện hạ bái Phật cầu phúc đấy."
Hoàn Huyên ngừng ngón tay, nữ tử ngày đó trông thấy từ trên Phật lâu, quả nhiên là nữ thợ săn kia.
Cao Mại cẩn thận nói: "Kỳ thật Lộc cô nương cũng là người có tâm... Nếu lão nô nhớ không lầm, pháp hội chùa Thanh Long là ngày mười bảy đó?"
Hoàn Huyên khẽ hừ một tiếng, nhưng không phản bác.
Mười bảy, cũng chính là ngày thứ hai sau khi bọn họ chung chăn gối.
Hắn nhớ tới vết máu loang lổ trên màu áo tuyết trắng của nàng ngày ấy, còn có sắc mặt tái nhợt tiều tụy sáng sớm hôm sau, trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn khép lại sổ sách, nhéo mi tâm.
Cao Mại nói: "Nghe Cao ma ma nói, Lộc cô nương thay điện hạ cầu bùa bình an, chắc hẳn ngóng trông có thể tặng cho điện hạ đấy."
"Ừm." Hoàn Huyên nói.
Cao Mại sợ hiểu sai ý, mong mỏi chờ chỉ thị tiếp theo.
Hoàn Huyên lạnh lẽo liếc hắn một cái.
Cao Mại vội nói: "Lão nô đây liền đi chuẩn bị xe."
......
Lúc xe ngựa của Hoàn Huyên đến Sơn Trì Uyển đã là đêm khuya.
Tùy Tùy không đoán được Tề Vương điện hạ đột nhiên đại giá quang lâm, đi ngủ sớm như ngày thường, lúc này chính là lúc ngủ say nhất, lại bị Xuân Điều đột nhiên lay tỉnh.
Tùy Tùy mở đôi mắt đang nhập nhèm, vừa nghĩ liền biết chắc là Hoàn Huyên lại tới nữa.
Bất luận là ai trong đêm đông bị người khác kéo dậy từ ổ chăn đều không cảm thấy dễ chịu, nhưng Tùy Tùy lại không có cáu kỉnh gì, nghĩ đến gương mặt kia của Hoàn Huyên, nóng nảy gì đó của nàng cũng tiêu tan.
Cao ma ma giúp nàng trang điểm chải chuốt theo thường lệ.
Thoáng nhìn ánh mắt khát khao của nàng từ trong gương đồng, trái tim lão ma ma mềm nhũn, buông chì kẻ mày xuống, nói: "Đêm hôm khuya khoắt cũng không cần vẽ, đừng để điện hạ chờ lâu."
Tùy Tùy gật đầu: "Được."
Cao ma ma thầm thở dài, thật là một người si tâm đáng thương, nếu nàng biết điện hạ chịu liếc nhìn nàng một cái đều là vì Nguyễn Nguyệt Vi, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Thay xiêm y tiên khí phiêu dật, Tùy Tùy khoác áo choàng xanh mềm mại lên người, rồi đến Thanh Hàm viện.
Đến cửa phòng ngủ của Hoàn Huyên, nàng cởi áo khoác trên người giao cho tỳ nữ canh cửa, mặc y phục bằng vải mỏng vào trong phòng.
Trong phòng ngủ của Hoàn Huyên buông xuống mành trướng, ngọn đèn dầu u ám, hương thơm quen thuộc kia lượn lờ bốc lên từ lư hương hình thú bằng vàng bên giường, tới cửa đã không còn rõ ràng, càng có vẻ thanh u xa xăm, lộ ra ý lạnh cao ngạo.
Nàng hành lễ từ phía xa: "Dân nữ bái kiến điện hạ, điện hạ vạn phúc."
Bóng người sau bình phong lưu ly hơi động, truyền đến thanh âm trầm thấp của nam tử: "Lại đây."
Tùy Tùy tiến lên, vòng qua bình phong lưu ly trước giường.
Hoàn Huyên nương theo ánh nến đánh giá nàng, chỉ thấy nàng chải búi tóc Vọng Tiên*. Mang một hoa trâm hải đường chỉ bạc, trên người mặc một bộ y phục tay áo rộng mỏng nhẹ màu hoa anh đào, phía dưới là váy thạch lựu, dải lụa Hà Ảnh sa như sương khói rớt xuống khỏi vai nàng, lộ ra làn da như ngọc cùng núi đồi đủ đầy.
Đường nét của đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện dưới lớp váy theo nàng chầm chậm tiến lên, vòng eo có vẻ như một tay có thể ôm hết.
Rõ ràng xiêm y đều là kiểu dáng Nguyễn Nguyệt Vi vẫn thường mặc, nhưng dáng người của nàng quá quyến rũ, xiêm y mặc trên người thế gia khuê tú Nguyễn Nguyệt Vi là thanh nhã tuyệt trần, mặc trên người nàng, lại như vũng bùn trong đầm nước ở núi rừng cám dỗ nam nhân đi vào, tinh xảo mị hoặc đến tận xương tủy.
Hôm nay Cao ma ma tâm huyết dâng trào, bắt chước Thọ Dương công chúa trang điểm bằng hoa mai, dùng chu sa điểm đóa hải đường trên trán nàng, càng thêm vài phần yêu dã.
Nàng trước sau không học được kiểu gót sen nhẹ nhàng như khuê tú yểu điệu, dáng đi vẫn tùy tính tự nhiên như cũ, giống một con báo đang hài lòng.
Nhưng hai tròng mắt trong suốt của nàng lại không hề mờ mịt, hệt như một con nai ôn hòa thuần hậu, không hề biết lưỡi dao sắc bén của thợ săn tàn ác đã ra khỏi vỏ.
Nữ yêu trong rừng núi, có phải cũng dùng ánh mắt trong vắt như vậy để dụ bắt nam nhân hay không?
Hoàn Huyên không uống rượu, nhưng trong lồng ngực lại giống như có rượu mạnh đang thiêu đốt, yết hầu của hắn siết chặt từng đợt, hô hấp hỗn loạn.
Hắn nhớ rõ sự mềm mại dưới lớp y phục bằng vải mỏng kia.
Huống chi nàng còn có gương mặt khiến hắn ngày đêm thương nhớ trong ba năm qua.
Hoàn Huyên bất giác căng cứng sống lưng.
Tùy Tùy đến bên cạnh giường, cách Hoàn Huyên ba bước, không tiến lên phía trước nữa.
Hai lần gặp trước đều là sau khi say rượu, lúc này lại là hoàn toàn thanh tỉnh, không có men say che mắt, không khỏi có chút xấu hổ.
Hoàn Huyên hắng giọng, nhìn nàng một cách trịch thượng, lạnh lùng nói: "Ngày hôm trước ngươi đến chùa Thanh Long sao?"