Sơ Trúc nghe thấy tiếng thét của chủ nhân, vội vàng chạy vào điện, cách màn che và bình phong hỏi: "Nương nương, xảy ra chuyện gì sao?"
Ba hồn bảy phách của Nguyễn Nguyệt Vi phân tán hơn phân nửa, được tỳ nữ gọi một tiếng mới hoàn hồn về, ôm bả vai không nhịn được run rẩy, không dám nhìn ngón tay người trên án kia.
Nhưng suy cho cùng vẫn phải có người thu dọn tàn cục, bên cạnh nàng đáng tin nhất chỉ có hai tỳ nữ hồi môn Sơ Trúc và Ánh Lan.
Nguyễn Nguyệt Vi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lấy một bộ xiêm y từ giá treo xuống, nhắm mắt run rẩy che đậy ngón tay trên án, lúc này mới nói vọng ra ngoài bình phong: "Không sao, ngươi tới đây, chỉ một mình ngươi thôi."
Sơ Trúc đáp một tiếng "Vâng", vòng qua bình phong, đến trước mặt Nguyễn Nguyệt Vi, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, vừa giống phát bệnh, vừa giống trúng tà.
Sơ Trúc nhất thời không chú ý điều kỳ lạ trên án, vội vã đến bên cạnh Nguyễn Nguyệt Vi, nắm tay nàng, lòng bàn tay nàng toát đầy mồ hôi lạnh, lạnh lẽo trơn nhớt như cá.
"Nương nương sao thế?" Nàng vừa hỏi vừa lấy túi thuốc từ sau khuỷu tay đưa cho chủ nhân ngửi.
Nguyễn Nguyệt Vi tóm chặt lấy túi thuốc dùng sức ngửi mấy ngụm, hoảng loạn cùng sợ hãi trong lòng hơi ổn định, lúc này mới nắm lấy tay áo của Sơ Trúc nói: "Ngươi nghe kỹ lời ta nói, mặc kệ nghe thấy gì cũng đừng phát ra tiếng..."
Sơ Trúc gật đầu: "Vâng, nô tỳ đã biết."
Nguyễn Nguyệt Vi hít sâu một hơi, run giọng nói: "Bên trong hộp tráp vừa rồi là một ngón tay bị chặt đứt..."
Sơ Trúc hoảng hốt, thiếu chút nữa hét toáng lên, may mà nàng phản ứng nhanh, lập tức che miệng lại.
Nguyễn Nguyệt Vi nói tiếp: "Ngón tay đứt kia đang trên án, ngươi xem thử bên trong hộp còn thứ gì khác không, sau đó dọn dẹp một chút lặng lẽ đem đi thiêu..."
Nàng mơ hồ đoán được lai lịch của ngón tay này, nếu nàng đoán không sai, hẳn là trong hộp còn thứ khác chứng minh thân phận.
Sơ Trúc sợ tới mức mặt mất sắc: "Nương... Nương nương... Hay là tìm một nội thị vào..."
Nguyễn Nguyệt Vi lắc đầu, nước mắt ần ật nói: "Việc này không thể để điện hạ biết, trong Đông Cung này ta chỉ tin ngươi."
Sơ Trúc như cũ chần chừ không quyết.
Nguyễn Nguyệt Vi khóc nấc nói: "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không muốn giúp ta sao?"
Sơ Trúc vừa nghe thấy lời này, cắn chặt răng đến trước án, run rẩy hạ tay mở xiêm y trên án, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn thấy kia ngón tay bị đứt kia vẫn rít một hơi lạnh, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, che miệng gần như nôn ra.
Nguyễn Nguyệt Vi thúc giục, Sơ Trúc đành phải cố nén sợ hãi cùng ghê tởm mà quay đầu lại.
Chiếc hộp bị lật trên án, bên trong còn tới phân nửa số muối, Sơ Trúc đổ hết muối bên trong ra, rút cây trâm bạc khẩy ở bên trong, khẩy hai cái, đầu trâm chạm phải một v4t cứng, nàng kéo vật kia ra, là một khối ngọc bội màu trắng.Sơ Trúc nói: "Nương nương, trong hộp có khối ngọc."
Nguyễn Nguyệt Vi vẫn không dám nhìn về phía án, chỉ nói: "Ngươi cầm qua đây cho ta xem thử."
Sơ Trúc dùng khăn nâng ngọc bội lên đưa tới trước mặt nàng.
Nguyễn Nguyệt Vi chỉ nhìn lướt qua một cái, lòng liền lạnh một nửa, trên ngọc bội kia khắc hải đường, đúng là đồ vật tùy thân của Triệu Thanh Huy.
Vậy ngón tay này là của ai, không cần nói cũng biết.
Nguyễn Nguyệt Vi tức ngực khó thở một trận, đầu váng mắt hoa, việc biết biểu đệ bị người khác gi3t ch3t và việc thấy phần cụt của tay chân hắn là hai việc khác nhau.
Nước mắt lập tức lăn xuống, nàng càng nghẹn ngào: "Mau dọn đi, mang đi thiêu hết."
Sơ Trúc không biết chuyện Triệu Thanh Huy, nhưng nàng phụng mệnh Nguyễn Nguyệt Vi đưa mười cân vàng thỏi thêm một túi ngọc trai đá quý nhỏ đến một cửa hàng tơ lụa, biết chắc chắn nương nương có đại sự gì đó gạt nàng.
Nhưng loại chuyện này, một hạ nhân như nàng không nên lắm miệng, nàng chỉ hỏi: "Nương nương, ngọc bội này thì sao?"
Thứ này dù đốt cũng không tàn, giấu đi cũng không được, Nguyễn Nguyệt Vi nghĩ ngợi rồi nói: "Ngươi trước tiên giấu trong người, đợi đến đêm khuya tĩnh lặng thì tìm một nơi hẻo lánh mà chôn, ngàn vạn đừng để người phát hiện."
Nguyễn Nguyệt Vi nói: "Ngươi mau đi làm đi, gọi Ánh Lan tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu thay xiêm y."
Sơ Trúc ôm hộp lui ra ngoài, đổi cho Ánh Lan vào hầu hạ.
Nguyễn Nguyệt Vi bảo nàng nấu nước ấm để rửa tay rửa mặt, thay xiêm y sạch sẽ, rồi bảo cung nhân thêm mấy viên dược hương "Nguyệt hạ hải đường" do nàng tự điều chế vào lư hương Bác Sơn bằng vàng.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, dường như chóp mũi cứ quanh quẩn mùi thịt khô đó, khiến nàng gần như muốn nôn.
Nàng cứ ngơ ngẩn trong tẩm điện, đến thiên điện nằm một lát, trái tim loạn nhịp dần chậm lại, sợ hãi và khiếp đảm vừa rồi dần phai nhạt, thần trí cũng khôi phục một chút.
Nếu không có gì bất ngờ, ngón tay đứt này chính là của Triệu Thanh Huy, hắn nhất định đã chết.
Gánh nặng trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi được giải tỏa, như dời đi một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm bao lâu, nàng liền nhận ra điều kỳ lạ của toàn bộ chuyện này.
Hầu cận kia của Triệu Thanh Huy thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Dù nói thế nào thì Triệu Thanh Huy cũng là thế tử Võ An công, hộ vệ bên người nghiêm ngặt, dù là người thân cận, muốn hạ thủ với hắn cũng không dễ dàng, huống hồ sau khi hắn mất tích thì người của Võ An công phủ, Hổ Bôn vệ, Kinh Triệu Phủ, Đông Cung thậm chí Vũ Lâm vệ đều đi tìm hắn, lật tung cả Trường An thành và núi Chung Nam, một hầu cận như hắn có thể ẩn nấp ở đâu chứ?
Còn có bữa tiệc hoa cúc hôm đó, hầu cận này dễ dàng trà trộn vào biệt viện phủ Đại công chúa, đưa mật tin hẹn Thái tử phi đương triều gặp mặt, áp chế dọa dẫm tống tiền nàng, hiện giờ lại đưa ngón tay đứt này vào Đông Cung thần không biết quỷ không hay.
Những việc này thật sự một hạ nhân có thể làm ra sao?
Nguyễn Nguyệt Vi càng nghĩ càng kinh hãi, mấy ngày này nàng đắm chìm trong sợ hãi và bất an, trong lòng rối loạn, rất nhiều chuyện đều không có thời gian nghĩ ngợi, hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, mọi chuyện đều lộ ra điểm kỳ quặc.
Còn có phong thư giả của cô mẫu nàng, nàng biết một người có thể bắt chước thi họa của nàng đến mức giống như đúc, lúc trước nàng và Hoàn Huyên tập viết trong cung Thái Hậu, tất cả đều mô phỏng theo một bảng chữ mẫu, tuy rằng sau đó thư tích của hai người khác nhau, nhưng không ai quen thuộc chữ viết cùng thế bút của nàng hơn hắn...
Tinh thần Nguyễn Nguyệt Vi chấn động, thân thể theo đó run rẩy, mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy xuống.
Nàng không khỏi nhớ tới ngày mười lăm tháng tám, nàng nói chuyện với hầu cận kia trong sương phòng Tu Hoàng quán, trong phòng màn che buông xuống, tối tăm một khoảng, hình như bên cạnh bọn họ có một bức bình phong gỗ, nếu lúc đó đằng sau bình phong giấu người......
Nguyễn Nguyệt Vi không dám nghĩ tiếp nữa.
Không thể nào, nàng vỗ ngực an ủi bản thân, ngoại trạch phụ kia chỉ là thế thân mà Hoàn Huyên tìm để giảm bớt nỗi khổ tương tư, hắn không thể vì một nữ nhân ti tiện như vậy mà đối địch với phủ Võ An công, càng không thể đảo ngược vị thế mà tới thử nàng.
Nàng mới là người hắn khổ cầu không được, đặt sâu trong trái tim, thế thân không còn thì tìm thêm một kẻ có khó gì?
Thu Tiển lần đó vừa nghe nàng gặp nạn, chẳng phải hắn không màng an nguy lập tức tới cứu nàng sao? Lúc chỉ có một con ngựa hắn cũng đưa nàng trở về trước, còn để ngoại trạch phụ kia cùng một đám thị vệ ở trong núi.
Nếu không phải nửa đường gặp phải Triệu Thanh Huy, hắn nhất định sẽ đưa nàng về hành cung, bảo đảm nàng an toàn mới quay lại.
Nếu ngày đó không gặp Triệu Thanh Huy thì tốt rồi, Nguyễn Nguyệt Vi căm phẫn nghĩ, nếu không gặp hắn, Hoàn Huyên sẽ không vứt nàng giữa đường, nàng sẽ không biết Triệu Thanh Huy muốn ra tay với ngoại trạch phụ kia, nàng cũng sẽ không trong lúc tức giận mà không ngăn lại.
Nguyễn Nguyệt Vi không ngừng an ủi bản thân, nhưng mặc kệ lừa mình dối người thế nào, chuyện này càng trông càng kỳ lạ.
Đáp án gần như đã rõ —— có thù với Triệu Thanh Huy, lại có thể trừ khử người của thế tử Võ An công thần không biết quỷ không hay, không nghĩ ra được kẻ thứ hai ngoại trừ Tề Vương.
Ngón tay kia tất nhiên cũng do Tề Vương nghĩ cách đưa vào Đông Cung, cứ nghĩ theo hướng này thì toàn bộ mọi chuyện đều đã rõ.
Nếu hắn có thể đưa ngón tay này cho nàng, chính là biết nàng muốn trừ khử Triệu Thanh Huy...